Mong Xuân Về - Chương 4
15.
Lục Thịnh đã chet. Triều đình đã không còn nịnh thần, có lẽ tương lai còn có thể có, nhưng ta cũng không cảm thấy đáng sợ.
Mọi thứ sẽ nằm trong tầm kiểm soát của ta.
Mấy tháng sau, thương hải tang điền, phụ hoàng cố ý để ta giám quốc, còn ông thì cả ngày giúp mẫu hậu chăm sóc hoa cỏ ở hậu cung, trêu chọc ta và Lương Quân, từ ngày ta được phong làm Hoàng thái nữ, cũng chưa từng gặp lại hắn.
Chỉ nghe nói hắn đã trở về Đại Lương. Khi nhớ tới hắn, ta lại có chua xót, luôn nhớ tới bộ dáng hắn thúc ngựa chạy đến viện trợ ta ngày đó.
Phu quân của Hoàng thái nữ, nhất định không thể là Hoàng tử mà nước khác mong muốn kế thừa đại thống.
Ta thu hồi tâm tư nữ nhi, cả ngày vùi đầu vào chính sự. Cho đến ngày đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Hoàng thái nữ điện hạ, đã lâu không gặp.”
Ta nhìn bóng người ngoài điện, hốc mắt lại bất giác đỏ lên, đuổi tỳ nữ thái giám ra, sau đó mới dám lên tiếng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Lương Quân cười cười: “Hôm nay ta đã không còn là Thất điện hạ của Đại Lương nữa, ta đã xin rời khỏi hoàng thất, ngay cả ngọc điệp hoàng thất cũng không có tên của ta, ta không còn là Lương Quân, ta chỉ là Lương Phổ Huyền.”
Vành mắt ta đỏ lên: “Ngươi……”
Hắn cười đi tới ôm ta: “Ninh Ninh, ta không để ý giang sơn, nếu không phải bởi vì muốn có thân phận xứng đôi với nàng, ta căn bản sẽ không trở về Đại Lương. Lúc trước ta ở ngay dưới Phật Tổ động tâm, ngài đã phạt ta đánh mất danh tính, đánh mất thân phận hoàng thất. Ta không còn là Lương Quân, hãy để ta chỉ làm Lương Phổ Huyền của một mình nàng thôi được không?”
Ta không còn lo lắng chuyện gì nữa mà lao vào trong lòng hắn.
16.
Chuyện Hoàng thái nữ đại hôn, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Ngụy Đô. Hoàng huynh sau khi nghe nói, mang theo Hoàng tẩu một đường bôn ba chạy về cung.
Phụ hoàng lớn tuổi của Lương Quân cảm thán mình có một đứa con trai luỵ tình, tuy rằng hoàng thất Đại Lương không còn tên họ của hắn nhưng ông vẫn thương hắn, sai người tặng rất nhiều trân bảo hiếm có, làm của hồi môn cho hắn.
Mẫu hậu và Hoàng tẩu lo liệu hôn sự cho ta, giá y đỏ rực thêu hoa văn rồng, ta ngồi ở tẩm điện ngược lại có chút không biết làm sao.
Ma ma cẩn thận từng li từng tí dạy ta một số chuyện vợ chồng, khiến ta đỏ mặt. Ma ma cười nói: “Đã lâu chưa thấy điện hạ như vậy rồi, trong kinh đều nói điện hạ mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn dứt khoát nhưng rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương.”
Ta cười cười, bảo ma ma lui ra trước. Ta bỗng dưng nhớ tới năm đó, trong Thanh Tuyền Tự. Ta tay cầm mật báo Kỳ Lân Các đưa tới, cả người run rẩy nước mắt rơi như mưa.
Trong đình hành lang trong chùa chỉ có ta đang khóc nức nở, nương theo gió thu xào xạc, một giọng nam dễ nghe lên tiếng khuyên nhủ: “Điện hạ, tâm tĩnh mới có thể suy nghĩ chu toàn, chớ khóc nữa, Phật độ chính duyên, điều điện hạ cầu, có lẽ không phải mệnh điện hạ đã định, cũng coi như chuyện tốt.”
Mỗi sáng thức dậy cùng hắn tụng kinh cầu phúc. Hắn biết ta nắm giữ Kỳ Lân các, cũng đã xem qua từng phong thư tràn đầy sự tức giận ta viết cho Lục Thịnh.
Hắn tay cầm đèn xanh, mặt mày nhu hòa: “Điện hạ cũng biết đạo lý lấy bất biến ứng vạn biến, người chỉ cần giống như trước kia, người bên ngoài chỉ nhìn thấy mặt hồ yên tĩnh, nhưng lại không biết dòng nước ngầm dưới mặt hồ bắt đầu khởi động, chuyện điện hạ muốn làm hôm nay chính là người điều khiển lốc xoáy dưới mặt hồ kia.”
Ta ở trước mặt hắn, đem những thư tín còn chưa gửi đi thiêu hủy. Hắn cười: “Điện hạ, chỉ cần chờ đợi thời cơ, tàng long ngọa hổ mới là vương giả, tuyệt không phải là báo tử thiếu kiên nhẫn, hữu dũng vô mưu mới là nhược điểm lớn nhất.”
Cho đến một đêm đông, hắn biến mất không dấu vết, chỉ để lại một tờ giấy: [Điện hạ chớ niệm, nếu ta hoàn tục nhất định là có chuyện vô cùng quan trọng, chúng ta còn có thể gặp lại.]
Lúc gặp lại hắn, hắn đã là Thất điện hạ Lương Quân của Đại Lương.
Ngày hắn gặp lại ta ở bên ngoài điện Trùng Dương, ngay lúc Lục Thịnh chất vấn ta, hắn đã chắn trước người ta, từ phía sau đưa cho ta một tờ giấy.
Trên đó viết: [Nếu nàng khởi sự, ta sẽ dốc toàn lực tương trợ.]
17.
Mãi đến sau nửa đêm, ta mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trong đêm trăng là một mảnh yên tĩnh.
Nội tâm ta thư thái, mặt mày giãn ra, thật sự đã lâu không được yên lòng rồi.
Ngày ta cùng Lương Quân tân hôn, toàn bộ Ngụy Đô đều được trang trí màu đỏ, ta và hắn thân cưỡi bạch mã từ cửa thành một đường tiến vào cung.
Đến cửa cung, ta nắm tay hắn đi trên tấm thảm màu đỏ rực, hắn nắm tay ta, mặt mày mang theo nụ cười.
Sau khi kính thiên kính địa lại quỳ lạy tổ tông cùng phụ mẫu, chúng ta chính thức kết làm phu thê.
Trong cung thiết yến.
Bên trong Trùng Dương điện ăn uống linh đình, không vì chuyện gì khác, chỉ vì mừng tân hôn của ta và hắn.
Nghe quần thần chúc mừng, nhìn bá quan ỏ phía xa xa chúc phúc. Cho đến khi chúng ta trở về Đông Cung.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nắm tay ta không chịu buông ra, ma ma đặc biệt đốt hương lê vào lư đồng, một mùi thanh ngọt lan toả vào từng hơi thở, hắn ngồi ở bên giường, xốc chăn lên nhìn thấy táo đỏ cùng long nhãn đầy giường.
Cười đùa với ta: “Ninh Ninh, đây là ý gì?”
Ta: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Hắn ôm ta, màn sa buông xuống, chỉ còn lại một phòng kiều diễm.
Hắn mạnh mẽ bóp chặt thắt lưng ta: “Ninh Ninh, nàng không biết ta vui mừng biết bao nhiêu đâu.”
Ta khàn giọng nói: “Chàng… rốt cuộc chàng thích ta từ lúc nào vậy?”
Hắn vuốt mũi ta: “Ngày đó ánh mặt trời vừa chiếu xuống, có một nữ tử đi xuống từ chiếc kiệu mềm mại, quý khí bất phàm, khi đó ta… Ta đã nghĩ, ta nhất định phải ôm đùi nàng mới được, hưởng hết vinh hoa phú quý.”
Ta nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, hắn mới ấp a ấp úng nói: “Ta đến Thanh Tuyền tự vốn là không muốn sa vào chuyện tranh chấp hoàng vị mới chạy đến chùa miếu Đại Ngụy, không ngờ ta lại động tâm với nàng, vì vậy mới muốn trở về tranh giành. Nếu ta tranh được vị Thái tử, vậy sẽ có tư cách đứng ở trước mặt nàng, chứ không phải lấy bộ dáng một sa di. Không nghĩ tới tiểu cô nương của ta cũng có hoài bão lớn lao, giang sơn Đại Lương kia ta không cần, ta chỉ cần nàng.”
Ta ôm chặt lấy hắn: “Phổ Huyền, ta rất vui mừng, vì cuối cùng người đó là chàng.”
Hắn ôm ta, cằm để trên đỉnh đầu ta, nụ cười mang theo ấm áp, tay hắn vuốt ve tóc ta, ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt hắn toả ra thần sắc chưa thỏa mãn.
Ta cười xấu xa: “Chàng cũng biết, trong sòng bạc ở Ngụy Đô, giữa chàng và Tam hoàng tử, ta đã bỏ ra một số tiền lớn đặt cược chàng, hiện giờ ta đã có được chàng còn kiếm được một số tiền lớn, nghĩ lại thì ta cũng không thiệt thòi.”
Hắn ngẩn người: “Nàng…… thích ta từ lúc nào?”
Ta sở vào cổ hắn, ấn lên môi hắn: “Dưới Thanh Tuyền tự, kẻ động tâm có lẽ không chỉ có một mình chàng.”
18.
Năm thứ ba sau khi ta và Lương Quân thành thân. Ta đã sinh hai đứa một trai một gái của ta và hắn.
Con trai đặt tên: Ngụy Lương. Con gái đặt tên: Lương Ngụy. Ta cười mắng Lương Quân đặt tên quá mức tùy ý, nhưng vẫn chiều theo hắn.
Phụ hoàng ngày càng không có tâm tư ở triều đình, trong lòng chỉ nghĩ dến Hoàng huynh cùng với mấy đứa nhóc con của huynh ấy và của ta.
Ông ấy đã sớm truyền ngôi vị Hoàng đế cho ta, còn muốn mang theo mẫu hậu cùng bọn nhỏ xuất cung du ngoạn danh sơn Đại Xuyên.
Lão hoàng đế Đại Lương noi theo cách làm của phụ hoàng ta, cũng sớm truyền ngôi vị Hoàng đế cho Tam điện hạ, khuê mật Lý Vô Ưu của ta nhanh chóng biến thành Hoàng hậu Lương quốc.
Dưới mối quan hệ này, hai nước Ngụy Lương càng thêm thân mật, quốc lực cường thịnh. Phụ hoàng gửi thư nói, lão hoàng đế Đại Lương nghe nói Lương Quân có một đôi long phượng song sinh, đã sớm gấp đỏ mắt muốn đến xem một chút, không nghĩ tới sau khi đến đây lại còn muốn c//ướp cháu mang về Lương quốc.
Ta bất đắc dĩ cười cười, ngược lại Lương Quân là một người không có cốt khí. Hắn chỉ mỉm cười nói: “Cứ mặc cho ông ấy c//ướp về, có ở Lương quốc thì bá phụ của bọn chúng cũng là tân hoàng, bá mẫu lại là khuê mật của mẫu hậu nhà mình, còn có thể để bọn chúng thiệt thòi hay sao. Có người giữ con giúp chúng ta cớ sao mà không làm, huống chi vi phu còn muốn nữ hoàng bệ hạ sinh thêm mấy đứa nữa.”
“Lương Phổ Huyền, chàng không biết xấu hổ!”
“Ta nhớ rõ có người từng nói thích bộ dạng không biết xấu hổ này của ta đó!”
“Chàng….”
Tiếng tranh chấp còn lại bị nuốt hết vào trong miệng, ta đành phải ôm lấy cổ hắn, sợ mình trượt khỏi bàn.