Mong Trùng Phùng - Chương 6
Yên tĩnh đến mức không phù hợp với thành Lợi Châu đang hỗn loạn lúc này.
Ta đi đẩy hắn nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Dùng hết sức muốn bế hắn lên nhưng phát hiện lòng bàn tay ta sờ qua cổ hắn, sau gáy ướt đẫm, toàn là máu.
Ta gọi tên hắn.
“Dung Kha! Dung Kha!
“Đệ đệ ơi… Đệ đệ!”
Gọi mãi, gọi mãi, cơ thể nhỏ bé áp vào người ta lại càng lạnh hơn, trời đổ mưa, từng giọt rơi xuống khuôn mặt nhỏ của Dung Kha.
Hắn mới mười tuổi.
Quả nhiên là con trai nuôi của lão ma ma, thời buổi này, có lẽ chỉ có chết mới được coi là có phúc.
Ta còn phải vật lộn trong địa ngục.
17
Đại quân Bắc Tĩnh vương kéo đến dưới chân thành.
Dưới bức tường thành cao ngất, vô số bách tính nghe thấy tiếng súng đại bác liền ùa ra ngoài, một đám người xanh xao gầy gò như những thây ma trong truyện, từ từ tiến lại gần tường thành.
Mọi người đều quá đói, thậm chí có thể phát ra tiếng kêu cũng rất ít.
Nhưng ngay khi mọi người đều cho rằng Bắc Tĩnh vương đập vỡ cổng thành thì có thể được cứu thì trên bầu trời lại truyền đến một tiếng vo ve dữ dội.
Ngay sau đó, vô số mũi tên đang cháy như mưa tên trút xuống những người dân trong thành.
Keng một tiếng, mũi tên đầu tiên xuyên thủng trán của bà lão chạy trước tiên.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều cùng lúc phát ra tiếng hét chói tai nhưng những mũi tên đó đến quá nhanh và dữ dội, mọi người còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị xuyên thủng cơ thể, mãi mãi nằm lại trên tuyết.
Những người ở phía trước bị tên bắn xuyên thủng nằm gục xuống đất, những người ở phía sau lại bị đám đông hoảng loạn chạy trốn xô ngã và giẫm đạp.
Lửa cháy, xác chết, máu me khắp nơi, vô số tiếng kêu than.
Trong lúc nhất thời, thực sự không thể phân biệt được đâu là địa ngục, đâu là nhân gian.
18
Ngọn lửa lớn trong thành cháy suốt ba ngày ba đêm.
Sau khi chôn cất Dung Kha xong, ta cầm theo dao chặt củi đi tìm thím Vương.
Nhưng cửa nhà bà ta mở toang, chỉ còn lại một nồi canh thịt đã nguội lạnh trong bếp.
Trong bếp lò, chiếc khóa bình an bằng bạc nhỏ xíu bị cháy đen một nửa, chỉ lộ ra một chữ “An.” gần như không nhìn rõ.
Ta nghẹn một hơi.
Hơi này không lên được, cũng không xuống được.
Lão ma ma chết rồi, Dung Kha chết rồi, vô số người chết rồi, cái chết của họ như chất thêm một đống củi vào ngực ta, ta thậm chí cảm thấy cả người đang cháy, đôi giày vải đơn bị tuyết thấm ướt nhưng ta lại không cảm thấy lạnh chút nào.
Ta cảm thấy trong lồng ngực có một giọng nói đang gào thét dữ dội.
Tại sao người chết lại là chúng ta?
Tại sao chúng ta phải chịu tội thay cho tiểu hoàng đế?
Tại sao những bất hạnh này lại giáng xuống chúng ta?
Ta không muốn tìm a tỷ của ta nữa!
Thời buổi này, thành Lợi Châu thảm thiết đến thế này, tìm a tỷ để làm gì?
Muốn tỷ ấy đến chết đói cùng ta sao?
Ngọn lửa dữ dội cháy hừng hực trong ngực ta, tay ta cầm dao chặt củi run rẩy, ngay lúc này, ta nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc trong vại đựng thức ăn ở bếp.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy một nữ hài tử còn nhỏ tuổi trong vại, trong lòng nàng ta còn ôm một đứa trẻ gầy trơ xương.
Lúc này, ta có lẽ giống như một con quỷ dữ tợn.
Bởi vì mắt nàng ta tràn đầy vẻ kinh hoàng.
“Ngươi… ngươi đến ăn thịt chúng ta sao?
“Tiểu muội còn quá nhỏ, chỉ có một chút thịt, đừng ăn con bé.”
“Ta là tỷ tỷ của nó, ngươi ăn ta đi.”
Ta ngây người nhìn họ, rồi òa lên khóc nức nở.
19
Ngày thứ năm, Bắc Tĩnh vương mới cuối cùng nhận ra rằng thành Lợi Châu và bách tính đang chống cự quyết liệt.
Sư phụ của Dung Kha xông lên lầu thành trong mưa tên, giương cao lá cờ trắng.
Lúc chết, trên người ông vẫn mặc bộ quần áo đang làm nhiệm vụ, bộ quần áo đó rất giống với áo giáp vải đen của Ngự lâm quân, cho nên còn chưa kịp đứng vững trên lầu thành thì đã bị một tiểu tướng trong quân Bắc Tĩnh vương bắn thủng đầu.
Gió lạnh thổi mạnh, lá cờ trắng nhuốm đầy máu tươi tung bay trong gió.
Đầu của người đàn ông nghiêng sang một bên nhưng cơ thể vẫn quỳ chặt trên mặt đất, không sao ngã xuống được.
Quân đội của Bắc Tĩnh vương vào thành, những người đi đầu tiên đều nôn thốc nôn tháo.
Gần cổng thành, vô số xác chết bị nướng thành than, trong không khí mùi gỗ cháy khét lẹt và mùi thịt nướng đan xen, cuối cùng xộc thẳng vào mũi mỗi người.
Mọi người thò đầu ra khỏi nhà, nhìn quân đội của Bắc Tĩnh vương với vẻ mặt bàng hoàng trống rỗng.
Ngay cả ngựa cũng cảm thấy bất an, hí vang lên từng tiếng.
Không có gì khác, chỉ là mọi người đều quá đói, nhìn thấy sinh vật sống nào cũng giống như sói hoang mắt xanh.
Bắc Tĩnh vương dẫn người đẩy mở cánh cổng cung điện của tiểu hoàng đế.
Mọi người do dự đi theo, lại bị vấp chân ở cửa cung, một đám người khốn khổ đứng yên tại chỗ, những bóng hình gầy gò, u ám, tiễn đưa tân vương của họ lên ngôi.
Không ai biết tương lai sẽ ra sao.
Nhưng, hoàng đế già, tiểu hoàng đế, hoàng thái hậu buông rèm nhiếp chính và các đại thần trốn chạy cùng họ, mỗi người đều giống nhau đến kinh ngạc.
Tất cả những người bước lên viên gạch vàng ngói bạc đó, không có ngoại lệ, đều bị quyền lực làm mờ mặt.
Tất cả bọn họ đều như nhau.
Đều cao cao tại thượng, đều coi bách tính như quân cờ và công cụ.
Ta xếp ba viên gạch lên nhau, đứng trên đỉnh, nhìn kỹ đám lính đứng thẳng tắp.
A tỷ ơi a tỷ, cuối cùng tỷ ở đâu.
20
Người chết ở thành Lợi Châu quá nhiều.
Ngày đầu tiên Bắc Tĩnh vương lên ngôi, liền ra lệnh cho binh lính đi từng nhà từng hộ để lục soát, lại lập sổ hộ khẩu mới.
Để tránh dịch bệnh, những người đã chết đều bị kéo ra ngoài thành để đốt.
Trong thành mở kho phát lương, mỗi hộ gia đình đều có thể nhận được khẩu phần lương thực tương ứng theo đầu người.
Khi binh lính đến nhà ta, chỉ vào hai đứa trẻ lớn nhỏ.
“Các ngươi là một nhà?”
“Đúng vậy, hai muội muội của ta.”
Đứa lớn hơn nắm lấy ngón tay ta, đầu ngón tay mềm mại lướt qua mu bàn tay thô ráp của ta, nàng ta gật đầu mạnh.
“Đúng vậy, đây là a tỷ của ta.”
“Tên là gì?”
“Ta tên là Phùng Nhị Muội, đứa này tên là Tam Muội, đứa nhỏ nhất tên là Tứ Muội.” Ta nói.
Binh lính tỏ vẻ thương hại.
“Đều là nữ nhân, còn có một đứa trẻ nhỏ, không dễ dàng gì.”
“Ngươi nói trong kho lương của hoàng đế rõ ràng còn nhiều lương thực như vậy, sao tên hoàng đế chó kia lại nhẫn tâm như vậy, không chịu mở kho phát lương cho bách tính.”
“Vẫn là Tĩnh vương rộng lượng, ngày đầu tiên vào thành đã mở kho phát lương, thật là có lòng tốt!”
Ta lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi:
“Vài vị binh gia, trong quân của các ngươi, có một người lính họ Phùng, khoảng hơn hai mươi tuổi không?
“Tỷ ấy ấy năm ngoái bị bắt đi sung quân…”
Ta chưa kịp nói hết, người lính kia đã nghiêm mặt ngắt lời ta.
“Chúng ta đều là chế độ luân phiên, làm gì có chuyện tùy tiện bắt người đi sung quân…”
Cảm giác bất an trong lòng càng dâng trào.
“Tên hoàng đế chó kia dẫn theo một đội quân chạy về phía nam, không ngờ lại đụng độ với đám man di ở phía nam, man di hung dữ lắm, nghe nói đã giết sạch.”
Ta mềm nhũn cả chân, bên tai vang lên tiếng ầm ầm, trước mắt mờ mịt, không nhìn thấy gì nữa.
A tỷ tốt của ta ơi.
21
Ta như ngủ rất lâu.
Trong mơ, a tỷ cười dịu dàng nhìn ta, chọc mũi ta.
“Con khỉ con, mẹ nói tối nay làm dưa muối hầm thịt, con hay lắm, lại ngã vào vại dưa muối.
“Quần áo ướt cũng không dám nói, giờ thì hay rồi, bị cảm lạnh rồi.”
A tỷ bưng một bát canh trắng như sữa, từng thìa từng thìa đưa vào miệng ta.
Mùa đông năm đó hình như rất lạnh, hơi nước trên bát canh bốc lên làm mờ mắt ta, uống được một lúc, một giọt nước mắt rơi vào bát.
“Tiểu muội đừng sợ, cha mẹ ở đó a tỷ sẽ nói, muội cứ dưỡng bệnh cho khỏe, mau khỏe lại.
“Muội không phải vẫn muốn ăn bì lợn đông sao? Đợi muội hết sốt, a tỷ sẽ làm riêng cho muội một bát, một bát thật to, tiểu muội muốn ăn thế nào cũng được, được không?”
Đêm đông, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo nổ lách tách.
A tỷ ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng ta.
Tỷ ấy lại kể chuyện cho ta nghe, những câu chuyện viển vông, kỳ lạ, đến từ quê hương của a tỷ.
Nhưng ta chỉ muốn nắm lấy tay tỷ ấy, nói với tỷ ấy rằng ta nhớ tỷ ấy biết bao.
Nói với tỷ ấy rằng ta đã dành dụm cho tỷ ấy chín mươi ba đồng tiền, chỉ là ta ngốc nghếch, không giữ được tiền, đợi đến khi cuộc sống tốt hơn, ta sẽ tiếp tục dành dụm, đều đưa cho a tỷ.
Còn muốn nói với tỷ ấy rằng cuộc sống ở thành Lợi Châu thật khó khăn, ta thực sự hối hận vì năm đó đã vào phủ Từ, nếu có thể làm lại, ngay cả khi chết đói, ta cũng muốn chết đói bên cạnh a tỷ.
Ta nhìn tỷ ấy, nhìn tỷ ấy không chớp mắt, muốn khắc sâu khuôn mặt của a tỷ vào trong tim.
Cảnh tượng lại chuyển, cha mắt đỏ ngầu xông vào nhà, cầm roi da quất vào người ta.
“Đồ con hoang! Sao mày không chết đi! Còn dám trộm tiền!”
Ta thấy đứa trẻ trong mơ của mình ngẩng cổ hét với cha: “Con không có trộm! Đó là tiền hồi môn mẹ dành dụm cho a tỷ, cha không được lấy đi!”
Cha giơ roi da lên, sắp quất vào mặt ta.
Đôi vai gầy guộc của a tỷ không chút do dự lao lên.
“Con là tỷ tỷ, cha đánh con đi.”
Những vết roi máu me nở rộ trên lưng a tỷ.
Nhưng tỷ ấy ôm ta vào lòng, chỉ cười nhìn ta, như muốn nói với ta rằng đừng sợ, có a tỷ ở đây.
Ta cố gắng há miệng nhưng dù cố gắng thế nào, những lời nói đó vẫn bị đè chặt trong cổ họng, không thể nói ra.
Chỉ có nước mắt trong mắt ta chảy ròng ròng.
Cuối giấc mơ, ta chìm vào bóng tối sâu thẳm, nặng nề.
Lần nữa tỉnh lại, thứ tỉnh lại đầu tiên là vị giác.
Nước canh thoang thoảng mùi gạo được đổ từng thìa vào miệng ta, ta nghe thấy bên cạnh có tiếng tiểu cô nương lẩm bẩm:
“A tỷ ơi, bao giờ thì tỷ mới tỉnh lại đây.”
“Thím nhà bên nói, nếu không tỉnh lại, tỷ sẽ bị sốt thành ngốc tử mất.”
“Nói bậy… sao lại… thành… ngốc tử?”
Giọng ta khàn khàn nhưng lại khiến tiểu cô nương mừng rỡ nhảy cẫng lên.
“A tỷ của muội tỉnh rồi! A tỷ của muội cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
22
Quả nhiên như lời thương nhân năm đó nói, Bắc Tĩnh vương ban hành chính lệnh thật nhanh.
Chỉ hơn mười ngày, thành Lợi Châu đã được binh lính giúp đỡ khôi phục như cũ.
Ngoài việc trong thành rõ ràng đã mất đi một nửa số người thì hầu như mọi thứ đều như bình thường.
Ta dẫn theo hai tiểu cô nương, đi thắp ba nén hương cho lão ma ma và Dung Kha.
Tam Nha tò mò hỏi: “Họ là ai vậy.”
“Đây là đệ đệ của a tỷ, cũng là ca ca của các muội, còn kia là dưỡng mẫu của a tỷ, cũng là nửa người mẹ của các muội.”
Tam Nha rất ngoan, ngoan ngoãn theo ta lạy ba lạy trước bài vị.
Trước kia trong thành có nạn ăn thịt người, ta thậm chí không dám thắp hương cho lão ma ma và Dung Kha.
Giờ đây Bắc Tĩnh vương đã mở kho phát lương, ta cuối cùng cũng có cơ hội, lập một tấm bia, dựng một bài vị cho mẹ ta, cho đệ đệ ta.
…
Sau đó, ta định cư tại thành Lợi Châu mà ta vốn không thích này.
Dựa vào nghề thủ công nuôi sống hai muội muội, lại gả chồng cho các muội ấy.
Số tiền ta có trong tay đã không chỉ còn trăm đồng nhưng ta vẫn thích dành dụm, đổi cả thỏi bạc thành tiền đồng, từng đồng từng xâu, dùng vải bông mỏng bọc lại, đè dưới gối.
“Phùng Nhị tỷ! Lấy cho ta hai cục xà phòng thơm!”
“Tới đây!”
Vị khách dẫn theo đứa trẻ nhỏ, nhìn ta cắt một cục xà phòng mỡ lợn thơm phức, rồi cẩn thận gói lại.
Đứa trẻ đó trông chỉ khoảng ba tuổi, mắt to tròn, có vài phần giống a tỷ của ta.
Ta bảo khách hàng đợi một chút vào hậu viện lấy một chiếc quạt chân bằng lá sen, tặng cho đứa trẻ.
Vị khách vui mừng cảm ơn, còn bảo đứa trẻ nhỏ cũng nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn Phùng Nhị thẩm ạ~”
Giọng đứa trẻ mềm mại, nghe mà tan chảy cả lòng.
Đợi họ đi xa, ta nghe đứa trẻ hỏi:
“Mẹ ơi, tại sao bà thẩm đó lại gọi là Nhị thẩm vậy?”
“Bởi vì tỷ ấy còn có một a tỷ, tỷ ấy là con thứ hai, cho nên mới gọi là Nhị thẩm vậy…”
Mùa hè nóng nực, ta dẫm lên một chiếc quạt chân bằng lá sen, gió mát mang theo hương thơm của lá sen thoảng đến.
Trong cơn mơ màng, ta như thấy khuôn mặt tươi cười của a tỷ.
“Tiểu muội ơi, a tỷ làm cho muội một chiếc quạt lá sen nhé?”
Ta như cũng biến thành đứa trẻ nhỏ năm xưa, giòn tan gọi:
“Được ạ! A tỷ!”
-HẾT-