Mộng Độ Xuân Tiêu - Chương 8
14.
Ba ngày sau, đến chiều tà, đệ đệ của ta quả nhiên không khiến ta phải chờ lâu.
Mẹ lần đầu tiên đến tìm ta, tóc tai rối bời, ánh mắt hoảng loạn.
Bà nói: “Tiểu Thảo, con phải giúp đệ đệ con… Nó nợ bạc người ta, nếu không trả kịp, chúng nói sẽ chặt ngón tay nó.”
Ta hỏi bà: “Nợ bao nhiêu?”
Bà liếc mắt, nói: “Một ngàn lượng.”
Tất nhiên bà đang lừa ta.
Chiều hôm đó, khi Thập Thất đi theo ta trả bạc, ta đã nghe nói đệ đệ chỉ nợ sòng bạc năm trăm lượng bạc.
Nhưng không sao, đã muốn lấy thì càng nhiều càng tốt.
Ta bảo bà đợi chút rồi vào trong lấy ra tấm ngân phiếu một ngàn lượng.
Có lần đầu sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Ta vui vẻ đưa tiền, và số tiền đệ đệ nợ cũng càng ngày càng lớn.
Lần thứ ba, cha mẹ dẫn đệ đệ đến.
Cha thản nhiên chìa tay về phía ta: “Tiểu Thảo, đệ đệ con thua ít bạc, con là tỷ tỷ, trả giúp nó cũng không phải là quá đáng.”
Ta mỉm cười hỏi: “Lần này cần bao nhiêu?”
Mẹ giơ ba ngón tay: “Ba vạn lượng.”
Bọn họ quả là dám nói.
Ta gật đầu, rút ra từ ngực một thanh d//ao găm, ném xuống đất trước mặt họ: “Ta có thể trả nợ thay nó, mỗi ngón tay đổi lấy một ngàn lượng.”
Sắc mặt mẹ lập tức thay đổi, vội che chở đệ đệ, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?!”
“Không nghe rõ sao? Ch//ặt ngón tay, một ngón đổi một ngàn lượng.” Ta cười lạnh lùng: “À, ta quên, đệ đệ chỉ có mười ngón, không đủ ba vạn lượng. Phải làm sao đây? Hay là thêm ngón của cha mẹ vào?”
Mẹ lập tức trở nên hung ác, cha gầm lên định lao về phía ta, như bao lần trước, toan đánh ta.
Nhưng bị Thập Thất cùng hai thị vệ giữ chặt, ép ba người quỳ xuống đất.
Ta nhướng mày, thở dài nói: “Thập Thất, dạy cho họ hiểu lễ nghi đi.”
“Vâng.”
Thập Thất nắm đầu cha mẹ ta, buộc họ cúi đầu sát đất: “Nói theo – Cung nghênh Quý Phi nương nương.”
Tiếng trán đập xuống mặt đất phát ra âm thanh vang vọng.
Ta đứng đó, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ta từng nghĩ, ta sẽ mãi mãi bị trói buộc bởi sự giày vò của họ cho đến khi chet.
Nhưng vào khoảnh khắc này, những nỗi oán hận, ấm ức, và khát khao đè nén trong lòng ta bấy lâu, dần phai nhạt khi thấy họ quỳ phục trước mặt.
Cúi đầu xong, mẹ ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đầy oán hận và hoang mang: “Tiểu Thảo, ngươi đ//iên rồi!”
“Là bà đ//iên mới đúng.” Ta nhếch môi, nhìn xuống bà: “Ta không phải Tiểu Thảo, ta tên là Phù Tang, là Quý Phi được Hoàng Thượng đích thân sắc phong.”
Mẹ nhìn ta, rồi khó khăn nhìn sang Thập Thất đang giữ chặt bà, cuối cùng hiểu rằng ta không đùa.
“Quý… Quý phi nương nương.” Bà nói: “Giờ con đã là Quý phi, càng phải đưa cha mẹ và đệ đệ vào cung hưởng phúc cùng chứ…”
Ta đã mất kiên nhẫn, không muốn nghe nữa, chỉ nhặt d//ao găm dưới đất, ngắm nghía lưỡi d//ao sắc bén, rồi bất ngờ đ//âm vào vai đệ đệ.
Tiếng hét đau đớn của nó vang lên, mẹ gào lên như điên cuồng: “Phúc Bảo! Lâm Tiểu Thảo, ngươi dám làm vậy sao?! Ngươi dám sao!”
Ta không bận tâm, chỉ ngồi xuống, nhìn gương mặt tái nhợt đẫm mồ hôi của đệ đệ, mỉm cười hỏi: “Đau không?”
Nó mấp máy môi, khó khăn đáp: “Đau…”
“Khi ngươi lấy rìu ch//ém ta, dùng que tre đ//âm vào tay ta, ta cũng đau như vậy đấy.”
Ta rút d//ao ra, ném sang một bên, rồi bước đến trước mặt mẹ, nhìn vào mắt bà đầy oán hận, tát bà hai cái, rồi dốc cả ấm trà nóng lên đầu cha.
Cuối cùng, ta ngồi lại ghế, tựa cằm, bình thản bảo Thập Thất: “Ch//ặt ngón tay họ, đem đi trả nợ ở sòng bạc.”
Thập Thất là người đã trải qua bao phong ba bão táp, thần sắc không đổi, còn hỏi thêm một câu: “Nương nương, sau khi ch//ặt ngón tay, xử lý họ thế nào?”
Ta suy nghĩ một lúc: “Giờ là tiết xuân lạnh lẽo, băng trên hộ thành có lẽ tan đi không ít. Để bọn họ ngâm mình dưới nước, nếu một canh giờ sau vẫn còn sống, thì kéo lên, để họ tự về nhà.”
“Nếu không sống nổi?”
Ta mỉm cười đáp nhẹ nhàng, không mấy bận tâm: “Thì cứ để họ chet.”
Giữa tiếng gào thét thê th//ảm của cha mẹ và đệ đệ, Thập Thất cùng thị vệ bịt miệng, lôi họ ra ngoài.
Ta từng khao khát cha mẹ có thể đối xử với ta như với đệ đệ, dù chỉ một chút cũng được.
Nhưng họ vừa đánh vừa chửi, vừa bảo rằng: “Cha mẹ cũng yêu con, yêu như yêu đệ đệ con vậy.”
Ban đầu ta không nhận ra, cho đến khi gặp Tạ Hành.
Chàng nói với ta: “Tiểu Phù Tang, thương một người là không thể để người ấy chịu đau.”
Sách viết, ăn miếng trả miếng.
Cha mẹ nói yêu ta, rồi đánh chửi ta, vậy ta cũng trả lại cho họ.
Tạ Hành nói yêu ta, rồi ôm lấy ta.
Ta cũng sẽ ôm chàng thật chặt.
Ta uống ngụm trà, ngẩng đầu lên, thấy Lương Uyển Đồng đứng ở cửa nhìn ta, ánh mắt phức tạp.
Ta hỏi nàng: “Như vậy có phải là quá tàn nhẫn, vô tình không?”
Nàng lắc đầu, bước tới ngồi bên ta: “Nếu là ta, ta còn xử lý tàn nhẫn hơn nữa.”
Thật ra ta cũng không cảm thấy tàn nhẫn, chỉ là muốn họ chịu khổ một lần như ta từng chịu, sao có thể xem là tàn nhẫn được?
Chỉ là trong lòng ta có chút sợ, sợ rằng Tạ Hành sẽ thấy ta không tốt.
Nghe ta nói vậy, Lương Uyển Đồng bật cười.
“Thôi đi, ngươi là người mà ngài ấy hết lòng bao bọc, dù có thấy ngươi ch//ém ba người này ngay giữa phố, ngài ấy cũng sẽ giải quyết chu toàn cho ngươi, rồi còn khen ngươi một câu ‘Phù Tang thật giỏi’ – ngươi tin không?”
Ta tất nhiên tin.
Sau chuyện này, ta lại càng nhớ Tạ Hành hơn, muốn đứng trước mặt chàng, nói rằng: “Ta đã trả hết những gì bọn họ đã gây ra cho ta.”
Rồi nghe chàng khen một câu: “Phù Tang thật giỏi.”
Hoặc là: “Tiểu Phù Tang thật lợi hại.”
Ta cứ thế chờ đợi, chờ mãi.
Cuối cùng, chỉ nhận được tin dữ về cái chet của Tạ Hành.
15.
Vào tiết tháng ba, khi hoa xuân vừa hé nở, thành Việt Châu chợt nổi dậy, bọn phản loạn giương cao cờ, nói là muốn bảo vệ huyết mạch chính thống của Tạ gia, lập trưởng tử của tiên hoàng là Tạ Chinh lên làm vua. Chúng dẫn theo năm ngàn tinh binh, khí thế ngất trời, thẳng tiến về kinh thành.
Nhưng khi đến được ải Đẩu Nguyệt, bất ngờ bị một đội quân kỳ binh ngăn lại. Dẫn đầu là một thiếu niên vận hắc y phấp phới, tay cầm trường kiếm, tiến thẳng vào giữa trận địch, như vào chốn không người. Chỉ một kiếm, ch//ém đầu thủ lĩnh phản loạn Tề Ngọc Thần ngay dưới vó ngựa, còn Tạ Chinh thì bị bắt sống, áp giải về kinh.
Ta nghĩ thiếu niên ấy, e rằng chính là Thập Nhất.
Theo lý, hắn lẽ ra phải bắt cả Tề Ngọc Thần lẫn Tạ Chinh về chờ Tạ Hành xử trí, cớ sao lại giet Tề Ngọc Thần tại chỗ?
Ta đợi mãi, đợi Tạ Hành đến đón ta vào cung, rồi sẽ hỏi rõ ngọn ngành.
Thế nhưng chiều hôm đó, khi ta cùng Lương Uyển Đồng ra quán ăn bên đường thưởng thức món bánh canh gà xé, bỗng nghe từ trong cung truyền ra chín tiếng chuông tang trầm trầm vọng đến. Canh nóng vừa nếm trên đầu lưỡi bỏng rát, ta bất giác buông muỗng, đứng bật dậy, bàng hoàng mất hồn.
Chuông tang chín hồi, là nghi lễ trang trọng nhất.
Nghĩa là… Hoàng đế băng hà.
Ta vội vã vứt lại đồng bạc vụn, quay người bước nhanh về phía hoàng cung. Nhưng chưa đi được hai bước, bỗng tay ta bị một lực mềm mại lạnh lẽo nắm lại.
Là Lương Uyển Đồng.
“Đừng vội, đừng hoảng hốt,” nàng nói, giọng run rẩy nhưng cố trấn an ta, “ta không tin Hoàng thượng lại mất dễ dàng như vậy. Người đã dày công tính toán bao năm qua, lại có thêm ngươi bên cạnh…”
Ta lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống, lấy một cái muỗng mới, tiếp tục ăn canh.
Lương Uyển Đồng ngồi xuống đối diện, lo lắng nhìn ta: “Phù Tang… ngươi ổn chứ?”
“Ta ổn.”
Ta chỉ chợt nhớ đến lời mình đã nói ngày xuất cung.
Ta tin Tạ Hành, tin rằng chàng sẽ xử lý ổn thỏa mọi việc, tin rằng chàng sẽ sống, sẽ đến đón ta.
Nếu không làm được, cũng không sao.
Ta sẽ đi tìm chàng.
Dù là nơi bích lạc hoàng tuyền, ta nhất định phải nghe lại một lần: “Tiểu Phù Tang thật giỏi.”
Và nghe người nói một lần nữa: “Ta thích nàng.”
Ta ăn hết bát canh, uống gần cạn cả nước, còn ghé hàng bánh bên cạnh mua thêm hai cái bánh mè đậu phộng mang về.
Lương Uyển Đồng vẫn không yên lòng, cứ theo ta về đến tận đêm, sợ ta nghĩ quẩn. Khi màn đêm buông xuống, ta ngồi trong sân nhấm nháp bánh, bỗng nghe tiếng động nhè nhẹ từ xa vọng lại trên mặt đá xanh.
Ta quay đầu, hỏi Lương Uyển Đồng: “Tỷ có nghe thấy gì không?”
Nàng vừa gật đầu, cánh cửa sân bỗng bị đá tung, lưỡi k//iếm phản chiếu ánh trăng sắc lạnh, nhanh chóng đ//âm về phía ta.
“Thập Thất!”
Giọng nói ấy lạnh lẽo vô cùng, mang theo chút run rẩy khó thấy. Ngay sau đó, một lực mạnh từ phía sau kéo ta lùi lại, một thanh k//iếm nhanh hơn từ bên sườn đ//âm tới, xuyên thẳng qua thân kẻ địch trước mặt.
Mũi k//iếm dừng cách mặt ta hai tấc, m//áu nhỏ từng giọt.
Ta ngước nhìn, trước mặt là Tạ Hành, một thân áo đen, tóc dài buộc cao, đôi mắt còn lạnh hơn ánh trăng, sát khí dần tan đi, để lộ nét cười ấm áp.
Th//i th//ể rơi ầm xuống đất, Tạ Hành buông kiếm, mở rộng vòng tay, cười đến cong cả mắt giữa tiếng binh đao vang dội ngoài cửa.
Chàng nói: “Tiểu Phù Tang, ta đến đón nàng về nhà.”
Ta sụt sịt mũi, chạy nhanh tới, va vào lòng chàng, rồi bị chàng ôm chặt.
Chàng ôm ta thật lâu, sau đó ghé vào tai hỏi: “Tiểu Phù Tang, có dám thử cưỡi ngựa không?”
Ta gật đầu.
Tạ Hành dìu ta ra cửa, đỡ ta lên con tuấn mã bốn vó tuyết trắng, rồi ngồi sau lưng ta. Trước khi đi, chàng quay lại nhìn Lương Uyển Đồng: “Trẫm biết ngươi biết cưỡi ngựa.”
Lương Uyển Đồng bĩu môi: “Biết rồi biết rồi, ngài mau mau đưa tiểu Phù Tang của ngài đi đi, ta tự theo sau.”
Chúng ta thúc ngựa phi nhanh về phía hoàng cung, ta mới biết, Tạ Hành giả chet là để lừa những kẻ có lòng dạ phản nghịch.
“Ví dụ… như Tống Ngôn?”
Tạ Hành cúi đầu, cười rồi hôn nhẹ lên má ta: “Tang Tang thông minh lắm.”
Cảm giác quen thuộc ấy làm lòng ta vốn đang bất định bỗng bình an trở lại, rúc vào lòng người, nắm chặt bờ áo bông ấm áp.
Trước cửa hoàng cung, hai quân đang giằng co.
Thập Nhất tay cầm k//iếm dính m//áu, khuôn mặt non trẻ, lạnh lùng nhìn Tống Ngôn.
Hắn nói: “Tống tướng quân, ngươi thua rồi, nhanh chóng đầu hàng có thể giữ m//ạng cho mình và binh sĩ.”
Dứt lời, hắn quay nhìn về phía Tạ Hành và ta, rồi quỳ xuống từ xa: “Thần, Tiêu Thập Nhất, tham kiến Hoàng thượng, Tang Quý phi.”
Sắc mặt Tống Ngôn xám xịt, quay đầu lại, đôi mắt ngập tràn bi phẫn, cuối cùng bất cam mà quỳ xuống: “Thần Tống Ngôn, bái kiến Hoàng thượng.”
Vậy là hàng rồi.
Ta khẽ thở phào thay Tạ Hành, vừa định nói gì đó, phía sau chợt vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp.
Lương Uyển Đồng áo váy tung bay, cưỡi ngựa đến, dừng cách Thập Nhất vài bước, ánh mắt nặng nề nhìn hắn.
Thập Nhất từ trước đến nay luôn vô cảm, vậy mà dưới ánh mắt ấy lại quay mặt đi không được tự nhiên.
Một lúc sau, Lương Uyển Đồng khẽ cười, từng lời rõ ràng: “Tiêu Thập Nhất, Tiêu Tướng quân.”
“Ngươi nói ta nghe xem, vết sẹo trên tai ngươi, từ đâu mà có?”