Mong Em Một Đời Hạnh Phúc - Chương 1
1.
Năm 2018, tôi và trúc mã Thẩm Duật Phong kết hôn.
Đây là năm thứ mười chúng tôi quen nhau, tôi cảm thấy anh hơi kỳ lạ.
Sao tự nhiên lại nói chuyện trơn tru vậy?
Trước khi kết hôn, tôi và anh có hợp đồng hôn nhân.
Không được quấy rầy anh khi không có việc gì.
Không được phép can thiệp vào cuộc sống riêng của anh.
Không được phép công khai cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Lúc anh nói xong vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng trong mắt hình như lại lóe lên ánh sáng.
Lúc nói đến điều kiện cuối, anh còn cố ý nhấn mạnh.
Sau khi nói xong, Thẩm Duật Phong khoanh tay trước ngực, đắc ý nhì tôi như một chú công đực ngây thơ kiêu ngạo: “Rõ chưa? Có ý kiến gì không? Cô bé Khoai Tây?”
Chúng tôi kết hôn cũng chỉ vì ông nội.
Tôi ngoan ngoãn lắc đầu: “Không có.”
Thẩm Duật Phong im lặng một chút, hai tay buông xuống, sau đó lại hỏi: “Thật sự không có? Anh biết chúng ta vừa kết hôn, em không đồng ý có thể nói thẳng, anh có thể cân nhắc…”
Tôi ngắt lời anh: “Không có.”
Thẩm Duật Phong mím môi, im lặng không nói gì.
Đợi một lúc lâu sau cũng không thấy anh nói gì, tôi tò mò ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt anh đen sì không khác đáy nồi là bao.
Tôi buồn bực hỏi anh: “Sao sắc mặt anh tệ vậy, anh sao thế?”
Thẩm Duật Phong quay đầu tránh ánh mắt tôi, nghiến răng nói: “Không sao.”
Nói xong cũng không đợi tôi phản ứng, lập tức quay người rời đi, tối hôm đó cũng không quay lại.
Tôi không khỏi cảm thán.
Người này đúng là vui buồn thất thường.
2.
Ngày thứ hai tôi và Thẩm Duật Phong kết hôn, tin đồn của anh và ngôi sao Duy Na đột nhiên xuất hiện trên hotsearch.
Cộng với việc trên ngón tay vô danh của Thẩm Duật Phong có nhẫn.
Vốn dĩ mới chỉ là tin đồn hẹn hò thôi, lúc này đã trở thành tin đồn kết hôn.
Lúc biết tin này, tôi đang ngồi trong vườn nhổ cỏ.
Ninh Nguyện hùng hổ xong đến: “Nhạc Nhạc! Cậu đọc tin tức chưa?”
Tôi lau đất dính trên mặt, ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Tin gì?”
Ninh Nguyện tức giận dậm chân: “Chồng cậu đấy, tin đồn của chồng cậu và Duy Na bay đầy trời rồi kia kìa!”
Một giây, hai giây, ba giây…
Tôi: “Ồ.”
Ninh Nguyện ngẩn người, lập tức xù lông: “Ồ là có ý gì? Cậu ồ là có ý gì? Đó là chồng cậu đó! Đó là chồng cậu đấy!”
Tôi gãi đầu: “Mình biết đó là chồng mình mà… Vậy nên tin đồn của anh ấy và người khác thì liên quan gì đến mình?”
“…”
Ninh Nguyện nắm tay tôi: “Không phải cậu…”
Thấy cô ấy giẫm lên khoai tây của mình, tôi lập tức rút tay về: “Mình muốn trồng khoai tây, cậu đừng giẫm lên khoai tây của mình!”
Ninh Nguyện xoa trán: “Cậu còn khoai tây khoai ta gì nữa, chẳng lẽ khoai tây còn quan trọng hơn chồng cậu sao? Khó trách Thẩm Duật Phong lại gọi cậu là cô bé Khoai Tây!”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ: “Hình như đúng là vậy.”
Ninh Nguyện cạn lời, một củ khoai tây rơi xuống, lăn hai vòng trên mặt đất, cuối cùng lăn đến sát chân tôi.
Tôi nhìn mà đau lòng muốn chết.
Sau đó tôi và Ninh Nguyện ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Duật Phong.
Chỉ thấy anh đứng ở cổng chính, lúc này đang ổn định hô hấp, cà vạt trên cổ lỏng lẻo, trên trán là một tầng mồ hôi.
Hình như anh chạy đến đây.
Anh chạy đến nhưng không nói gì, chỉ nhìn tôi không chớp mắt, hận không thể chọc trên người tôi ra hai cái lỗ.
Thấy bầu không khí là lạ, Ninh Nguyện lắp bắp nói: “Mình còn có việc, mình đi trước đây.”
Thẩm Duật Phong không để ý đến cô ấy, anh đi đến trước mặt tôi, gằn từng chữ nói: “Những tin đồn kia là thật.”
Tôi nhìn anh: “Ồ.”
Dường như Thẩm Duật Phong rất tức giận, khóe miệng anh động đậy, giận quá thành cười: “Ngoài ồ ra em không muốn nói gì khác sao?”
Nói gì khác?
Tôi chớp mắt.
Chẳng lẽ anh…
Muốn tôi chúc phúc?
Tôi suy nghĩ: “Vậy chúc hai người hạnh phúc.”
“…”
Vì sự an toàn của bản thân, tôi nói thêm một câu: “Nhưng em không phục vụ cô ấy ở cữ đâu.”
“…”
Thẩm Duật Phong hít sâu một hơi, vẻ mặt như khóc nhưng miệng lại nhếch lên, một câu cũng không nói, quay người bước đi.
Dì Trần nghe được vội vàng chạy đến: “Tiểu Phong hôm nay về sớm vậy, buổi tối muốn ăn gì?”
Lúc đầu Thẩm Duật Phong đã đi, nghe đến đây thì dừng bước quay lại.
Sau đó anh nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ăn khoai tây kho, khoai tây hấp, khoai tây sợi, khoai tây nghiền, súp khoai tây, canh khoai tây!”
Tôi: “?”
Anh kể ra đủ một trăm kiểu chết của khoai tây.
Dọa tôi sợ đến mức ôm chặt khoai tây vào lòng.
Dì Trần vui vẻ đáp: “Hôm nay muốn ăn khoai tây sao?”
Thẩm Duật Phong không trả lời dì Trần, thấy động tác của tôi, anh hừ lạnh một tiếng: “Khương Nhạc Doãn! Tin đồn hôm nay anh sẽ không làm rõ! Nếu anh làm rõ thì anh là chó!”
Tôi không hiểu: “Không phải anh nói đó là thật sao? Nếu là thật rồi thì cần gì làm rõ?”
Thẩm Duật Phong: “…”
3.
Tin đồn ngày càng lan truyền rộng rãi.
Đoàn đội của Duy Na cũng ấp a ấp úng trên Weibo, fan hâm mộ toàn thể sôi trào.
Chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều chấp nhận việc hai người họ yêu đương.
Ngày hôm sau, Thẩm Duật Phong có lịch phỏng vấn.
Cháu trai cũng không xem heo Peppa mà nhất định kéo tôi đi xem phỏng vấn của anh.
Trong lòng tôi nhớ thương khoai tây trong vườn, không yên tâm chơi với cháu trai.
Trong chương trình.
Thẩm Duật Phong ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh lùng không muốn thân cận với ai, tay trái không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón tay vô danh bên bàn tay phải.
MC nhìn chiếc nhẫn trên tay Thẩm Duật Phong: “Tổng giám đốc Thẩm, nhẫn trên tay anh…”
Thẩm Duật Phong ngắt lời cô ấy: “Sao cô biết tôi đã kết hôn?”
MC: “…”
MC cười một cái: “Xem ra tin đồn trên mạng là thật…”
Thẩm Duật Phong gật đầu: “Không sai, vợ tôi tên là Khương Nhạc Doãn.”
MC ngạc nhiên: “Vậy Duy Na…”
Thẩm Duật Phong nhướng mày: “Duy cái gì? Na cái gì? Tôi chỉ biết vitamin thôi, gần đây vợ tôi đang chuẩn bị mang thai, cô ấy muốn bổ sung vitamin.”
“…”
MC hơi ngẩn ra, sau đó vội vàng ha ha cười: “Ý của tôi là, chúc tổng giám đốc Thẩm hạnh phúc trăm năm…”
Cháu trai xem đến đây thì đắc ý nhìn tôi: “Mợ nhỏ, mợ có vui không, cậu nhỏ của con có phải rất ngầu không?”
Tôi gật đầu.
Sau đó nghĩ.
Thời tiết này không phải sắp mưa đấy chứ?
Không biết khoai tây hôm qua tôi gieo có thể lớn không nữa?
Thật lo lắng.
4.
Chiều hôm đó không mưa.
Lo lắng trong lòng tôi cũng không xảy ra.
Tôi nhẹ bước đi vào trong vườn, chạm mặt với Thẩm Duật Phong vừa đi làm về.
Bước chân tôi dừng lại.
Ánh mắt Thẩm Duật Phong nhìn về quyển sổ trên tay tôi, môi hơi mím lại.
Tôi đột nhiên nhớ ra hôm qua lúc rời đi anh hình như đã tức giận, cũng không biết hôm nay đã nguôi giận chưa.
Tôi không muốn chọc giận anh nên muốn lách qua.
Thẩm Duật Phong yên lặng một lúc, không ngờ anh lại chủ động nói chuyện với tôi: “Khoai Tây, em muốn đi trồng Khương Nhạc Doãn sao?”
(*) Nam chính nói nhầm nhó hem phải tui type nhầm =))))
“…”
Vừa dứt lời, Thẩm Duật Phong đã ý thức được mình vừa nói gì, vẻ mặt trở nên ảo não.
Mặc dù không biết anh vừa nói cái quỷ gì nhưng tôi vẫn lịch sự trả lời: “Đúng vậy.”
Anh hơi mím môi, sau đó lại mỉm cười, làm như vô tình hỏi: “Hôm nay có xem tivi không?”
Tôi thành thật lắc đầu.
Giọng anh đột nhiên nâng cao: “Không xem?”
Tôi khó hiểu: “Không nha.”
Là ngồi cạnh cho cháu trai xem, tôi không xem.
Anh điều chỉnh ngữ điệu: “Vậy, lên mạng thì sao?”
Cả ngày hôm nay tôi đều nhớ thương đến khoai tây, nào có thời gian?
Tôi lắc đầu.
Thẩm Duật Phong trầm mặc, nghiến răng nghiến lợi: “Tốt, rất tốt, cô bé Khoai Tây, đi chơi với mấy đứa nhóc khoai tây của em đi.”
Sau đó anh đá vào ghế sofa nhưng hình như quá mạnh nên ôm chân xoay vòng trên mặt đất.
Anh như bị bệnh vậy.
Tôi lắc đầu, sau đó bước nhanh ra ngoài.
5.
Ban công phòng ngủ của Thẩm Duật Phong ở trên luống khoai tây tôi gieo.
Lúc tôi ngẩng đầu lau mồ hôi có thể nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
Anh không biết tôi ở bên dưới, giọng to muốn chết, ngữ điệu vừa hung dữ vừa tức giận.
“Khích tướng vô dụng.”
“Tôi không bằng mấy củ khoai tây của cô ấy.”
“Cậu nghe thấy chưa Giang Bắc Biên?”
“Ông đây còn kém cả mớ khoai tây của cô ấy!”
“Vậy mà ông đây lại phải đi ghen với mấy củ khoai tây!”
“Đợi đủ tiền rồi ông đây sẽ tiêu diệt hết khoai tây trên thế giới!”
“Không, tiêu diệt toàn khoai tây trên vũ trụ!”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đột ngột nói: “Thẩm Duật Phong.”
Giọng Thẩm Duật Phong dừng lại.
Tôi lại gọi anh thêm lần nữa: “Thẩm Duật Phong.”
Thẩm Duật Phong kịp phản ứng, điện thoại của anh rơi xuống trước mặt tôi.
Anh tránh né một lúc mới thò đầu ra nhìn tôi, lí nhí hỏi: “Sao… Sao?”
Tôi chỉ mảnh đất bên cạnh: “Đây không phải là khoai tây bình thường.”
Thẩm Duật Phong im lặng, sau đó thăm dò: “Nó là Vương Duy trong thơ về khoai tây?”
Tôi: “…”
Tôi gãi đầu: “Nếu như anh không thích khoai tây thì em sẽ không trồng.”
Thẩm Duật Phong trầm ngâm một lát, hỏi tôi: “Lời anh vừa nói em đều nghe thấy rồi?”
Tôi thành thật: “Nghe hết rồi.”
Thẩm Duật Phong hơi điên khùng: “Nghe hết mà em chỉ đưa ra được kết luận là anh không thích khoai tây? Không có gì khác?”
Tôi nhớ lại: “Có.”
Ánh mắt Thẩm Duật Phong sáng lên: “Cái gì?”
“Anh muốn đuổi cùng giết tận khoai tây nữa.”
“…”
Ngay cả cười lạnh Thẩm Duật Phong cũng không cười, anh đóng mạnh cửa lại, đứng từ bên trong nói:
“Khương Nhạc Doãn! Nếu như anh còn nói câu nào với em, anh anh anh, anh sẽ đi lùi cho em xem!”
Anh lại tức giận.