Mộng Xuân Ở Kim Lăng - Chương 7 - Đại kết cục
Ta tỉnh lại trong vòng tay của Lăng Việt, chiếc thuyền lắc lư dừng bên bờ sông. Hắn khàn giọng hỏi:
“Ngủ dậy rồi?”
“Lăng Việt, cái tên Mông Tấn đó chắc chắn cố ý xả giận cho tình nhân của hắn, đâm ta đau đến giờ vẫn chưa hết!”
Ta bật dậy, phồng má bất mãn:
“Hơn nữa, hơn nữa…”
Ta cúi đầu lẩm bẩm, giọng dần nhỏ lại, Lăng Việt ghé tai qua:
“Hơn nữa cái gì?”
“Ta còn phải tĩnh dưỡng tận hai năm…” Không được vận động mạnh!!
Thế này chẳng phải muốn mạng ta sao! Bên cạnh là một nam nhân sống động như vậy, mà ta lại, ta lại không thể đụng vào hắn suốt hai năm!
“Nàng thấy buồn chán sao? Ta đưa nàng đến trấn gần đây dạo một vòng nhé?”
Ta lắc đầu, lại chui vào lòng hắn.
“Thật ra thế này cũng rất tốt, cùng chàng ngắm núi, ngắm sông.”
Một con vịt trời từ bụi lau sậy bay ra, Lăng Việt nhanh như chớp vung ám khí, gần như vừa lúc nó ló đầu đã bị hắn hạ gục.
Thân hình hắn lập tức căng cứng, kéo ta vào lòng, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Lăng Việt.”
Ta khẽ kéo tay áo hắn, nhẹ giọng trấn an:
“Không sao đâu, chỉ là một con vịt trời thôi mà.”
Bờ sông yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ếch kêu. Lăng Việt vẫn ôm ta chặt, mãi đến khi nỗi bất an trong lòng hắn dịu lại.
Kể từ lần ta mất tích ở phủ tướng quân, hắn thực sự bị dọa sợ. Đến nay đã nửa năm trôi qua, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến hắn căng thẳng không thôi.
Nhưng chuyện này không phải hoàn toàn không có lợi. Để bảo vệ ta tốt hơn, Lăng Việt đã bị ta dụ dỗ đến mức cùng giường chung gối.
Ngày đó, Mông Tấn diễn một màn “giết” ta trước mặt Thẩm Quân Mai, sau đó phái người đưa ta đến chỗ Lăng Việt.
Lăng Việt nhìn ta toàn thân đầy máu, suýt chút nữa đã giết Mông Tấn ngay tại chỗ. Nếu không phải ta bất ngờ ho khan một tiếng, Mông Tấn e rằng đã chết dưới đao của hắn.
Khi ta tỉnh lại, Mông Tấn mới giải thích nguyên do.
Thẩm Quân Mai vì chuyện của ta mà mất ăn mất ngủ, thậm chí tinh thần còn xuất hiện vấn đề.
Vệ Kỳ Niên sau khi phát hiện Thẩm Quân Mai mắc chứng cuồng loạn đã hạ quyết tâm buông bỏ ta, nhiều lần nhấn mạnh sẽ không đưa ta vào cung, nhưng Thẩm Quân Mai vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ nàng mà cả đứa trẻ trong bụng cũng sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Vì thế, bọn họ mới dàn dựng màn kịch này.
“Không báo trước cho ngươi, ta rất xin lỗi. Chủ yếu là lo ngươi không thể diễn được cảm xúc sợ hãi và lo lắng chân thật. Để bù đắp, đây là một nghìn lượng vàng.”
Lần đầu tiên, ta nhìn đống thỏi vàng lấp lánh mà không hề thấy hứng thú, sắc mặt ảm đạm. Mông Tấn cũng chỉ nghĩ rằng ta vừa qua cơn bạo bệnh, không để tâm.
Thẩm Quân Mai đã giải được mối lo lớn trong lòng, đương nhiên ăn ngon, ngủ kỹ.
Ta và Lăng Việt cũng có thể ở bên nhau. Kết thúc tưởng chừng viên mãn, nhưng ta chỉ cảm thấy rùng mình. Nếu như tình cảm cũ của Hoàng đế dành cho ta ít hơn một chút, nếu như Mông Dật không hề có tình ý với ta, nếu như Lăng Việt chỉ là một tên thị vệ không bối cảnh…
Thì hôm nay, liệu ta còn sống được chăng?
Vào ngày thứ hai sau khi vết thương ngừng chảy máu, ta cùng Lăng Việt rời khỏi kinh thành. Ta thậm chí không dám đi tìm Đông Thanh. Nàng vẫn còn số bạc, chắc chắn đủ để sinh sống. Đông Thanh là một cô gái thông minh, nàng sẽ sống tốt.
Những ngày đầu trên đường, Lăng Việt gần như không chợp mắt đêm nào. Hắn luôn ôm đao, ngồi bên cạnh ta, thức trắng hết đêm này qua đêm khác.
Nếu không phải có lần ta tỉnh dậy vì buồn tiểu, ta chẳng hay biết hắn vẫn không chịu ngủ ngon giấc.
Có một ngày, Lăng Việt nói: “Chúng ta rời khỏi Kỳ Quốc, đến Tây Vực được không?”
Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt ta, sợ ta không vui: “Nghe nói rượu ở Tây Vực rất đặc biệt, nàng có muốn thử không?”
Tim ta mềm lại, biết hắn đang lo lắng điều gì, cũng biết hắn luôn tự trách vì không bảo vệ được ta trước kia.
Ta ôm lấy Lăng Việt đang bất an, dịu dàng đáp: “Được.”
Chúng ta đến Tây Vực, Đại Lý, thậm chí cả Mông Cổ.
À, đúng rồi, khi ở Mông Cổ, bệnh của ta cuối cùng cũng hồi phục gần như hoàn toàn.
Thế là vào một đêm tuyết rơi, ta mạnh mẽ chiếm lấy Lăng Việt đang nằm bên cạnh.
Hắn đỏ bừng mặt, che người lại, dáng vẻ ngại ngùng vẫn đáng yêu như vậy, thật khiến ta không thể kiềm chế được mà…