Mong Xuân Về - Chương 3
11.
Ngày Lương Quân về Đại Lương, Lục phủ có thêm tiểu công tử. Vô Song sinh hạ Lân nhi cho Lục Thịnh.
Ngày ta và Lương Quân chia tay, hắn thừa dịp không có người lén lút nắm tay ta: “Tin ta.”
Ta và phụ hoàng cố ý cắt giảm cấm quân thủ vệ cung thành một nửa. Yên lặng chờ đợi ngày đó đến.
Hôm đó ta đang chải đầu trong tẩm điện, tỳ nữ vội vàng hoảng hốt bẩm báo: “Công chúa… Công chúa điện hạ, cổng thành bị phá, có phản quân.”
Ta thay áo giáp, đi tới Trùng Dương điện cứu giá. Lục Thịnh cùng phụ thân hắn mặt đầy m//áu tươi, giet đến đỏ mắt, la hét muốn báo thù.
Thấy ta chắn trước cửa, Lục Thịnh lại dừng một chút: “Ninh nhi, hôm nay nếu phụ thân ta làm vua, ta chính là Thái tử tương lai, ta và Vô Song vốn chỉ là một cuộc giao dịch, ta lợi dụng bộ lạc của nàng chinh tây, nàng lợi dụng ta để củng cố địa vị ở bộ lạc của mình, Ninh nhi, đến bên cạnh ta đi, nếu ta thành Thái tử, nàng chính là Thái tử phi của ta.”
Lục Vinh cau mày: “Ngụy Ninh, phụ hoàng của ngươi có phải đang ở trong điện không? Hôm nay cung thành đã bị ta bao vây, ta khuyên các ngươi vẫn nên an phận chịu trói, ta còn có thể tha cho cái m//ạng chó của hắn một lần.”
Ta cười lạnh: “Lục Thịnh, ngươi cũng xứng?”
Ta ra lệnh một tiếng, tín hiệu pháo hoa đầy trời, cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, ta nhìn hai cha con Lục Vinh và Lục Thịnh trên lưng ngựa cười ngọt ngào: “Ngươi có từng nghe qua, bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn không?”
Lương Quân giục ngựa mà đến. Lục Vinh bị một mũi tên b//ắn chet, trong mắt Lục Thịnh tràn đầy hận ý, hắn cầm k//iếm đả thương ta, lại bị Cửu Tiết Tiên của ta đ//ánh rơi.
Roi quất vào mặt hắn, chảy m//áu, hắn gầm lên: “Ngụy Ninh, Ngụy Ninh, đây đều là bẫy của ngươi.”
Lương Quân bảo vệ ta ở phía sau, thị vệ kéo Lục Thịnh vào địa lao.
Trong một đêm, mưa gió kéo đến, ta dẫn thủ hạ Kỳ Lân đi bắt giữ tất cả các triều thần Nguỵ Đô ủng hộ Lục gia.
Toàn bộ bầu trời Ngụy Đô bị bao phủ trong bóng tối. Cho đến ngày hôm sau, mặt trời dần nhô lên ở phía đông, Lục phủ bị bao vây, Vô Song ôm hài tử xuất phủ, thấy ta cưỡi bạch mã một thân áo giáp, nàng ta đột nhiên cười thê lương: “Ngụy Ninh, trước đây Lục Thịnh nói cho ta biết, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, độc nhất vô nhị, ta còn không tin, ngươi ở Phật tự ba năm chắc hẳn là để giấu tài nhỉ? Cũng không biết là Lục Thịnh vô tâm hay là ngươi vô ý nữa.”
Ta từ trên cao nhìn nàng: “Ta và Lục Thịnh là thanh mai trúc mã, ta cũng không hối hận về những năm tháng làm bạn với hắn, chỉ tiếc trong hoàng tộc, trước quân thần sau phụ tử, giang sơn xã tắc trước mới đến nữ nhi tình trường. Từ ngày đầu tiên ngươi đến bên cạnh hắn, ta và hắn đã sớm định là có kết cục ngày hôm nay.”
Nàng mở to hai mắt: “Ngươi…… đã sớm biết bên cạnh hắn có người khác?”
12.
Ta nhìn ánh mắt mệt mỏi của nàng, cũng biết rõ nàng đã động tâm với Lục Thịnh. Ta nhìn nàng cuối cùng nói ra một câu khiến nàng sụp đổ.
“Điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi, đó là ta chưa bao giờ dựa vào nam nhân.”
Nàng ta ngồi bệt xuống đất, suy sụp khóc lớn.
Lục phủ bị diệt, sau khi huỷ đi khối u ác tính Lục phủ này, chúng ta cũng tra ra được nhiều trọng thần thế gia là cánh tay của chúng, xem ra Ngụy Đô phải mất một thời gian mới có thể trở về như trước được.
Mặc dù toàn bộ Đại Ngụy cần c//ạo x//ương trị đ//ộc, ta cũng không tiếc, bệnh căn không trừ, hậu hoạn vô cùng.
Lương Quân ở cửa cung chờ ta. Hắn thân mặc tố y, giống như một công tử thế gia bình, cùng với thiếu niên hôm qua sát phạt quyết đoán khác nhau một trời một vực.
Ta xuống ngựa, hắn nhìn vào mắt ta, hàm chứa ý cười: “Ninh nhi, nàng thắng rồi.”
Ta khẽ gật đầu: “Cũng phải đa tạ ngươi, nếu không nhờ có ngươi đáp ứng trợ giúp ta, chỉ sợ cũng không thể thuận lợi như thế. Cho dù là lão hồ ly Lục Vinh kia, cũng không nghĩ tới ta sẽ liên thủ với Đại Lương.”
Hắn lại vui đùa nói: “Ai bảo dưới Thanh Tuyền tự, hai hồ ly gặp nhau, chung quy cũng phải làm ra chút hiệu quả, mới không uổng công gặp nhau.”
13.
Con của hoàng tẩu sinh ra vào ngày thứ hai Lục phủ bị diệt. Ngụy Đô trở về trạng thái bình yên, mặc dù sóng ngầm bắt đầu khởi động, cũng ở trong sự khống chế vững chắc của ta.
Bệnh của Hoàng huynh càng ngày càng nghiêm trọng. Cho dù là đầu hè, cũng cần mặc đến vài lớp áo.
Ngày đó phụ hoàng gọi ta. Hoàng huynh ngồi bên cạnh phụ hoàng, mỉm cười với ta: “Ninh nhi, hôm nay chính là lúc thực hiện lời hứa của muội với huynh trưởng.”
Phụ hoàng đứng dậy từ cửa Cần Chính điện nhìn một hồi lâu, cho đến khi một trận đàn chim bay qua, ông mới quay đầu chậm rãi mở miệng: “Ninh nhi, nếu phụ hoàng giao giang sơn này cho con, con có thể trả lại một Đại Ngụy hà thanh hải yến hay không?”
Ta không dám nói lời nào, Hoàng huynh lúc này lại kéo thân thể bệnh tật cố gắng chống đỡ đứng lên: “Ninh nhi, khát vọng từ nhỏ của muội rất lớn, nếu không có huynh trưởng, có lẽ muội đã sớm không phải là Ninh An công chúa, mà là Hoàng thái nữ rực rỡ nhất của Đại Ngụy.”
Ta quỳ xuống đáp ứng: “Nếu phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định dốc hết sức vì Đại Nguỵ.”
Ngày đó, trời trong nắng ấm, ta được hạ chiếu phong làm Hoàng thái nữ của Đại Ngụy, hài tử của Hoàng huynh cũng được sắc phong làm Hoàng thái tôn.
Hoàng huynh mang theo Hoàng tẩu xuất cung vân du tứ hải, chữa bệnh chữa thương. Đông cung trở thành thiên hạ của ta.
14.
Thái giám truyền lời, Lục Thịnh trước khi chet muốn gặp lại ta một lần.
Ta mặc chiếc váy màu vàng sáng đi tới địa lao, thấy vẻ mặt hắn không thể tin: “Ngươi… ngươi lại thành Hoàng thái nữ?”
Ta nhìn xuống hắn mà không nói một lời. Cho đến khi thái giám bên cạnh đá hắn một cái: “Tội thần to gan, thấy Hoàng thái nữ không hành lễ, lại dám nói năng lỗ mãng!”
Hắn bắt đầu cười to, cười cười liền run rẩy: “Ngụy Ninh, trong lòng ta đều là ngươi nhưng vì sao lại rơi vào kết cục như thế? Nếu ta thượng vị thành công, ta chính là Hoàng thái tử, ngươi làm Thái tử phi của ta có gì không tốt? Nếu ngươi muốn nhiếp chính, ta cũng sẽ nguyện ý cùng ngươi cai trị giang sơn tốt đẹp này. Ngụy Ninh, trong lòng ngươi cho tới bây giờ đều không có ta, có phải không?”
Ta bình thản nói: “Lục Thịnh, ta rất cảm kích khoảng thời gian ít ỏi được làm bạn với ngươi, nhưng ngươi không muốn làm phò mã của ta, bởi vì phò mã không thể cầm quyền, không thể có quân công vô thượng, càng không thể thỏa mãn khát vọng quyền lực của ngươi. Cho nên lúc ngươi Chinh Tây đã cấu kết cùng thần nữ Toa La, ta không muốn truy cứu chuyện các ngươi lợi dụng lẫn nhau rốt cuộc có mấy phần chân tình giả ý, nhưng các ngươi cũng đã có một đứa con không phải sao?”
Ánh mắt Lục Thịnh lóe lên, hắn ngẩn người: “Ngươi… từ khi nào thì biết ta…”
Ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn, nắm chiếc cằm đầy râu ria của hắn, giọng nói tăng thêm vài phần lạnh lùng: “Đương nhiên là trong nửa năm ta cầu phúc cho ngươi ở chùa Phật, lúc đó ta đã biết rồi.”
“Vì sao ngươi không phát tác ngay lúc đó? Vì sao ngươi không chất vấn ta?”
“Lục Thịnh, trong mắt ngươi cho tới bây giờ ta vẫn là tiểu công chúa ngây thơ hồn nhiên kia, nguyện vọng duy nhất chính là chờ ngươi thắng trận trở về, gả cho ngươi làm thê tử phải không? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, mới là xem thường ta. Ta là Ninh An công chúa duy nhất của Đại Nguỵ, trong cơ thể của ta đang chảy dòng m//áu của hoàng tộc Đại Ngụy, trên người ta gánh vác trách nhiệm lớn hơn nhiều so với những gì ngươi nghĩ.”
Lục Thịnh ngồi xổm ở góc tường, ánh mắt nhìn ta giống như đang nhìn quái vật. Hắn cuối cùng vẫn nhỏ giọng mở miệng hỏi: “Ngươi đã từng thích ta chưa?”
Ta thở dài: “Lục Thịnh, năm đó lúc ta vì ngươi mà tự thỉnh cầu đến Phật tự cầu phúc, ta thật sự là thích ngươi, không lúc nào là không hi vọng ngươi bình an trở về. Đáng tiếc, Kỳ Lân các trên tay ta nắm rất nhiều bí mật của trọng thần, làm chấp chưởng giả, ta không cách nào không bố trí người của mình trong quân đội Chinh Tây. Lục Thịnh, từ lúc ngươi cùng Vô Song của ngươi cấu kết cùng một chỗ, chúng ta đã định là tử cục, ngươi hiện tại nói những thứ tình yêu kia, không cảm thấy buồn cười sao?”
Ta bước ra khỏi ngục tối, hít thật sau không khí trong lành bên ngoài.
Lục Thịnh còn đang gào thét như đ//iên: “Ninh nhi, ta thật lòng thích nàng! Ninh nhi!”
Ma ma đi theo ta nhỏ giọng nói: “Điện hạ, hắn gào thét như vậy, sợ sẽ liên lụy đến thanh danh của điện hạ….”
“Giữ thân thể hắn nguyên vẹn, ban thưởng rượu đ//ộc.”