Mộng Độ Xuân Tiêu - Chương 9
16.
“Vậy nên, Thập Nhất vì căm hận Tề Ngọc Thần lừa dối tình cảm của Lương Uyển Đồng mà hạ thủ sát hại hắn sao?”
Tạ Hành gật đầu, tay nhẹ nhàng nhón lấy một quân cờ trắng từ trong hộp ngọc, đặt lên bàn cờ: “Sau trận chiến tại Đẩu Nguyệt Quan, hắn dẫn Tạ Chinh trở về kinh, vừa đặt chân vào thành liền quỳ trước mặt ta, nói đã giet Tề Ngọc Thần, sẵn sàng chịu phạt.”
“Ta cứu hắn từ miệng chó hoang tám năm trước, khi đó hắn thoi thóp, còn bên tai có một vết sẹo. Ta cứ ngỡ là bị chó cắn, nào ngờ đó là do Lương Uyển Đồng gây ra.”
“…”
Ta nắm lấy quân cờ đen, ngập ngừng hồi lâu mới hạ xuống, ngẩng đầu nhìn chàng: “Sao thiếp lại thấy dường như chàng đang châm chọc nàng ấy vậy?”
“Có sao?” Tạ Hành thản nhiên đáp, chỉ tay vào bàn cờ: “Tang Tang, nàng thua rồi.”
Thực ra, khi vừa trở lại cung, ta từng trách giận Tạ Hành.
“Chàng muốn giả chet sắp đặt ván cờ cuối, sao không nói cho thiếp biết?”
Tối đó, sau khi trở về Huyền Linh cung, ta từ vòng tay Tạ Hành thoát ra, mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn chàng.
Tạ Hành chỉ nhìn ta bất đắc dĩ, trong ánh mắt lướt qua một nỗi đau khó tả.
Sau đó, chàng nhẹ nhàng nói: “Vì ta cũng không biết, liệu mình có thể sống sót qua được hay không.”
“Tang Tang, ta đang đánh một ván hiểm cờ. Thành vương bại khấu, nếu Tống Ngôn thắng, người rơi vào ngục giam sẽ là ta. Khi đó, Thập Thất sẽ đưa nàng rời khỏi thành, đến Giang Nam sống an yên cả đời.”
“Thế còn chàng?”
Chàng cười, dịu dàng lại bất đắc dĩ: “Ta có lẽ, chỉ có thể đi trước.”
Nghe vậy ta càng giận hơn.
Ta quyết định, ít nhất ba ngày không thèm để ý đến Tạ Hành, tự mình bước về tẩm cung, nhưng khi vừa tới cửa, tiếng ho khan kịch liệt vang lên phía sau.
Ta quay đầu, thấy Tạ Hành đứng đó, ho dữ dội, một tay che miệng, hơi nghiêng đầu.
Ánh trăng rọi xuống, làm mặt chàng trắng bệch như tờ giấy.
Tức giận và buồn phiền phút chốc tan biến.
Ta vội chạy tới, dìu Tạ Hành, nhẹ nhàng vỗ lưng chàng.
“Tiểu Phù Tang, không giận nữa chứ?”
“… Thiếp còn giận.” Ta cắn môi, ngước mắt nhìn chàng: “Tạ Hành, cớ sao chàng không nói cho thiếp? Chàng từng hứa, nếu chet thì cùng chet cơ mà.”
“Phải, ta từng hứa với nàng.”
Ánh trăng soi vào đôi mắt Tạ Hành, tỏ rõ tình cảm ẩn giấu bao lâu nay.
Yên bình, sâu thẳm tựa hồ nước, ta gần như đắm chìm.
“Nhưng Tang Tang, chet là điều đau đớn và lạnh lẽo nhất. Nàng mới mười bốn tuổi, còn chưa thấy hết thế giới này, ta… không đành lòng.”
Chàng dịu dàng nói, ta hít một hơi, nước mắt gần như tuôn trào.
Tạ Hành nắm tay ta, nói khẽ: “Tang Tang, đừng giận nữa.”
“Ta hứa với nàng, sau này sẽ không giấu giếm bất cứ chuyện gì nữa, ta và nàng sống chet có nhau, được không?”
Ta không còn giận nữa, vòng tay ôm chàng, khe khẽ đáp “Được.”
Ta đã từng nghĩ, nếu có cơ hội gặp lại, nhất định sẽ ôm chặt chàng như vậy.
Sau đó Lương Uyển Đồng chọc ghẹo ta: “Ngươi chẳng phải đã học qua binh pháp rồi sao? Ngươi có biết ‘Khổ nhục kế’ là gì không?”
Ta lắc đầu, nghiêm trang đáp: “Không phải, không phải, đây là thú vui chốn phòng the, mong rằng tỷ và Tiêu Thập Nhất cũng sớm tận hưởng được.”
Nhắc đến Tiêu Thập Nhất, nét mặt nàng chợt biến đổi.
Ta nghe Quất Hạ kể rằng, dạo gần đây, Tiêu Thập Nhất ngày nào cũng tới cung Diên Khánh tìm nàng, đem đủ loại bánh trái, đồ trang sức, nhưng Lương Uyển Đồng chưa từng mở cửa.
Từ những gì nàng từng kể và phản ứng hiện tại, ta có thể lờ mờ ghép lại sự thật.
Ban đầu, Tiêu Thập Nhất cứu m//ạng nàng, còn bị nàng cắn đến bị thương ở tai, nhưng vì lý do nào đó mà hắn không thừa nhận, lại để công lao rơi vào Tề Ngọc Thần.
Về sau, Tiêu Thập Nhất luôn theo sát bên Tạ Hành, có lẽ đã gặp lại nàng vô số lần, nhưng vẫn chưa bao giờ nhận nhau.
Nay nàng nổi giận, cũng là điều dễ hiểu.
Ta nhấp ngụm trà trái cây, ngước nhìn nàng: “Ta nghe Tạ Hành nói, tháng sau Tiêu Thập Nhất sẽ dẫn binh đến Bắc Cương, bình định khởi loạn của Khương tộc.”
Nàng khẽ khựng lại.
Vì tội mưu phản, phủ Thừa tướng bị tịch thu, Tạ Chinh đã lộ diện, cũng bị giam vào thiên lao.
Tống Ngôn sau khi chủ động từ bỏ binh quyền, được phong một chức vị nhàn rỗi, ở lại kinh thành, mười vạn quân Tây Châu vốn thuộc về hắn, giờ do ca ca Lương Uyển Đồng tiếp quản.
Nhưng mục đích của Tạ Hành không dừng lại ở đó.
Sau khi dẹp yên nội loạn, kế hoạch tiếp theo của chàng là hướng thẳng đến Bắc Cương.
Lương Uyển Đồng thay đổi sắc mặt, một lát sau nàng đứng dậy, bảo cung nữ tiễn ta ra ngoài.
Hai ngày sau, Tạ Hành tới tìm ta và nói rằng Lương Uyển Đồng xin xuất cung, đi theo Tiêu Thập Nhất dến Bắc Cương.
“Chàng đồng ý sao?”
Chàng gật đầu, nhặt một quả anh đào đỏ mọng trong mâm trái cây đưa ta: “Nàng ta từ nhỏ đã luyện võ, tuy không phải cao cường nhưng ít ra có thể tự bảo vệ mình – hơn nữa, đ//ao k//iếm vô tình, Thập Nhất chắc chắn sẽ tìm cách dỗ nàng ta, không để nàng ta lên chiến trường.”
Ta thấy lời chàng ấy nói cũng hợp lý, liền yên tâm ăn hết một mâm anh đào.
Ăn đến no căng, chẳng còn bụng dạ nào dùng bữa tối.
Vì lo cho sức khỏe của Tạ Hành, ta đặc biệt mời thái y đến bắt mạch.
Lão thái y râu bạc nói rằng, tuy Tạ Hành bẩm sinh thể trạng yếu kém, nhưng nay đã ăn uống đúng giờ, tâm trạng lại tốt, chỉ cần chăm sóc cẩn thận thì không có gì đáng lo.
Lúc ấy, ta mới an tâm.
Chiều đó, khi hái một bó hoa phù tang từ Ngự Hoa Viên về, ta gặp Thập Thất ở cửa.
Hắn cúi người hành lễ, rồi nói với ta rằng đệ đệ ta vì nợ cờ bạc không trả nổi, bị người ta đ//ánh chet.
Đầu xuân năm ngoái, cha mẹ ta ngâm mình dưới dòng nước lạnh giá của hào thành, rồi mãi mãi không lên được nữa.
Đệ đệ ta có lẽ vì từ nhỏ được bồi bổ tốt nên cuối cùng vẫn sống sót.
Ta cũng đã hứa không can thiệp vào, mặc nó tự sinh tự diệt.
Nhưng cái thứ nghiện cờ bạc, đã dính vào rồi thì không dễ gì mà bỏ được.
Thế nên khi nó chet vì chuyện đó, ta cũng không lấy làm lạ, chỉ chột dạ nhìn vào trong phòng.
Đúng lúc, Tạ Hành đang đứng ở cửa, nhìn ta.
Ánh sáng mờ ảo, bóng tối xuyên qua khe hở, rơi xuống gương mặt thanh tao, lạnh nhạt của chàng. Trong khoảnh khắc ấy, ngay cả cảm xúc trong mắt chàng cũng ẩn đi.
“… Tạ Hành.”
Ta ngập ngừng đứng yên, không dám bước tới.
Cuối cùng Tạ Hành tiến đến, nắm lấy tay ta: “Đi thôi, vào ăn cơm nào.”
Trong bữa cơm, ta thỉnh thoảng len lén ngước mắt nhìn chàng.
Tạ Hành cầm đôi đũa, suy tư nhìn ta: “Tang Tang, ăn cơm thì ăn cơm, nàng cứ nhìn ta mãi làm gì?”
“Thiếp làm ra việc như vậy, sợ chàng sẽ thất vọng về thiếp.”
Tạ Hành gắp cho ta miếng ngó sen, mỉm cười: “Tang Tang, thấy nàng cuối cùng cũng trả thù được, ta vui còn không hết, sao lại thất vọng?”
Thật sao.
Trước khi ngủ, ta hỏi chàng: “Tạ Hành, chàng thật sự không nghĩ thiếp là kẻ xấu sao?”
Trong ánh nến mờ ảo, chàng ấy mở mắt nhìn ta: “Thế nào là người tốt? Thế nào là kẻ xấu? Ta từng dạy nàng, ai làm hại nàng, thì nàng phải trả lại gấp bội. Nếu vì thế mà thành kẻ xấu, thì trên đời này mấy ai là người tốt?”
Ngón tay ấm áp khẽ rơi trên mái tóc ta, từng chút chải qua mái tóc.
Rồi chàng chợt bật cười: “Tiểu Phù Tang, để ta kể cho nàng nghe một bí mật.”
Ta ngơ ngác nhìn chàng.
Tạ Hành cúi đầu, đột nhiên ghé sát lại, môi gần như chạm vào tai ta.
“Lương Uyển Đồng chắc đã kể nàng nghe chuyện cũ, vậy nàng thử nói xem, cớ sao tiên hoàng đột nhiên đàn áp mẫu tộc của Hoàng hậu? Thái tử Tạ Chinh rõ ràng đang ngồi vững trên ngôi vị, sao lại mưu phản? Và th//i th//ể mặt mũi biến dạng tìm thấy trong phủ Thái tử năm ấy, chẳng lẽ ta không biết, đó vốn không phải Tạ Chinh?”
Giọng chàng thật nhẹ, như sương mù bao quanh thế gian, dưới đó ẩn chứa vô vàn cảm xúc âm ỉ.
Đầu ngón tay mềm mại, ấm áp khẽ vuốt ve khuôn mặt ta, rồi ôm ta vào lòng.
“Tang Tang, nàng từng nói, nếu gặp ta vào ngày Đông chí năm ấy, nhất định sẽ cứu ta khỏi hồ nước.”
Tạ Hành nói: “Nếu khi ấy ta biết đến nàng, nhất định đã sớm dạy nàng ý nghĩa của sự phản kháng.”
Ta còn định nói gì đó, nhưng Tạ Hành đã đưa một ngón tay chặn trên môi ta. Chàng hỏi: “Tang Tang còn nhớ ngày ra khỏi cung, nàng từng nói gì với ta không?”
“… Thiếp nói, giờ đây chàng là người thân duy nhất của ta.”
Khoé môi Tạ Hành khẽ nhếch, đặt một nụ hôn lên má ta.
“Ta cũng vậy.”