Mong Xuân Về - Chương 5: Ngoại Truyện - Lương Quân
Lúc mới gặp nàng, nàng là tiểu Công chúa dốc lòng cầu phúc dưới chân Phật Tổ.
Mỗi ngày vào sáng sớm mặc kệ như thế nào cũng không vắng mặt, chữ của nàng ấy rất đẹp, cả ngày ở thiền phòng sao chép kinh Phật.
Cho đến ngày đó, ta nghe được nguyện vọng của nàng: “Hi vọng Lục Thịnh, bình an trở về.”
Thì ra là một tiểu nha đầu cầu bình an cho tình lang, nhưng câu sau lại làm ta kinh hãi.
Giọng nói nàng bình thản: “Nếu hắn có tâm tư khác, vậy cầu Phật tổ bảo hộ cho Đại Ngụy bình an, ta sẽ tự tay kết liễu hắn.”
Ta vốn là Hoàng tử muốn thoát khỏi sự tranh chấp hoàng vị ở Đại Lương, đã quen ngươi lừa ta gạt, nhưng nhìn thấy nàng tuổi còn nhỏ nhưng trên tay lại giữ Kỳ Lân các nổi tiếng thiên hạ, vẫn sinh ra vài phần tò mò.
Đêm thu lạnh lẽo, ta ở chùa chiền quét sạch lá rụng, nghe thấy có người khóc nức nở, nhịn không được đi về phía trước.
Đó cũng là lần đầu tiên ta động lòng trắc ẩn với một nữ tử. Ta hiếm khi nói nhiều với nàng ấy.
“Điện hạ có biết đạo lý, lấy bất biến ứng vạn biến, người chỉ cần giống như trước, người bên ngoài chỉ biết nhìn thấy mặt hồ yên tĩnh, nhưng lại không biết dòng nước ngầm dưới mặt hồ bắt đầu khởi động, chuyện điện hạ hiện giờ phải làm chính là người điều khiển vòng xoáy dưới mặt hồ.”
“Điện hạ, chỉ cần chờ đợi thời cơ, tàng long ngọa hổ mới là vương giả, tuyệt không phải báo tử thiếu kiên nhẫn, hữu dũng vô mưu mới là nhược điểm lớn nhất.”
Nếu nàng là một nam tử, có lẽ giang sơn Đại Ngụy này chắc chắn sẽ rơi vào tay nàng.
Tình cảm của ta đối với nàng ấy dần dần thay đổi, cho đến khi ta vô tình nghe được khuê mật của nàng ấy nói đến Lục Thịnh. Ta lại có thêm vài phần ghen tị.
Người Lương quốc tới cầu ta trở về, phụ hoàng thậm chí còn lấy danh nghĩa mẫu phi đã chet của ta triệu ta trở về Đại Lương.
Ta quỳ gối trước mặt Thần Phật trên trời, mặc dù mặc áo trắng cà sa nhưng đây là lần đầu tiên ta sám hối.
Ta nhìn Thần Phật trong bóng đêm chậm rãi mở miệng: “Đệ tử muốn hoàn tục, ta vốn định làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật, không quan tâm đến những chuyện thế tục nữa, nhưng ta đã phá giới. Ta thích một cô nương, nàng ấy lại có thân phận cao quý, đệ tử ở chỗ này sám hối tội lỗi.”
Ta để lại lời nhắn, rời khỏi Thanh Tuyền Tự. Ta ở Đại Lương chiêu binh mãi mã kích thích triều chính, nàng ở trong chùa cổ chờ đợi thời cơ.
Sau đó, Lục Thịnh đắc thắng trở về, ta biết, thời cơ đã tới. Ta biến hoá thân phận, chỉ vì muốn trợ giúp nàng một tay.
Rất nhiều ngày đêm, trên giấy ta đều viết câu: [Đi đến chỗ nước cạn, ngồi ngắm mây lên].
Trong Ngụy Đô, ta nhìn đôi tay trắng nõn của nàng nâng bốn lạng bạt ngàn cân, nhìn nàng thông minh giảo hoạt chọc giận Lục Thịnh, nhìn nàng từng bước từng bước đi đến kết cục mình muốn.
Ta vô số lần muốn nói với nàng: “Ninh Ninh, đừng sợ, hãy tin ta.”
Nàng nhận chiếu chỉ, ngày được sắc phong làm Hoàng thái nữ, nàng đứng trên thành lâu, ta ở trà lâu cách đó không xa nhìn nàng tiếp nhận triều bái của vạn dân.
Đã đến lúc ta phải đi rồi. Đi về Đại Lương, cởi bỏ thân phận người hoàng thất này.
Lương Phổ Huyền chỉ là của một mình nàng. Có lẽ mất đi tên họ kia cùng thân phận hoàng thất đó là sự trừng phạt của Phật tổ dành cho ta, ta đây vui vẻ chịu đựng.
Ninh Ninh, ta sẽ luôn bảo vệ nàng.