Mong Xuân Về - Chương 1
1.
Ngày Lục Thịnh từ biên quan trở về.
Đô thành Đại Ngụy chen chúc người ngã ngựa đổ, dân chúng trong kinh đều muốn nhìn xem vị đại tướng quân Chinh Tây kia có uy vũ như trong truyền thuyết hay không.
Ta cùng phụ hoàng, hoàng huynh ở trên thành lâu, nhìn quân đội cách đó không xa, trùng trùng điệp điệp.
“Ninh nhi, Lục Thịnh lần này trở về, hôn sự của các con cũng nên bàn bạc rồi, cũng không uổng công con ở chùa ba năm.”
Ta cười cười: “Mọi chuyện đều do phụ hoàng làm chủ.”
Bệ hạ đích thân nghênh đón, Công chúa cùng Thái tử đi theo, đây là đãi ngộ mà các thần tử cả đời nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lục Thịnh một thân áo giáp đỏ, hành lễ xong, lại trực tiếp nói với phụ hoàng: “Thần lần này vì nước chinh chiến, không cầu gì nhiều, chỉ cầu bệ hạ ban hôn, ban thưởng cho thần và người mình yêu được viên mãn.”
Nội tâm ta vui mừng, lại thấy hắn dắt một nữ tử từ phía sau ra: “Song nhi ở biên quan mấy lần cứu m//ạng thần, thần không thể báo đáp, chỉ có thể cho nàng vị trí chính thê, cả đời ở bên cạnh nàng.”
Lòng ta đau như d//ao c//ắt, ngón tay túm chặt quần áo, Hoàng đế thấy sắc mặt ta không đúng, mới ho khan một tiếng: “Lục Thịnh, ngươi chớ quên……”
Ta ngăn phụ hoàng định nói thay mình, chỉ mỉm cười nhìn hắn: “Nếu tướng quân ở trước mặt văn võ bá quan và dân chúng đô thành cầu ân điển, phụ hoàng cứ đáp ứng đi.”
Phụ hoàng gật gật đầu, ý bảo hồi cung sẽ ban thưởng.
Ta cùng Hoàng huynh ngồi trở lại kiệu, Hoàng huynh nhìn ánh mắt của ta: “Ta đã nói Lục Thịnh kia là một người không có tâm can.”
Ta nhìn bên ngoài kiệu, hắn thân cưỡi bạch mã ôm thiếu nữ áo đỏ kia, đau lòng muốn chet, nhưng sắc mặt vẫn bình thản: “Hoàng huynh, đánh cược sai chính là đánh cược sai, muội nguyện chịu thua. Hắn đã chinh chiến ở biên quan còn có thể tìm được lương duyên, hẳn không phải là phu quân đã định của Ngụy Ninh ta.”
Hoàng huynh chọc chọc mũi ta: “Muội đó, chỉ biết mạnh miệng.”
2.
Trở lại cung, ta đem bao lớn bao nhỏ lễ vật Lục Thịnh lúc trước tặng cho ta, lệnh tỳ nữ thu thập lại, cùng nhau mang đến điện Trọng Dương.
Các nữ quyến xì xào bàn tán, quần thần cũng đều nghị luận sôi nổi.
Ta đặt hai rương đồ kia trước mặt Lục Thịnh.
Ta cười nói: “Lục đại tướng quân đã có được người mình yêu, vậy lễ vật lúc thiếu niên không hiểu chuyện tặng cho bổn cung, đương nhiên cũng phải trả lại từng món từng món cho Tướng quân.”
Lục Thịnh xanh mặt, nữ tử bên cạnh hắn lại càng không biết làm sao.
“Đã là quá khứ, Công chúa không bằng một mồi lửa đ//ốt đi, cũng đỡ cho vi thần phải vất vả mang về phủ.”
Ta cười ra tiếng: “Tốt, vậy thì một mồi lửa đ//ốt đi, coi như là góp vui cho Tướng quân và phu nhân tương lai của Tướng quân.”
Các thái giám bên ngoài cung Trọng Dương đang cật lực đốt hai rương đựng đồ.
Ta nhìn sắc mặt Lục Thịnh càng thêm âm trầm, nhưng vẫn chưa phải kết thúc.
Ta tháo vòng ngọc mẫu thân hắn từng tặng cho ta xuống, sau đó đi tới trước mặt nữ tử kia, đeo vòng tay lên cho nàng: “Vòng tay này là năm đó Lục lão phu nhân tặng cho ta, nói đây là đồ của đương gia chủ mẫu Lục gia tương lai, vẫn là Lục phu nhân đeo thì tốt hơn.”
3.
Phụ hoàng ho khan một tiếng: “Tướng quân đã muốn tứ hôn, trẫm không biết tính danh, nên ban thưởng như thế nào đây?”
Ta trở lại ghế, nhìn Lục Thịnh ôm cô nương kia, ánh mắt hắn nhìn nàng nhu hòa: “Nàng vốn là cô nhi, vô danh vô tính, thần tự đặt tên cho nàng, Vô Song.”
Móng tay của ta cắm chặt lòng bàn tay của mình rất đau, Vô Song? Vô Song? Độc nhất vô nhị?
Lục Thịnh quả nhiên là ác tâm. Hắn từng ở trước mặt Hoàng tổ mẫu nói rằng sẽ che chở ta cả đời, một đời một thế một đôi người.
Hiện giờ hắn đã quên hết, còn muốn đặt tên cho nàng là Vô Song?
Ta cố gượng cười, nhìn phụ hoàng sai người lấy thánh chỉ.
Cung yến tan, mưa nhỏ tí tách làm tắt ngọn lửa vừa mới nhóm, rương gỗ to như vậy chỉ còn lại một chút tro tàn.
Một mồi lửa lớn đ//ốt sạch sẽ.
Vô Song đứng ở phía sau ta, nàng cười cong mày, đáy mắt lộ vẻ lo lắng, nàng lắc lắc cổ tay ta: “Đa tạ công chúa điện hạ, đã trả lại vật gia truyền của Lục gia cho ta.”
Ta nhún nhún vai, không muốn để ý tới.
Nàng lại cười cười: “Nghe nói công chúa điện hạ vì Lục Thịnh mà ở Phật tự ba năm, chỉ vì cầu cho chàng bình an thuận lợi, Lục Thịnh đến biên quan nửa năm sau thì cả ngày ở cùng một chỗ với ta. Nếu công chúa biết, vậy còn có thể ở Phật tự không?”
Ta thấy nàng dám giương nanh múa vuốt với ta, nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Ta là công chúa Đại Ngụy, vì nước cầu phúc là lẽ đương nhiên phải làm. Ngược lại ngươi không có danh phận rõ ràng lại đi theo bên cạnh một tên nam nhân, nghĩ đến không cha không mẹ cũng đúng, dù sao cũng không ai dạy ngươi.”
Nàng đột nhiên bắt đầu khóc nức nở, sau đó ta nhìn thấy Lục Thịnh phía sau nàng.
A, dám tính kế ta?
Lục Thịnh vội vàng luống cuống ôm nàng vào lòng, hắn cau mày, sắc mặt lạnh lùng: “Công chúa điện hạ, phu nhân ta không trêu chọc điện hạ, ngược lại điện hạ ỷ vào thân phận, ỷ sủng mà kiêu.”
Ta cười híp mắt nhìn hắn, sau đó đi lên phía trước, t//át một cái.
“Chinh Tây đại tướng quân cũng chỉ như vậy thôi, nếu ta tôn ngươi kính ngươi, ngươi chính là tướng quân; nếu ta tâm tình không tốt, không tôn ngươi, không kính ngươi, thì ngươi cũng chỉ là một con chó của hoàng gia. Quản tốt nữ nhân bên cạnh ngươi, nếu lại đến chọc ta, ta cũng không dám cam đoan có thể trong cơn tức giận mà đưa nàng ta về ổ thổ phỉ biên quan làm áp trại lão bà hay không đâu.”
Lục Thịnh: “Ngươi… Ngươi quả thật là không thể nói lý.”
Ta nhún nhún vai: “Lục Thịnh, ta từ trước đến nay đều như thế.”
4.
Ta nhìn hắn ôm Vô Song rời đi, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót.
Hoàng huynh mời ta đến Đông cung uống một chén, ta không từ chối.
Thái tử phi tẩu tẩu cũng ở một bên ôn ngôn khuyên ta: “Ninh nhi, Lục Thịnh cũng không phải lương nhân, muội cũng phải vì mình mà sớm tính toán. Nếu khổ sở thì cứ trút hết mọi tức giậnra ngoài.”
Ta giơ chén rượu cười cười: “Ta và hắn là thanh mai trúc mã, ta cứ cho là tâm ý tương thông, chung quy lại chỉ là phù hoa mà thôi, từ nay về sau ta sẽ không nhìn hắn một cái.”
Trên đường hoàng huynh đưa ta hồi cung, hắn dừng một chút: “Ninh nhi, nếu như muội thật sự không thích, ca ca sẽ đòi công đạo cho muội.”
Ta lắc đầu: “Huynh trưởng, Ninh nhi biết được, Ngụy Ninh ta sẽ không cúi đầu, cũng sẽ không để huynh trưởng vì ta mà cúi đầu.”
Ta lắc lắc lắc đầu trở lại Vạn Ninh điện. Ngủ say. Trong mộng là quang cảnh khi còn bé, ta được phụ hoàng sủng đến vô pháp vô thiên.
Đứa nhỏ nhà thế gia bình thường cũng không dám tới gần ta. Chỉ có Lục Thịnh nắm tay ta dạy ta tập chữ, đánh đàn.
Năm mười lăm tuổi, hắn ôm ta trong lòng, cưỡi ngựa ở ngoại ô kinh thành. Khi đó tất cả mọi người đều cho rằng, Lục Thịnh sẽ là phò mã của ta.
Trước khi xuất chinh, hắn thậm chí còn bảo ta chờ hắn trở về.
Ba năm trôi qua, Ngụy Ninh không còn là Ninh An công chúa ngoan cố, Lục Thịnh cũng không còn là Lục Thịnh trong lòng chỉ có mỗi Ngụy Ninh trước kia.
Mà ta giống như một trò đùa.
5.
Ngày Lục Thịnh đại hôn, nghe nói hắn còn cố ý thêm nhiều đồ cưới cho Vô Song.
Phụ hoàng có ý đề bạt hắn tự nhiên cũng ban thưởng rất nhiều trân bảo.
Trong khoảng thời gian ngắn, cho dù nàng không cha không mẹ không có thân phận, nhưng ở trong kinh nhất thời cũng có danh tiếng vô lượng.
Mẫu hậu cùng Thái tử phi tẩu tẩu cố ý chọn phò mã cho ta, đúng lúc hoàng tử Đại Lương vào kinh.
Không hiểu sao lại truyền ra tin tức ta muốn gả đến Đại Lương làm Thái tử phi.
Lục Thịnh đi về phía sau đến cung của ta, hắn trực tiếp nói cho ta biết: “Hoàng tử Đại Lương, trời sinh tính phóng đãng, không phải lương nhân.”
Ta phớt lờ hắn rồi bỏ đi, muốn đến thỉnh an mẫu hậu. Hắn kéo ta qua, để ta nhìn thẳng vào hắn: “Công chúa là nghe không hiểu lời hạ quan nói sao?”
Ta hất tay hắn, phủi phủi tay rồi cười nói: “Có liên quan gì đến ngươi?”
Lục Thịnh cau mày: “Ngươi vốn là Công chúa, kim tôn ngọc quý, tội gì phải để mình đi hòa thân?”
Ta thấy hắn đen mặt, giống như là đang cố kiềm nén cơn tức giận, ta móc thắt lưng của hắn liếc mắt đưa tình nhìn hắn: “Sao vậy, chẳng lẽ Tướng quân muốn làm nam sủng của ta sao? Tướng quân đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ, nên bổn Công chúa cũng không quá lưu luyến, bởi vì ta cảm thấy…..”
Ta nhẹ nhàng buông thât lưng của hắn ra, hắn không hiểu hỏi: “Cảm thấy gì?”
Ta cười chỉnh lại mũ quan giúp hắn, sau đó nói với hắn: “Cảm thấy bẩn.”
Ta xoay người rời đi. Tôn ma ma ở một bên nhỏ giọng nói: “Công chúa cần gì đối xử với Tướng quân như vậy, nếu Công chúa nguyện ý, vậy vị trí phu nhân Tướng quân, có lẽ…”
Ta cười lạnh: “Ngụy Ninh ta, quyết không quay đầu lại, vị trí chủ mẫu Lục gia ta cũng không hiếm lạ.”
Ma ma quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Công chúa, Tướng quân vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của người.”
Ta nhún nhún vai: “Tình cảm lúc xưa không thể giữ lại được, ta chỉ coi như tuổi trẻ bồng bột. Hiện giờ hắn đã có thê tử, ta mặc kệ nguyên do là gì, chỉ với một chuyện đó thôi ta và hắn đã không còn đường cứu vãn nữa.”