Mộng Độ Xuân Tiêu - Chương 7
12.
Sau khi đi đến ngự thư phòng xử lý chính sự, Tạ Hành gọi một ma ma phúc hậu đến, ân cần chỉ dạy cho ta nhiều điều mà trước đây ta còn mơ hồ chưa hiểu rõ.
Ma ma nhìn ta bằng ánh mắt hiền từ, bảo rằng: “Nương nương còn nhỏ, những chuyện này không cần vội, cứ chăm sóc sức khỏe trước đã.”
Từ đó, mỗi ngày ta đều ăn thêm một bát cơm, chỉ mong làm Tạ Hành vui lòng, vì lòng ta đã dành hết tình cảm cho chàng.
Nhưng dần dần, Tạ Hành càng bận rộn hơn. Có lần, khi đến ngự thư phòng tìm chàng, ta trông thấy một thiếu niên áo đen đang quỳ trước mặt chàng, trên gương mặt thanh tú ấy vẫn còn vương m//áu.
“Kẻ phản nghịch Bắc Cương đã bị tiêu diệt, tám vạn thiết kỵ hiện đã có tướng lĩnh mới tiếp quản,” thiếu niên áo đen – được gọi là Thập Nhất – báo cáo, rồi quay lại nhìn ta với ánh mắt sắc như lưỡi k//iếm.
Tạ Hành mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, bảo: “Tiếp tục.”
“Thần đã bí mật vào phủ Tướng quân, thuyết phục Tướng quân Tống Ngôn quy thuận triều đình. Tướng quân hứa, nếu phủ Thừa tướng có ý phản nghịch, ông sẽ dốc toàn lực đàn áp.”
Nghe đến đây, khóe môi Tạ Hành khẽ nhếch, ánh mắt chàng lộ vẻ sắc bén.
“Tang Nhi nghĩ sao? Lời Tống Ngôn có thể tin được không?” Chàng hỏi ta.
“Thật khó mà đoán được.” Ta đáp, vì từ khi chàng lên ngôi, lập trường của Tống Ngôn luôn mập mờ, kẻ như ông ta chỉ ngả về phía nào có lợi cho bản thân.
Lúc nhìn xuống bàn, ta thấy có một phong mật hàm dính m//áu, bên trong là tin tức về Việt Châu đã bị Tề Ngọc Thần kiểm soát. Sáu vạn binh mã nơi đó cũng đã thuộc về Thừa tướng phủ.
Tạ Hành chỉ nhẹ nhàng nói: “Chờ xem loại vô dụng như hắn có thể làm nên trò trống gì.”
Năm mới cận kề, Tạ Hành bận đến mức không có thời gian ăn uống. Đêm ấy, khi ta nằm trong vòng tay chàng, giấc mơ bỗng dẫn ta quay về cung Huyền Linh, nơi mặt đất phủ đầy hoa phù dung đỏ rực. Tạ Hành vận hồng bào, nhưng gương mặt lại xanh xao.
Ta chạy đến gần, hỏi: “Tạ Hành, chàng đến đây là để cưới thiếp sao?”
Chàng nhìn ta, đôi mắt đầy vẻ châm biếm lạnh lẽo. Ta kinh ngạc nhận ra, trong tay chàng đang cầm một thanh k//iếm.
“Không,” chàng khẽ nói, “ta đến đây để giet nàng.”
Nỗi đau trong mơ khiến ta bật tỉnh dậy, bên cạnh chỉ còn khoảng trống lạnh lẽo. Ta ngồi ngẩn người, cho đến khi cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Trong ánh trăng chiếu qua lớp tuyết trắng ngoài cửa, chàng hiện lên, gương mặt tuấn tú mang nét ngạc nhiên khi thấy ta tỉnh giấc.
“Tang Nhi,” chàng dịu dàng gọi, “sao nàng lại tỉnh giấc rồi?”
Ta khẽ ngẩng đầu, nhìn vào mắt chàng từ xa: “Tạ Hành, chàng sẽ giet thiếp sao?”
Chàng bước nhanh lại gần, vòng tay ôm chặt lấy ta. Trên người chàng vẫn còn vương lớp tuyết mỏng, hòa tan trong hơi ấm từ than lò, từng giọt nước rơi xuống mặt ta.
“Tang Nhi,” chàng thì thầm, “ta thương yêu nàng còn không hết, làm sao lại giet nàng được?”
Giọng chàng nhẹ nhàng, nhưng nỗi lo lắng trong lòng ta không hề vơi đi, vì dưới lớp hương lê ngọt ngào kia là mùi m//áu tanh không sao che lấp nổi.
“Tạ Hành…” Ta cố giữ giọng bình tĩnh: “Chàng hãy nói cho thiếp biết… rốt cuộc có chuyện gì sắp xảy ra với chàng?”
Chàng trầm mặc hồi lâu, rồi thở dài khe khẽ.
“Tang Nhi, không phải là xảy ra với ta… mà là nàng.”
Chàng sửa lại y phục cho ta, khoác lên chiếc áo hồ ly ấm áp, rồi đưa ta đến một mật thất tối om. Khi vừa bước vào, ta nhìn thấy th//i th//ể nằm trên sàn, bên cạnh là Thập Nhất, lưỡi k//iếm trong tay hắn vẫn còn nhỏ m//áu. Ta liếc xuống và lập tức nhận ra: “Bảo Nguyệt?!”
“Phải, chính là ả ta.” Tạ Hành đáp, giọng trầm thấp: “Ả không phải người của Tề Ngọc Thần mà là mật thám Bắc Cương trà trộn vào kinh thành. Tề Ngọc Thần ngu ngốc không biết, đưa ả vào cung. Ả truyền tin về bố trí trong cung ra ngoài, nhưng Thập Nhất đã chặn được mật thư ấy.”
Tạ Hành kể rằng, đến đầu năm sau, khi Tề Ngọc Thần cùng Bắc Cương nổi loạn, sẽ có quân đội mật tiến vào cung, ép buộc chàng thoái vị.
Ta vô cùng sửng sốt khi biết rằng, ngoài dã tâm của Tề Ngọc Thần và Thừa tướng phủ, còn có một thế lực to lớn đang âm thầm rình rập.
Tạ Hành lặng im hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Tang Nhi, ta muốn đưa nàng ra khỏi cung, tạm thời sống ở bên ngoài.”
13.
Trong bức mật thư mà Bảo Nguyệt đã truyền cho Khương tộc, có một câu nói rõ ràng: Ta là người được Tạ Hành coi trọng nhất.
[Việc sống chet của Tang Quý phi có thể trở thành áp lực để khống chế hắn.]
Tạ Hành nói rằng, nay Bảo Nguyệt vừa bị diệt, mật thư mới chưa kịp truyền ra ngoài, chàng sẽ đưa ta xuất cung, đến một nơi an toàn, đợi đến khi việc này hoàn toàn ổn định, chàng sẽ đón ta về cung.
“Sau khi nàng đi, ta sẽ để Quất Hạ giả làm nàng, ở lại trong cung Huyền Linh. Quất Hạ có võ công, sẽ không gặp nguy hiểm.”
Ban đầu ta không muốn đồng ý, nhưng ta cũng biết rõ, nếu ta còn ở trong cung, rất có thể sẽ trở thành điểm yếu của Tạ Hành. Cuối cùng ta đồng ý với chàng.
Để an toàn hơn, chàng cho phép Đồng Phi cùng ta xuất cung, lại cử Thập Nhất bố trí một số ám vệ đáng tin cậy, bảo vệ chúng ta.
Ngày đầu tiên của năm mới, khi trời vừa hửng sáng, ta và Đồng Phi ngồi trên xe ngựa, rời cung qua cổng phía Tây. Cơn gió lạnh buốt luồn qua khe rèm xe, khiến mặt ta thoáng chút đau rát. Ta nắm chặt mép váy, đột ngột lên tiếng: “Dừng xe.”
Thị vệ đánh xe nghe lời dừng lại. Ta bước xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn.
Tạ Hành đang đứng đó, nơi cửa cung, khoác áo choàng tuyết trắng, trong màn sương nhạt của bình minh, chàng đứng từ xa dõi mắt nhìn ta.
Ta hít một hơi, chạy vội về phía chàng, rồi lao vào vòng tay chàng, ôm thật chặt.
“…Tiểu Phù Tang.”
“Tạ Hành, thiếp không muốn lưu lại mà gây rối cho chàng, nhưng chàng nhất định phải sống tốt.” Ta dụi mặt vào lồng ngực chàng, khẽ nói: “Hãy nhớ rằng, trong lòng thiếp, cung điện là nhà, còn chàng là gia đình duy nhất của thiếp.”
“Nếu chàng qua đời, thiếp cũng sẽ xuống hoàng tuyền tìm chàng.”
Chàng nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, ngón tay ấm áp lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta, dịu dàng nói: “Tang Tang, ta biết nàng cũng có những việc muốn làm – cứ làm đi, mọi chuyện còn lại ta sẽ chống đỡ cho nàng.”
Chàng đặt lên môi ta một nụ hôn: “Hãy nhớ kỹ những lời ta từng nói với nàng. Nàng hận họ, muốn giet họ cũng chẳng có gì sai – đợi đến khi mọi việc kết thúc, ta sẽ đón nàng về nhà.”
Lúc ta trở lại xe ngựa, trái tim hoang mang đã bình ổn lại rất nhiều. Đồng Phi bĩu môi lườm ta: “Quá là ủy mị.”
Ta nghiêm túc chỉnh nàng: “Không, đây chính là tình yêu.”
Ám vệ được phái theo chúng ta tên là Thập Thất, tuổi còn trẻ hơn cả Thập Nhất nhưng lại rất đáng tin. Thập Thất đã thuê một căn nhà ba gian trong thành, còn mua thêm vài người hầu, tuyên bố rằng ta và Đồng Phi là tiểu thư nhà thương nhân đến kinh thành tìm thân nhân.
“Chuyện xuất cung lần này, để thận trọng, ngay cả cha mẹ và huynh đệ của ta cũng không hay biết.”
Đêm đến, Đồng Phi mang theo một bình rượu đến tìm ta. Sau vài chén, nàng đột ngột hỏi: “Thực ra ngươi không phải là muội muội của Tề Ngọc Thần, đúng không?”
Ta do dự một lát rồi vẫn quyết định thừa nhận.
“Ta đã đoán ra rồi. Ta đính hôn với Tề Ngọc Thần bao năm, chưa từng nghe nói hắn có một muội muội nào lưu lạc bên ngoài.” Nàng cười nhạt một tiếng.
“Tề Ngọc Thần ấy mà, khi xưa đã cứu m//ạng ta, ta nghĩ hắn là người hiền lành tử tế. Nhưng sau này, hắn thay đổi quá nhiều, đến mức ta cảm thấy xa lạ. Hôm đó, khi hắn đến nhà đòi từ hôn, ta mới nhận ra, thật ra ta đã không còn thích hắn từ lâu.”
Mặc dù giọng nàng nhẹ bẫng, ta vẫn nghe ra nỗi đau khổ ẩn sâu bên trong. Nhưng chuyện nàng kể nghe không giống điều mà Tề Ngọc Thần có thể làm.
Ta nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng ta thấy, Tề Ngọc Thần vốn chẳng phải người tốt – tỷ có nghĩ đến khả năng người cứu tỷ năm ấy có khi nào không phải là hắn không?”
Nói xong, Đồng Phi đột nhiên đứng phắt dậy, khiến ta giật mình. Ta vừa định nói đó chỉ là suy đoán của ta, thì nàng đã bừng sáng lên như chợt tỉnh ngộ: “Phải rồi… ta vốn dĩ chưa từng nhìn rõ mặt người cứu mình, chỉ là Tề Ngọc Thần nói vậy, nên ta tin.”
Một lúc lâu sau, nàng trấn tĩnh lại, ngồi xuống đối diện ta. Rồi nàng hỏi: “Nếu ngươi không phải là nữ nhi của phủ Thừa tướng, vậy ngươi là ai?”
Ta kể cho nàng nghe xuất thân của mình.
Đồng Phi nghe xong tức giận đến nghiến răng, nói: “Loại cầm thú như thế cũng xứng làm cha mẹ sao?”
“Đừng nghe Tề Ngọc Thần nói nhảm! Hắn mặt dày đến quen rồi, mới có thể nói ra những lời như ‘thân thể là cha mẹ ban cho’ – cha mẹ không nhân từ, không xứng được nhận hiếu thuận từ con cái.”
Ta và Đồng Phi nói chuyện hồi lâu, đến khi bình rượu cạn sạch, cả hai mới say khướt về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi rời đi, nàng vỗ vai ta, bảo: “Nếu ngươi cần gì, cứ việc nói với ta.”
Sáng hôm sau, ta đặc biệt chải chuốt một chút rồi trở về nhà.
Mẹ thấy ta lần này chỉ có một mình, bên cạnh không có Phó công công đi theo, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng lột sạch các trang sức trên cổ, trên đầu và cổ tay của ta, rồi mới hỏi: “Tiểu Thảo, sao ngươi lại về nhà, còn Đại thiếu gia đâu?”
Ta suy nghĩ rồi đáp: “Đại thiếu gia rời kinh thành làm việc, những ngày này đã an bài cho con ở một ngôi nhà bên ngoài tại khu Tây Phường. Nếu có việc gì, mọi người có thể đến đó tìm con.”
Đang nói, cửa phòng bất ngờ mở ra, đệ đệ của ta xông vào, mặt mày đầy vẻ đắc ý, túm lấy váy ta mà kéo.
Vừa kéo vừa cười hỏi: “Ngươi đã làm thiếp của người ta, có phải đã phá thân rồi không? Có chảy m//áu không? Có sướng không?”
Nó chỉ mới mười hai tuổi, nhưng vóc dáng đã cao lớn, khuôn mặt đầy thịt, cười lên càng thêm thô bỉ.
Vậy mà mẹ chỉ mỉm cười nhìn nó đầy yêu thương.
Ta cố gắng rút váy khỏi tay nó, lấy từ trong túi ra mấy đồng bạc lẻ để dỗ, nhưng nó vừa nhìn đã giật luôn túi bạc trên thắt lưng ta.
Ta muốn giành lại, nhưng mẹ liền quát ta: “Tiểu Thảo, đệ đệ ngươi còn nhỏ! Ngươi tranh cãi với nó làm gì?”
Ta không tranh cãi.
Cuối cùng, ta ra khỏi nhà với hai bàn tay trống không. Thập Thất chạy theo, đưa lại cho ta hai thỏi vàng ta từng đưa hắn, rồi cùng ta đến khu ăn chơi.
Tại cửa một sòng bạc, ta tìm được hai tên vô công rỗi nghề, bảo: “Nếu các ngươi dụ được đệ đệ của nhà ta đến đây để vui chơi, ta sẽ thưởng thêm năm thỏi vàng.”
Xong xuôi, ta trở về ngôi nhà mà Thập Thất đã thuê, an tĩnh chờ đợi.
Ngoài việc đọc sách, thời gian còn lại ta dành để nghĩ về Tạ Hành.
Thực ra ta và chàng chỉ mới gần gũi vài tháng, thời gian rất ngắn, nhưng niềm vui ta có được còn dài hơn cả mười mấy năm cuộc đời trước kia.
Là nhờ Tạ Hành, ta mới hiểu tình yêu đích thực là gì.
Là chàng đã dạy ta, hận những kẻ hại mình, thậm chí muốn giet họ, cũng chẳng có gì sai.
Ta nhớ chàng.
Đêm khuya, ta lặng lẽ nhìn lên mặt trăng, nhớ về Tạ Hành.