Mong Xuân Về - Chương 6 - Ngoại Truyện - Nguỵ Ninh
Phụ hoàng chỉ có hai đứa con là ta và Hoàng huynh, ông ấy yêu mẫu hậu, tuổi trẻ tình thâm, hứa hẹn một đời một kiếp một đôi người, thủy chung không thay đổi.
Lúc nhỏ, ta và công tử Lục Thịnh của Trấn Quốc Công là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, ta cũng từng ảo tưởng qua tương lai ta và hắn có thể giống như phụ hoàng mẫu hậu, ngày sau kết làm phu thê, cầm sắt hòa minh.
Năm ta mười lăm tuổi, hắn lĩnh binh xuất chinh, trở thành Đại tướng quân Chinh Tây của Đại Ngụy.
Trước khi đi, hắn bảo ta chờ hắn trở về. Ta thu dọn hành lý, đến Thanh Tuyền tự, vì nước cũng vì hắn cầu phúc.
Nửa năm sau, Kỳ Lân Các của ta truyền thư đến, hai phụ tử Lục Vinh cùng Lục Thịnh cố ý mưu phản, thậm chí còn liên hợp với thần nữ của Toa La, trong thư đề cập đến thần nữ kia mỗi ngày đều ngủ cùng một chỗ với Lục Thịnh, không khác gì phu thê.
Ta tức giận, viết mấy phong thư muốn công khai lên án hắn. Nhưng bị Phổ Huyền ngăn lại.
Phổ Huyền nói yên lặng đợi thời cơ mới là thượng sách, muốn làm thì phải làm người điều khiển sóng ngầm dưới mặt hồ yên tĩnh kia.
Ta thu hồi sự tức giận, một lần nữa trở về làm Ninh An công chúa toàn tâm toàn ý cầu phúc vì tình lang.
Không ai biết, ta đã âm thầm cùng Hoàng huynh bắt đầu bài binh bố trận, chỉ chờ Lục Thịnh trở về sẽ ép hắn hiện nguyên hình.
Ta ngày ngày đi theo Phổ Huyền tụng kinh, hắn sinh ra rất đẹp mắt, một đôi mày kiếm tinh mục, vừa nhìn đã rất khác người thường.
Ta nhịn không được mỗi ngày lại nhìn hắn thêm vài lần. Chẳng qua sau đó, hắn không từ mà biệt, chỉ để lại một tờ giấy.
Hắn nói, chúng ta sẽ gặp lại.
Hai năm sau, gặp lại ở Ngụy Đô, hắn đã biến thành Thất điện hạ của Lương quốc, không còn là tiểu sa di mặt như ngọc kia nữa.
Hắn nói với ta: “Công chúa, đã lâu không gặp.”
Tim ta đập rất nhanh, nhớ tới trong kinh có lời đồn đãi, nói Ninh An công chúa sẽ gả cho điện hạ Lương quốc, mặt ta lại nóng lên.
Ta tỏ vẻ bình tĩnh nói chuyện với hắn. Lại bị Lục Thịnh nhìn thấy, hắn chắn trước người ta, tay kia đưa cho ta một tờ giấy.
[Nếu nàng khởi sự, ta sẽ dốc hết toàn lực tương trợ.]
Hắn quả thật giúp ta rất nhiều, ta luôn nhớ rõ ngày đó bao vây Lục gia, bộ dáng của hắn thúc ngựa mà đến.
Ta nghĩ, thành thân với hắn cũng là một điều may mắn. Nhưng ta vẫn luôn giữ một bí mật, đó là đêm Phổ Huyền rời khỏi Thanh Tuyền tự, ta tay cầm tờ giấy, ở trước mặt Phật tổ cầu nguyện: “Hy vọng ta và Phổ Huyền, còn có thể gặp lại.”
Hắn ngủ ở bên cạnh ta, hai đứa nhỏ ngủ ở trong nôi. Ta nghĩ, bí mật này nhất định không thể để cho hắn biết được, nếu không cái đuôi của hắn sẽ vểnh lên trời.