Mộng Xuân Ở Kim Lăng - Chương 6
Căn phòng lặng đi vài giây, có lẽ lời nói của ta đã khiến hắn kinh ngạc.
“Cô nương ngốc nghếch thế này…”
“Người như cô, dù có ngốc nghếch thế nào, cũng hiểu được đạo lý đó. Vậy mà Quân Mai, nàng ấy lại mãi không nhìn thấu.”
!!!
Đại ca, ngài nói chuyện có lễ phép chút được không!
29
Với sự giúp đỡ của nam thứ, việc thu dọn hành lý nhanh hơn rất nhiều. Đám gia nhân hầu hết đã được cho nghỉ, Đông Thanh thì bị ta phái vào kinh thành, yêu cầu nàng kiểm kê sổ sách cửa hàng và rút toàn bộ tiền mặt.
Đợi nàng quay về, chúng ta có thể lập tức mang theo tiền khởi hành đến Kim Lăng.
Đêm đến.
Ta đang ngủ ngon thì bị ai đó lay tỉnh.
“Nhuyễn nhi?”
Mở mắt ra, lại thấy gương mặt của Lăng Việt, ta không nhịn được ngượng ngùng, nhẹ đấm hắn một cái, thẹn thùng nói:
“Sao trước giờ không phát hiện ngươi hư hỏng như vậy? Nửa đêm mò lên giường người ta à?”
Lăng Việt nhẹ nhàng nắm tay ta, dịu dàng giải thích:
“Đừng lên tiếng, chúng ta chưa đi xa.”
Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh thổi qua, lúc này ta mới tỉnh hẳn.
Đây là bên ngoài?
Người ta được Lăng Việt ôm trong lòng, bất giác nắm chặt lấy áo hắn.
Lúc này, chúng ta đang ở trong khu rừng sau núi.
“Trang viên không an toàn, có vài người từ Tây Vực đã lẻn vào.”
Tây Vực?
Sao ở kinh thành lại có người từ Tây Vực?
Dạo gần đây đúng là ngày các nước triều cống, chẳng lẽ đây là gian tế của quốc gia khác?
Lăng Việt vuốt nhẹ khuôn mặt tái nhợt của ta, đối diện ánh mắt ta, dịu dàng nói:
“Đừng sợ.”
Hắn buộc chặt lại dải áo choàng lỏng lẻo, ôm lấy ta, mũi chân chạm đất, xoay người, bay lên không trung. Ta bụm miệng hét không thành tiếng.
Tên lừa đảo này!
Hắn rõ ràng có thể đưa ta bay mà!
Lăng Việt ôm ta ẩn mình trong một khu rừng rậm, ta căm phẫn nhìn ngọn lửa đang bốc cháy ở phía trước.
Đáng chết! Bọn chúng vậy mà dám đốt đại biệt thự của ta!!
Ta vung tay đấm vào không khí, Lăng Việt lại ôm chặt hơn, sợ ta rơi xuống.
“Cẩn thận.”
“Trang viên của ta…”
Ta vùi đầu khóc nức nở, Lăng Việt nhẹ giọng an ủi:
“Sau này ta sẽ kiếm tiền, mua cho nàng một trang viên lớn hơn.”
Lúc đó ta không nghĩ nhiều đến cách kiếm tiền của hắn. Nếu biết rằng sau này hắn sẽ đi nhận các nhiệm vụ truy nã để mua nhà cho ta, chắc chắn ta sẽ không gật đầu đồng ý nhiệt tình như vậy. Nhưng đó là chuyện về sau.
30.
Tại phủ tướng quân.
Mông Tấn nhíu mày nhìn ta.
“Có người Tây Vực lẻn vào trang viên của cô?”
“Đúng vậy!”
Ta liên tục gật đầu, không quên bổ sung:
“Bọn chúng còn đốt cả nhà của ta!”
Mông Tấn trầm ngâm một lúc, vừa định lên tiếng thì bên ngoài cửa đột nhiên ồn ào.
“…”
“Ngươi để ta vào!”
“Tiểu tướng quân, tướng quân có lệnh…”
“Đại ca! Đại ca!”
Là Mông Dật. Hắn đến đây làm gì?
“Thằng nhóc thối…”
Mông Tấn mặt đen lại, đứng dậy đi về phía cửa. Chẳng bao lâu, hắn dẫn theo một người bước vào.
“Tô tiểu thư, ta nghe nói nàng đã tới…”
Mông Dật phấn khởi chạy tới, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đầy bụi đất của ta, lập tức đổi giọng:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mông Tấn lên tiếng giải thích:
“Có người lẻn vào trang viên của nàng…”
Còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng hét thất thanh của Mông Dật cắt ngang.
“Gì cơ?!!”
“Tô tiểu thư, nàng có bị thương không?”
Mông Dật vừa định tiến tới nắm tay ta, thì lưỡi kiếm của Lăng Việt đã chắn ngang giữa chúng ta.
“Tiểu tướng quân, xin tự trọng.”
“Ngươi!”
Không khí lập tức trở nên căng thẳng. Ta vội kéo tay Lăng Việt xuống, cười với Mông Dật:
“À… Cảm ơn tiểu tướng quân đã quan tâm. Ta không sao. Hiện tại vẫn nên bàn về chuyện người Tây Vực đi? Ý ngài thế nào, Mông tướng quân?”
Ta quay sang nhìn Mông Tấn, hắn gật đầu, ra hiệu tiếp tục chủ đề.
Mông Dật ngạc nhiên:
“Người Tây Vực?”
“Đúng vậy.”
“Đại ca, để người Tây Vực lẻn vào kinh thành là lỗi của ta. Sáng mai, không, ngay đêm nay, ta sẽ dẫn quân bắt hết bọn chúng!”
Mông Dật ôm quyền, ánh mắt sáng rực nhìn đại ca mình, chỉ đợi hắn ra lệnh là lập tức hành động.
Sự nghiêm túc bất ngờ này khiến ta ngẩn người. Vẻ mặt nghiêm chỉnh đó, thật đáng kinh ngạc…
Thấy ta chăm chú nhìn mình, Mông Dật, người vừa nghiêm túc được vài phút, lại nhe răng cười ngốc nghếch với ta.
Mông Tấn lườm nguýt cậu em ngốc của mình:
“Bắt người là việc của Kinh Triệu Doãn, ngươi chen vào làm gì?”
Sau đó, hắn quay lại hỏi ta:
“Tô tiểu thư, cô chắc chắn đó là người Tây Vực chứ?”
Ta kéo tay áo Lăng Việt, hắn đổi thái độ, nắm lấy tay ta.
Lăng Việt lạnh lùng liếc nhìn Mông Dật, người đang trợn mắt tức tối, rồi bình tĩnh đáp:
“Nghe giọng nói của bọn chúng, đúng là người Tây Vực.”
“Ồ?”
Mông Tấn bất ngờ nhìn Lăng Việt:
“Lăng huynh đệ, ngươi hiểu tiếng Tây Vực sao?”
“Khi còn nhỏ, ta từng sống vài năm ở biên giới cùng phụ thân.”
“Vậy ngươi có nghe được gì không?”
“Ta không dám tới quá gần, chỉ nghe loáng thoáng được vài từ. Có vẻ như liên quan đến việc triều cống.”
Ánh lửa chập chờn, phát ra những tiếng lách tách nhỏ, khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Ánh nến nhảy múa, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách nhỏ.
Mông Tấn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, trầm ngâm suy nghĩ:
“Dựa vào bản lĩnh của bọn chúng, không thể nào tự ý vào được kinh thành. E rằng, trong kinh đã có nội ứng.”
“Triều cống… Chẳng lẽ mục tiêu của chúng là Hoàng thượng?”
Ta nghe mà tim đập thình thịch, Lăng Việt thấy vậy vội ôm lấy ta đang run rẩy.
Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ. Ta cảm giác như mình vô tình rơi vào một tấm lưới khổng lồ, không thể thoát ra.
Mãi đến khi trời hửng sáng, cửa phòng mới bị đẩy ra.
Mông Tấn bảo ta tạm thời ở lại phủ tướng quân, hắn có thể bảo đảm an toàn cho ta. Đợi sau khi kinh thành yên ổn, sẽ tiễn ta rời đi.
31
Nước Kỳ thực lực cường thịnh. Cứ mỗi mười năm, các quốc gia phụ thuộc đều phải cử sứ thần đến triều cống.
Nói là triều cống, nhưng thực chất là ký kết hợp đồng cống nạp cho mười năm tiếp theo.
Đây là lần đầu tiên Vệ Kỳ Niên tiếp đãi sứ thần kể từ khi lên ngôi.
Mông Tấn, với tư cách là Hộ quốc tướng quân, cũng đặc biệt hồi kinh để đảm bảo không xảy ra sai sót trong kỳ triều cống này.
Chuyện người Tây Vực đêm đó khiến tất cả đều thần kinh căng thẳng. Hoàng cung càng thêm thắt chặt canh phòng, Mông Dật cũng bắt đầu luân phiên trực gác trong cung.
Nhưng chúng ta đã đoán sai. Đám người Tây Vực kia chỉ là mồi nhử. Mục tiêu thực sự của chúng… lại chính là ta.
“Chủ tử…”
“Ta biết rồi, lui ra đi.”
“Tô Nhuyễn muội muội, ta biết ngươi đã tỉnh.”
Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, hàng mi khép chặt của ta khẽ rung động.
“Chủ tử, có cần nô tài ‘đánh thức’ Quý phi nương nương không?”
Giọng nói the thé nghe như thái giám, lại thêm âm điệu u ám, chắc chắn là một tên thái giám biến thái!
Ta lập tức mở to mắt, ngồi bật dậy từ mặt đất, đối diện với nữ nhân đang ngồi ở vị trí chính giữa.
“Hoàng… Hoàng hậu nương nương… Người… Người không ở Khôn Ninh cung dưỡng thai sao?”
“Dưỡng thai?”
Thẩm Quân Mai nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười của nàng không hề có ý tốt, khiến người ta lạnh toát cả sống lưng.
“Ngươi còn sống một ngày, ta làm sao yên tâm được?”
“!!!”
Tại sao nữ chính vẫn giữ địch ý với ta lớn như vậy? Mông Tấn không chuyển lời giùm ta sao?!
Ta cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy Mông Tấn đứng một bên, hắn đang dùng ánh mắt sủng ái nhìn nữ chính.
Biến thái! Biến thái! Tất cả đều là bọn biến thái!
“Mông tướng quân, ngài biết rõ mà! Ta… Ta không hề có ý muốn trở lại cung. Xin làm phiền ngài giải thích rõ ràng với Hoàng hậu nương nương!”
“Ngươi không muốn trở lại cung?”
Thẩm Quân Mai bật cười, nhưng nụ cười của nàng kỳ quái, khiến ta sởn cả gai ốc.
“Sắp chết đến nơi mà còn bày trò “dục cầm cố túng” trước mặt ta? Đáng tiếc, ta không phải Hoàng thượng, không mắc bẫy của ngươi!”
Nàng ra hiệu cho một tên thị vệ to lớn bên cạnh. Ngay lập tức, ta bị mạnh mẽ kéo lên, không kịp phản kháng.
Lực tay quá mạnh khiến ta kêu lên đau đớn.
“Nhưng cũng là lỗi của ta khi ban đầu không coi ngươi ra gì, cứ tưởng ngươi chỉ là một kẻ ngốc không đầu óc…”
Nàng chậm rãi tiến lại gần, nâng tay bóp cằm ta, ánh mắt sắc lạnh:
“Không ngờ ngươi lại nhạy bén như vậy, tìm được một cao thủ giang hồ bảo vệ, khiến ta tổn thất không ít ám vệ! Vì thế, những người sau này phái đi, ta cũng chẳng mong họ giết được ngươi, mục đích chẳng qua chỉ là dẫn ngươi vào bẫy mà thôi.”
Ta sững sờ, những kẻ đó, căn bản không phải người Tây Vực!
Họ cố ý tung tin giả, mục đích là để ta tự động đến phủ tướng quân tìm Mông Tấn bàn đối sách.
“Vậy làm sao các ngươi biết Lăng Việt hiểu được tiếng Tây Vực?!”
“Xưa kia, thanh đao của gia tộc Thẩm gia vang danh thiên hạ, đặc biệt là thanh đao lạnh làm từ Hàn Thiết, trên đời chỉ có một.”
Giọng nói trong trẻo của Mông Tấn vang lên, mỗi câu hắn thốt ra, sắc mặt ta càng tái nhợt thêm.
“Năm đó, Thẩm tướng quân vì một nữ tử giang hồ mà từ bỏ quân ngũ, cùng nàng ẩn cư, hai người từng lưu lại biên giới nhiều năm…
“Về sau, khi Hung Nô tấn công, Tiên Hoàng viết huyết thư, ông ấy được triệu hồi, dù giải vây được nhưng cuối cùng lại hy sinh nơi chiến trường… Phụ thân ta từng tìm kiếm vợ con ông ấy để đưa về phủ tướng quân vinh dưỡng, nhưng tìm mãi cũng không thấy.”
“Mông tướng quân, hắn là con cháu của liệt sĩ, ngươi lại lợi dụng như vậy, không biết linh hồn phụ thân ngươi có thể an nghỉ chăng?”
Ta trừng mắt nhìn hắn, chỉ muốn xé nát khuôn mặt ra vẻ chính trực kia.
“Ngươi phí lời làm gì? Mau giết ả!”
Đôi mắt Thẩm Quân Mai đỏ rực, ta cố sức vùng khỏi tay nàng, hướng về phía Mông Tấn lớn tiếng.
“Nếu ta chết, Lăng Việt chắc chắn sẽ tìm mọi cách điều tra chân tướng để báo thù cho ta, còn Mông Dật cũng sẽ hận ngươi cả đời!”
Nhìn thấy nét mặt Mông Tấn dao động, lòng ta khấp khởi, có cơ hội.
“Ngươi thả ta đi, ta đảm bảo cả đời này sẽ không quay lại kinh thành.”
Hắn nheo mắt, không đáp lời ta. Hắn bước lên đỡ lấy Thẩm Quân Mai, người suýt ngã, nhẹ nhàng an ủi nàng ngồi xuống.
Thẩm Quân Mai nắm chặt tay hắn, giọng mang chút nghẹn ngào không thể kìm nén:
“Giết ả đi, mau giết ả! Không thể chần chừ nữa, chiếu thư sắc phong của Hoàng thượng đã viết xong, ta đã nhìn thấy, ta nhìn thấy tất cả! Mông Tấn! Ngươi không phải nói vì ta mà có thể làm bất cứ chuyện gì sao?!”
Nhìn người trong lòng rơi lệ, Mông Tấn cúi xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.
“Đừng khóc nữa, Quân Mai, cẩn thận đứa trẻ trong bụng. Trở về cung thu xếp trước đi, ra ngoài quá lâu sẽ dễ bị nghi ngờ.”
“Vậy còn ả? Ta muốn tận mắt chứng kiến ả trút hơi thở cuối cùng trước mặt ta, nếu không, ta mãi mãi không yên tâm!”
Mông Tấn liếc nhìn ta một cái, vỗ vỗ tay nàng.
“Nàng đang mang thai, không nên nhìn thấy những cảnh máu me này. Yên tâm, ta sẽ xử lý ổn thỏa. Chuyện đã hứa với nàng, ta đã bao giờ không làm được chưa?”
“Không! Ta muốn tận mắt thấy ả chết!”
Mông Tấn bất đắc dĩ gật đầu.
“Được rồi, thật không biết phải làm gì với nàng.”
Thẩm Quân Mai lúc này mới nín khóc, mỉm cười rạng rỡ.
Còn ta thì như rơi vào hầm băng. Đại ca, ngươi không định thương lượng thêm chút nữa sao?
Vậy là đồng ý rồi? Đây là giết người đấy!
Nam thứ vì yêu nữ chính mà trở nên điên cuồng đến méo mó.
Không, đây không phải là yêu, mà là mù quáng bợ đỡ!
Mông Tấn đứng dậy, lấy thanh kiếm bên hông của thị vệ, đâm thẳng vào ngực ta. Động tác dứt khoát gọn gàng, đến mức ban đầu ta thậm chí không cảm nhận được đau đớn.
Máu đỏ thẫm như đóa hoa nở bung trên ngực, ta nhìn Mông Tấn với ánh mắt không thể tin nổi. Hắn lại lộ vẻ thương hại.
“Yên tâm, rất nhanh thôi, ngươi sẽ hoàn toàn rời khỏi nơi này.”
Thật, cảm ơn tám đời tổ tiên nhà ngươi.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, ta nghe hắn nói:
“Đưa ả đi, xử lý sạch sẽ, đừng để lại dấu vết.”