Một Đời Bình An - Chương 3
10
Mỗi năm một lần lễ hội hoa đăng lại đến, Cẩn Nhi nghe thấy ta phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa, vội vàng chạy đến kéo tay ta: “Tổ mẫu, con!”
“Cẩn Nhi muốn đi đâu nào?” Ta cố ý trêu chọc thằng bé.
“Con, cùng nhau!” Thằng bé sốt ruột, có điều lời nói còn chưa nói nhanh nhẹn, biểu đạt không rõ ràng.
Thằng bé lại đi tìm nhi tức: “Mẫu thân, con.”
Nó giống như một chú chó nhỏ đáng thương, sắp khóc đến nơi.
“Được rồi sẽ dẫn con đi cùng.” Nhi tức bế Cẩn Nhi lên, thằng bé vui vẻ cười toe toét.
Hai bên đường Chu Tước treo đủ loại kiểu dáng đèn lồng, trên phố còn có những người bán hàng rong.
Cẩn Nhi ngồi trong xe ngựa, chăm chú nhìn ra ngoài.
“Hu!” Lão Vương đánh xe bỗng nhiên ghìm chặt cương ngựa, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Ta hỏi.
“Phu nhân, có người chặn đầu xe.” Lão Vương nói.
Ta vén mành lên, một nữ tử xinh đẹp quỳ gối trước xe ngựa, vừa nhìn thấy ta, nước mắt đã trào ra.
“Phu nhân, ta là Yến Nương, ta biết thân phận thấp kém không xứng với thế tử Uy Viễn Hầu phủ, nhưng chúng ta chỉ muốn ở bên nhau!”
Yến Nương chính là nữ tử thanh lâu mà Trịnh Tuyên nhất quyết muốn cưới, giờ đây lại ở giữa đường khóc lóc kể lể, quả là biết chọn nơi.
“Ồ, con ta đã xuống mồ một năm, nếu ngươi thật sự muốn đi theo nó, ta có thể quấy rầy con ta an nghỉ để đưa ngươi cùng xuống đó, ngươi thấy sao?” Ta nói.
“Phu nhân, ta biết người còn giận chúng ta, nhưng ở bên ngoài một năm, thế tử ngày đêm nhớ nhung người, thật sự rất nhớ mẫu thân, mấy ngày trước hắn đã về phủ tìm người, nói người không nhận ra hắn, khổ sở vô cùng.” Yến Nương nói với giọng điệu chân thành.
“Người có thể tức giận, có thể trừng phạt hắn, có điều coi như vì chữ hiếu của hắn, đừng không nhận hắn như vậy!”
“Người ngươi nói chính là kẻ lừa đảo kia?” Ta cao giọng hỏi: “Hôm đó là ngày lành một tuổi của tôn nhi ta, ta không báo quan đã là tha cho hắn một mạng, thế nào, các ngươi còn muốn làm càn?”
Ta khinh miệt nhìn ả: “Chỉ là từng có vài lần ân ái cùng nhi tử của ta, nếu là ngủ với ai cũng là nhi tử của ta, vậy thì nhi tử của ta nhiều vô kể.”
Nghe ta nói, người qua đường bỗng dưng cười vang.
11
Lão Vương một lần nữa quất roi thúc ngựa, chuẩn bị vòng qua Yến Nương để tiếp tục đi. Trịnh Tuyên mặt mày tái nhợt bước ra, đỡ Yến Nương dậy.
“Mẫu, sao người nhất quyết phải làm nhục Yến Nương như vậy? Nàng ấy tuy từng lưu lạc thanh lâu, nhưng cũng là thân bất do kỷ, cũng từng là một cô nương trong sạch.” Hắn đỡ ả, động tác dịu dàng.
“Với lại, Yến Nương đã mang thai cốt nhục của con, đây là cốt nhục của Uy Viễn Hầu phủ, là tôn tử của người!”
Thì ra hắn có con rồi nên mới có tự tin đó đúng không?
Khi hắn và nhi tức thành thân, ta đã từng nói qua mong sớm được bế tôn tử, đừng nói là bây giờ đã có Cẩn Nhi, cho dù không có Cẩn Nhi, không phải ai sinh ra cũng có tư cách trở thành con nối dõi của Uy Viễn Hầu phủ.
Mà ta ngay cả nhi tử còn không nhận, sẽ đi nhận một đứa trẻ không phải do ta sinh ra à?
“Ta thấy các ngươi quyết tâm muốn ăn vạ Uy Viễn Hầu phủ!” Ta giả bộ tức giận: “Người đâu, áp giải bọn họ đi báo quan! Đưa đến Đại Lý Tự!”
Thị vệ đi theo sau xe ngựa áp giải Trịnh Tuyên và Yến Nương, lấy khăn bố nhét vào miệng hai người, sau đó trực tiếp đi về hướng nha môn Đại Lý Tự!
Có người thích náo nhiệt cũng đi theo xem.
Buông mành xe, nhi tức ôm Cẩn Nhi, hốc mắt đỏ hoe, hiển nhiên đã khóc.
Cẩn Nhi tuổi nhỏ, tuy nhiên dường như có thể cảm nhận được bầu không khí không ổn, ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẫu thân, không mè nheo, không ồn ào.
Ta đột nhiên hỏi nàng: “Con có oán ta không?”
Nhi tức lắc đầu: “Con biết khi đưa ra quyết định như vậy, người đau lòng nhất là mẫu thân.”
Nàng ôm Cẩn Nhi, cánh tay siết chặt: “Cho dù là lúc rời đi, hay là lúc trở về, hắn vẫn không hề nhắc đến Cẩn Nhi lấy một lần. Vừa rồi hắn rõ ràng đã nhìn thấy Cẩn Nhi, thế mà lại không có bất kỳ phản ứng gì.”
“Mẫu thân, con thật sự hết hy vọng rồi.”
Nàng cười, trên mặt toàn là vẻ thanh thản: “Hơn nữa người nói đúng, phu quân của con đã chết, Cẩn Nhi cũng không thể có một phụ thân như vậy.”
Ba người chúng ta ra cửa, chỉ có Cẩn Nhi vui vẻ chơi đùa.
Sau khi về đến nhà, bà bà sai người truyền lời gọi ta qua.
Khi ta bước vào Từ An đường, không có nha hoàn nào ở đó, trong phòng, bà bà đang cầm một viên ngọc bội ngẩn người.
Đó là ngọc bội mà bà bà tặng Trịnh Tuyên khi hắn trưởng thành, hắn vẫn luôn đeo bên mình.
Thấy ta tiến vào, bà bà nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.
“Anh Bình, con nói thật cho ta biết, người nọ rốt cuộc có phải là Tuyên Nhi hay không?”
“Dạ phải.”
12
Khi bà bà nhìn thấy ta thừa nhận, bà hoảng sợ tột độ:
“Vậy… vậy con làm thế nào… con vì sao… sau này Tuyên Nhi…”
Bà bà quá mức kinh hãi, lời nói lộn xộn, lắp bắp.
“Mẫu thân, vì một ả nữ tử thanh lâu, mà hắn không màng ngăn trở của gia đình, muốn hòa ly với thê tử, thậm chí còn giả chết để bỏ trốn. Hắn bất trung bất nghĩa, bất hiếu!”
“Phu quân chết trận sa trường mới đổi lấy vinh hoa phú quý cho Uy Viễn Hầu phủ, ta không thể để hắn hủy hoại tất cả!”
“Với lại, khi hắn phóng hỏa ở Từ Đường, có từng tưởng tượng đến lúc về nhà không?”
Ta nghĩ đến Thúy Vũ kiếp trước chết thảm trước mặt ta, nghĩ đến ngọn lửa lan tràn thiêu rụi toàn bộ Uy Viễn Hầu phủ, lòng ta không thể kìm nén được cơn tức giận.
“Ngày đó là lúc nửa đêm, chỉ cần một sơ suất nhỏ, cả nhà đều sẽ chết trong biển lửa, trong phủ có tới một trăm hai mươi mạng người!”
“Mẫu thân, nhi tử như vậy, tôn tử như vậy, người hãy coi như hắn đã chết đi!”
Ta lau nước mắt: “Đây cũng là do chính hắn lựa chọn, thi thể trong Từ Đường bị thiêu rụi, chính là do hắn an bài!”
Bà bà im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Con đi đi.”
Ta đi đến cửa Từ An đường, quay đầu lại nhìn, bà bà đang nắm chặt viên ngọc bội trong tay, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lòng ta đau xót, tự mình bước vào cửa. Bà bà luôn đối xử với ta như thân nhi nữ, chưa bao giờ làm khó ta.
Phu quân ta đã đi rồi, nếu không có bà bà, ta rất khó gánh vác gia đình này.
So với Cẩn Nhi, bà chứng kiến quá trình từ nhỏ đến lớn của Trịnh Tuyên, nên tình cảm sâu đậm hơn nhiều, ta có thể hiểu được.
Nhưng phản ứng của bà bà lớn hơn nhiều. Bà bà có khả năng phán đoán sáng suốt, là người nhân nghĩa, cho nên hành động của Trịnh Tuyên càng khiến bà tổn thương sâu sắc.
Trở về phòng, Thúy Vũ tới bẩm báo, thì ra nhân lúc chúng ta ra ngoài, Trịnh Tuyên đã tìm đến cửa, để lại một phong thư với ngọc bội.
Không biết trong thư viết gì, nhưng bà bà không gặp hắn, tất nhiên hắn đã không đạt được mục đích ban đầu, nghĩ chắc có lẽ hắn biết kế hoạch của Yến Nương, nên mới mò ra đường Chu Tước.
Nhớ đến Trịnh Tuyên đã bị đưa đến Đại Lý Tự, ta có chút ngẩn ngơ.
13
Trong nha môn Đại Lý Tự, Trịnh Tuyên và Yến Nương bị nha dịch áp quỳ trên mặt đất.
Bên ngoài nha môn, người dân kinh thành tụ tập xem náo nhiệt, xì xào bàn tán. Ta nghe họ nói kẻ lừa đảo này thấy Uy Viễn Hầu phủ chỉ còn cô nhi quả phụ, nên đã giả mạo thân phận thế tử để chiếm đoạt gia sản.
Đại Lý Tự Khanh bắt đầu thẩm án.
Trình Chiếu là bằng hữu của phu quân ta, sau khi phu quân ta qua đời cũng hay giúp đỡ Trịnh Tuyên, nên biết rõ diện mạo của hắn.
“Dưới thềm là ai?”
“Trình thế thúc, ta là Trịnh Tuyên!”
“Ngươi có chứng cứ gì?”
Trịnh Tuyên sững sờ.
Đúng vậy, hắn lấy gì để chứng minh mình là chính mình?
“Lục Anh Bình, Uy Viễn Hầu phủ nói hắn là kẻ lừa đảo, có chứng cứ gì không?” Trình Chiếu quay sang hỏi ta.
“Hồi đại nhân, có.” Ta đứng ra, trình bày từng điều một cách rõ ràng.
“Nhi tử ta Trịnh Tuyên, trước đây vì một ả thanh lâu nữ tử mà gây náo loạn, tin tưởng mọi người đều đã nghe qua.”
Ta nhìn Yến Nương đang quỳ bên cạnh: “Ta phạt hắn ở trong Từ Đường để suy nghĩ lại, có lẽ là do tổ tông phù hộ, Tuyên Nhi thật sự nhận thức được sai lầm của mình, viết thư sám hối, xin đại nhân xem qua.”
Ta đưa thư cho nha dịch.
Tất nhiên, lá thư này là giả, do ta tự tay viết sau khi Trịnh Tuyên giả chết. Mỗi chữ đều là do chính hắn viết, tuy nhiên đây là ta đã chép lại từ những bài văn, bảng chữ mẫu, thư từ trước đây của hắn.
“Thư này Tuyên Nhi nói tự biết tội lỗi, hổ thẹn với gia đình, nên muốn ở từ đường thêm vài ngày để suy ngẫm, ta lập tức đồng ý.”
Ta lau nước mắt: “Ai ngờ Từ Đường lại bất ngờ bốc cháy, khi phát hiện ra thì Tuyên Nhi đã…”
Ta khóc không thành tiếng: “Lúc ấy lửa bùng phát đột ngột, Tuyên Nhi lại bị thiêu đến… Nhìn không ra khuôn mặt ban đầu, nên hầu phủ cũng báo quan, nói có thể do Tuyên Nhi vô tình làm đổ vật dễ cháy gây hỏa, bên điều tra đã kiểm tra thực hư, xác nhận người bị thiêu rụi… là Tuyên Nhi, nha môn kinh thành hẳn đều nhớ rõ vụ việc này.”
“Đúng vậy, bản quan đã xem qua hồ sơ vụ án báo quan của Uy Viễn Hầu phủ.” Trình Chiếu nói, rồi sai người đưa thư sám hối cho Trịnh Tuyên xem.
Trịnh Tuyên hiển nhiên cũng nhận ra chữ viết của mình, nhưng lá thư này quả thật không phải do hắn viết.
“Đây không phải ta viết! Có người giả mạo ta!” Hắn hét lên.
Sau đó ta sai người đưa bảng chữ mẫu, văn chương của Trịnh Tuyên lên, so sánh đối chiếu, ai cũng biết đây là do Trịnh Tuyên tự tay viết.
Không ai tin tưởng hắn.
Trịnh Tuyên nằm liệt dưới đất.
“Thành thật khai báo, ngươi rốt cuộc là ai? Giả làm Trịnh Tuyên, muốn chiếm đoạt Uy Viễn Hầu phủ, là có người sai sử hay chính ngươi là chủ mưu?” Trình Chiếu lạnh giọng hỏi.
“Ta chính là Trịnh Tuyên.”
Trịnh Tuyên bị dồn đến đường cùng, bỗng phản ứng lại: “Đúng rồi, ta có chứng cứ!”
“Thi thể trong Từ Đường là một thợ săn ở Lâm Gia Mương, hắn ngã gãy chân rồi nhiễm trùng mà chết, ta tìm người mua thi thể của hắn, đặt ở Từ Đường để ngụy trang thành thi thể của mình, đại nhân có thể đi tra.”
Trình chiếu khẽ nói vài câu với nha dịch bên cạnh, rồi tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao ngươi muốn làm như vậy?”
“Ta… Ta chỉ muốn được sống cùng Yến Nương.”
Giọng Trịnh Tuyên nhỏ dần, như đã biết mình làm sai: “Tổ mẫu không đồng ý, mẫu thân cũng không đồng ý, ta không còn cách nào, mới ra hạ sách này.”
Mọi người ồ lên.
14
Có người dân xem náo nhiệt không chịu được, lên tiếng nói:
“Người nhà không đồng ý ngươi lấy kỹ nữ, nên ngươi phóng hỏa thiêu Từ Đường? Còn giả chết để bỏ trốn, thật là quá đáng!”
“Vị đại ca này nói đúng.”
Ta cảm kích gật đầu cảm ơn người nọ đã phối hợp.
“Tuyên Nhi từ nhỏ được thầy dạy dỗ đàng hoàng, học hành nhiều năm, không nói có bao nhiêu tài cán, nhưng phẩm hạnh vẫn luôn tốt đẹp, cả kinh thành mọi người đều biết.”
“Nếu ngươi thật là Tuyên Nhi, vậy vì sao ngươi rời đi hơn một năm, bặt vô âm tín, giờ đây lại đột nhiên trở lại?”
Ta hỏi hắn: “Nếu đã muốn cùng nữ nhân mình yêu thương bên nhau, trở về chẳng lẽ trong nhà không phản đối sao?”
“Yến Nương có thai, mẫu thân, vì con của chúng con mà tha thứ cho con đi, con biết sai rồi.”
Hắn quỳ gối trước mặt ta: “Mẫu thân, con thật sự là thân nhi tử của người!”
“Không, ngươi không phải.” Ta lùi ra sau một bước.
“Ngươi đúng là rất giống Tuyên Nhi, Tuyên Nhi ra đi đột ngột, lại đi một cách thảm thương như vậy, ta thật sự nhớ con, cho nên mới nhịn ngươi hết lần này tới lần khác, thôi, giả thì mãi là giả, ngươi không phải Tuyên Nhi, nhi tử ta đã đi rồi.”
Ta khóc không thể kiềm chế, nước mắt thấm ướt khăn tay.
“Đủ rồi, chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là một trò hề, ta là mẫu thân chẳng lẽ không thể nhận ra nhi tử.”
15
Thấy Trịnh Tuyên không thể thuyết phục được ta, Yến Nương dùng sức dập đầu. Tiếng “bốp” vang lên, trán ả rướm máu, nhìn vô cùng đáng thương, khiến người ta phải động lòng.
“Phu nhân, dù người hận ta, oán ta, đối xử với ta thế nào, ta cũng đều nhận.” Ả nhìn Trịnh Tuyên bằng ánh mắt thương tiếc: “Thế tử chỉ là bị ta xúi giục, mong người đừng chấp hắn.”
“Cứ tiếp tục như vậy, chỉ tổn thương tình cảm mẫu tử của hai người.”
Thật là một màn diễn xuất tài tình, chỉ vài câu nói đã khiến ánh mắt Trịnh Tuyên lại tràn đầy nhu tình.
“Phu nhân, hãy tha thứ cho thế tử đi.” Ả khóc nức nở: “Thế tử, sau này hãy bảo trọng, hiếu thuận với mẫu thân, ta và đứa bé sẽ đi trước một bước.”
Nói rồi, ả lao đầu vào cột nhà.
“Yến Nương!” Trịnh Tuyên gào lên tên ả, muốn chạy đến ngăn cản nhưng bị nha dịch giữ chặt.
Tất nhiên, Yến Nương không chết, cũng bị nha dịch khống chế.
Nhìn cảnh tượng này, ta chỉ biết cười khổ, đứa con ngốc này, thật sự bị tình yêu làm cho mù quáng.
Trịnh Tuyên và Yến Nương nhìn nhau đẫm lệ, mọi người xung quanh xôn xao bàn tán.
“Yên lặng!”
Có người thì thầm vào tai Trình Chiếu, sau đó hắn cất giọng nói lớn:
“Bản quan đã phái người đi Lâm Gia Mương xác minh, quả thật có một thợ săn bị gãy chân và qua đời cách đây một năm. Tuy nhiên, không lâu sau, người nhà của hắn với một cô nương ở nhà khác cũng qua đời vì bệnh, hai người được kết âm hôn rồi hợp táng. Khi khai quật mộ lần nữa, rất nhiều người chứng kiến rằng thi thể trong mộ chính là thợ săn đó.”
Trịnh Tuyên bỗng sững người, cuối cùng luống cuống, khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, không còn vẻ tự phụ của một thế tử Hầu phủ.
“Mẫu thân, con thật sự là Trịnh Tuyên! Mẫu thân, con sai rồi.”
Hắn muốn bò đến trước mặt ta, tuy nhiên đã bị nha dịch đè xuống đất, rất chật vật, trong miệng không ngừng kêu: “Xin người, con thật sự biết sai rồi.”
Yến Nương nhìn ta với vẻ hoảng sợ, như không thể tin rằng ta lại nhẫn tâm đến vậy, thực sự không nhận Trịnh Tuyên.
16
Tin tức Uy Viễn Hầu phủ bị kẻ lừa đảo theo dõi, âm mưu chiếm đoạt gia sản lan truyền khắp kinh thành, mọi người bàn tán xôn xao suốt hơn nửa tháng mới dần lắng xuống.
Trịnh Tuyên và Yến Nương tuy không nhận tội, nhưng với “chứng cứ vô cùng xác thực”, hai người bị phán lưu đày đến Nhai Châu, còn phải chịu lao dịch ba năm tại trường muối Nhai Châu.
Sau khi tuyên án, ta cùng Trình Chiếu gặp riêng Trịnh Tuyên một lần.
Hắn mặc áo tù, tóc tai rối bù, tinh thần uể oải.
Ta nhìn hắn, nhớ lại khi hắn mới sinh ra, nhỏ bé xíu xiu, lúc ấy ta nghĩ rằng ta sẽ bảo vệ hắn cả đời, cho hắn cuộc sống an khang.
Sau khi phu quân ta hy sinh trên chiến trường, ta lại mời thầy đến dạy hắn đọc sách, chỉ sợ một ngày nào đó hắn cũng sẽ ra chiến trường, yểu mệnh như phụ thân hắn.
Hắn lớn lên từng ngày, thông minh, hiểu chuyện, ai ngờ bỗng nhiên thay đổi tính nết, như biến thành một con người khác.
Hắn nhìn ta, khẽ gọi: “Mẫu thân.”
“Ngươi hối hận, phải không?” Ta hỏi hắn.
Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng, rồi lại tắt lịm.
“Nhưng ngươi chỉ hối hận vì bị phát hiện, chứ không hối hận vì những gì mình đã làm.” Ta cười khẽ.
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi, lúc ngươi phóng hỏa, có nghĩ đến việc nửa đêm lửa không thể kiểm soát sẽ thiêu rụi toàn bộ Hầu phủ?
“Ngươi có nghĩ đến tổ mẫu, mẫu thân, thê tử và đứa con chưa chào đời của ngươi không?” Ta nhìn kỹ phản ứng của hắn, có chút thất vọng.
“Xem ra là không.”
Hắn mím môi, không nói gì.
“Tự giải quyết cho tốt.”
Trước khi đi, ta hỏi hắn: “Ngươi xác định ả đàn bà kia mang thai con của ngươi? Khi ngươi đi chép sách, ả ta có ngoan ngoãn ở nhà không?”
Nghe ta nói, cả người hắn như bị sét đánh, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, Yến Nương sẽ không…”
Thấy ta ra ngoài, Trình Chiếu khẽ hỏi: “Tẩu phu nhân, người đó thật không phải chất nhi sao?”
Ta không nghĩ có thể giấu diếm được hắn, tuy nhiên điều đó không quan trọng.
“Nhi tử của ta đã chết.” Nói xong, một giọt nước mắt lăn dài trên má ta.
Trình Chiếu thở dài.
Sau chuyện này, theo sự sắp xếp của ta, Uy Viễn Hầu phủ đóng cửa im hơi lặng tiếng, chỉ giao du với những người thân thích ruột thịt, không còn qua lại với bên ngoài.
Nhi tức không chịu tái giá: “Mẫu thân, cho dù tái giá thì thế nào, nhà hào môn nào mà không có vài thiếp thất? Hơn nữa, người và tổ mẫu đều là người tốt, khó mà gặp được.”
Nàng cười thỏa mãn: “Ta có Cẩn Nhi là đủ rồi.”
Bà bà như mất hết tinh thần, thậm chí còn suy sụp hơn cả khi biết Trịnh Tuyên thật sự đã chết.
Ta cùng nhi tức thường xuyên đưa Cẩn Nhi đến an ủi bà, hy vọng bà có thể sớm nguôi ngoai.
Sau ba năm lao dịch, Trịnh Tuyên tuy còn trẻ, lại được học hành tử tế, cho dù không có Uy Viễn Hầu phủ, chỉ cần hắn chịu khó làm ăn, cuộc sống vẫn có thể tiếp tục.
Ta giao việc quản gia cho nhi tức, giống như những phu nhân quý tộc mất chồng, ta ngày ngày niệm Phật, cầu nguyện cho một trăm hai mươi mạng người thiệt mạng trong trận hỏa hoạn kiếp trước được siêu thoát.
Cũng coi như chuộc tội cho Trịnh Tuyên.
Tin tức từ Thẩm Sơn báo về, nói Trịnh Tuyên vừa đến trường muối Nhai Châu đã xảy ra xung đột với Yến Nương, sau đó bóp chết ả ta.
Bản thân Trịnh Tuyên cũng nhảy biển tự sát, chết không thấy xác.
Ta giấu tin tức này, không cho ai biết, chỉ ngồi một mình trong Phật đường suốt nửa đêm, thắp đèn trường minh cầu nguyện.
Nhiều năm sau, bà bà qua đời, trước khi trút hơi thở cuối cùng vẫn luôn gọi tên “Tuyên Nhi”.
Khi đó đã lâu lắm rồi chưa ai gọi cái tên này.
Cẩn Nhi nay đã thành thiếu niên cao lớn, thằng bé hỏi ta: “Tổ mẫu, phụ thân con là người như thế nào?”
Nhìn thằng bé có hơi buồn bã: “Con hỏi mẫu thân mà mẫu thân không chịu nói cho con.”
Ta nhìn khuôn mặt của Cẩn Nhi, từ trên khuôn mặt đó có thể mơ hồ thấy được hình bóng của Trịnh Tuyên.
Ta vừa nhớ lại, vừa miêu tả cho Cẩn Nhi dáng vẻ khi nhỏ của Trịnh Tuyên.
“Phụ thân con ấy, khi nhỏ rất là đáng yêu, học cũng giỏi nữa…”
(Hết)