Mộng Độ Xuân Tiêu - Chương 6
10.
Sáng hôm ấy ta ở chỗ Đồng Phi, ngồi cả buổi, nếm qua không ít điểm tâm ngon lành, còn gói lại một hộp mang về cung Huyền Linh.
Đợi đến lúc Quất Hạ không có mặt, ta liền lặng lẽ thả thuốc vào đĩa bánh trước mặt tiểu cung nữ tên là Bảo Nguyệt. Nàng ta tỏ vẻ hài lòng, dường như rất tin tưởng ta.
Từ lúc ta đồng ý với nàng, đã nhiều lần ta cố ý thả thuốc vào trà hoặc thức ăn của Tạ Hành ngay trước mặt nàng. Quả thật nàng chưa từng sinh nghi, thật giống như Tề Ngọc Thần, ngu ngốc mà tự tin vô cùng.
Tối đến, Tạ Hành đến cung, biết chuyện ta sáng nay sang chơi với Đồng Phi, chàng nhẹ cười, xoa đầu ta: “Chuyện triều chính bộn bề, những ngày tới ta có thể sẽ rất bận. Nếu nàng thấy buồn chán, cứ đến chơi với nàng ấy nhiều thêm chút.”
Ta hỏi: “Chàng định đối phó với Tề Ngọc Thần sao?”
“Không phải Tề Ngọc Thần, là cả phủ Thừa tướng.” Tạ Hành khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện lên một tia sắc bén.
Rồi chàng quay sang hỏi: “Tang Tang, mấy hôm trước nàng đọc sách, cũng xem qua một số sách lược trị quốc, vậy thử nói xem, kẻ bề tôi không trung thành, đáng bị xử như thế nào?”
Ta nhớ lại lúc còn ở tẩm cung của chàng ấy, vừa học chữ vừa lật xem qua những quyển sách đó, do dự hồi lâu mới mở lời: “Nếu trái lệnh vua, gieo rắc loạn lạc, chia bè kết phái; lại tiếp tục chống đối thì xử tử không tha.”
Tạ Hành nhìn ta, đôi mắt bình thản tĩnh lặng như chứa cả dải ngân hà, sau đó chàng âu yếm ôm ta vào lòng, hôn nhẹ lên khóe môi ta.
“Tiểu Phù Tang của ta, thật sự thông minh quá đỗi.”
Ta cũng nghĩ vậy.
Như chàng đã nói, mấy ngày sau, khi không đọc sách, ta lại sang cung Diên Khánh chơi với Đồng Phi. Vì là bạn thân nên nàng nói cho ta biết nhũ danh của mình là Lương Uyển Đồng.
Ta có chút bất ngờ: “Tên nghe thật dịu dàng.”
Đồng Phi trợn mắt: “Ý ngươi là nói ta không đủ dịu dàng sao?”
Dù trong lòng nghĩ thế, ta cũng không nói ra, chẳng hiểu nàng nhìn thế nào mà đoán ra được. Cũng may nàng không để bụng, nhón lấy một miếng đậu phộng đường, rồi kể ta nghe chuyện giữa nàng và Tạ Hành.
Sinh mẫu của Tạ Hành chỉ là một Tài nhân, trước khi sinh ra chàng đã trúng đ//ộc. Tạ Hành từ nhỏ đã mang bệnh, thân thể yếu ớt, vốn không đủ tư cách làm Thái tử.
Nhưng Hoàng hậu có thế lực lớn, Tiên đế muốn đả kích nhà ngoại của Hoàng hậu, dẫn đến việc Tiên thái tử sinh lòng phản nghịch, cuối cùng khiến mình bị phế truất. Lúc ấy, con nối dõi của Tiên đế chỉ còn lại mình Tạ Hành, nên trước khi băng hà đã giao ngai vàng cho chàng.
“Tề Ngọc Thần là thư đồng của Thái tử khi còn chưa bị phế.” Đồng Phi nhấp ngụm trà quả rồi tiếp tục: “Trước kia Hoàng thượng sống rất khổ, Thái tử là đích tử, khi ấy thường dẫn Tề Ngọc Thần bắt nạt người. Vào đông chí năm năm trước, tuyết rơi nặng hạt, bọn họ vu cho người ăn cắp vòng ngọc của Hoàng hậu rồi đẩy người xuống mặt hồ băng đang bị nứt, nói rằng phải hối lỗi đủ một canh giờ mới được lên bờ.”
Sau đó, Tề Ngọc Thần cùng Thái tử bỏ đi dự yến tiệc, vẫn là Đồng Phi động lòng trắc ẩn, sai thị vệ lén kéo Tạ Hành lên. Nhưng sức khỏe của Tạ Hành, từ ấy về sau ngày một yếu đi.
“Ta xưa nay nổi tiếng dung mạo hơn người, danh tiếng còn lấn át cả Tề Ngọc Nhàn, nàng ta vì vậy mà ghét ta lâu nay, thậm chí lan truyền lời đồn làm hoen ố thanh danh ta. Khi ấy, Tề Ngọc Thần cũng đến hủy hôn, càng làm lời đồn lan rộng.”
Đồng Phi kết luận: “Nói chung, bọn nhà họ Tề chẳng có lấy một kẻ tử tế.”
Ta hoàn toàn đồng tình.
Những ngày qua, vết thương trên má Tạ Hành đã bắt đầu lành, nhưng sức khỏe lại không khá hơn. Thời tiết càng lạnh, sắc mặt chàng càng thêm tái nhợt. Dù ta ngày ngày hầm nước lê cho chàng uống, vẫn chẳng cách nào giảm bớt những cơn ho ban đêm.
Nghĩ đến thân thể chàng như vậy, một phần lớn là do người khác gây ra, lòng ta dâng lên sự căm hận sâu sắc với Tề Ngọc Thần và vị Thái tử chưa từng gặp mặt kia. Nếu giờ đây bọn họ đứng trước mặt ta, chắc chắn ta sẽ không ngần ngại rút d//ao đ//oạt m//ạng.
Từ cung Đồng Phi trở về, ta lại loay hoay trong bếp nhỏ cả buổi, đến bữa tối cuối cùng cũng nấu được một nồi canh gà tùng nhung thơm phức.
Tạ Hành đến, ta múc một bát đặt trước mặt chàng: “Tối nay thiếp sẽ canh chừng, chàng nhất định phải uống hai bát.”
Chàng cười bất đắc dĩ nhưng dường như lại rất vui vẻ: “Được.”
Dùng bữa tối xong, ta và Tạ Hành ngồi đối diện nhau trên nhuyễn tháp. Ta tiếp tục đọc sách học chữ, còn chàng cúi đầu phê duyệt mấy cuốn tấu chương mang đến.
Nến trong lồng đèn lưu ly cháy rực, vỏ quýt hơ trên than bốc lên hương ngọt thanh, lan tỏa khắp cung. Ta giở trang sách cuối cùng, bất chợt ngẩng đầu lên nhìn chàng: “Tạ Hành.”
“Ừm?”
Tay chàng đang cầm bút chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn ta. Ánh nến đỏ cam nhảy múa trong mắt chàng, từ trong sâu thẳm kéo ra một vầng sáng ấm áp, ôm lấy ta thật chậm rãi.
Ta siết chặt quyển sách, nhỏ giọng nói: “Năm năm trước… thiếp tám tuổi, đệ đệ nghịch ngợm, cứ muốn thiếp đưa ra hồ bắt cá. Ngày ấy là đông chí, bên ngoài tuyết rơi dày, rất lạnh, hồ cũng đóng băng. Nơi gần bờ có một lỗ tròn để đánh cá, đệ đệ đã đẩy thiếp xuống từ chỗ đó.”
“Nhưng thiếp biết bơi, dù lạnh nhưng vẫn nhanh chóng trồi lên mặt nước.”
Tạ Hành không nói gì, chỉ có con ngươi trong mắt chàng khẽ lay động, rồi chàng buông bút, bước lại ôm chầm lấy ta. Ta nép vào lòng chàng, ngơ ngẩn nhìn chàng không chớp mắt.
Ngón tay ấm áp của chàng vuốt nhẹ qua má, ta nghe tiếng chàng khẽ khàng mà nghẹn ngào: “…Tang Tang.”
“Tạ Hành,” ta nhỏ giọng nói, “giá như lúc đó thiếp gặp được chàng, chắc chắn sẽ lập tức kéo chàng lên.”
Sự sắp đặt của ông trời thật kỳ diệu, đông chí năm năm trước, khi ta còn chưa gặp Tạ Hành, vận mệnh của ta và chàng đã chồng lấy nhau trong trận tuyết đó.
Chàng tựa cằm lên vai ta, giọng rất nhẹ: “Nếu khi ấy ta gặp được Tang Tang, nhất định sẽ không để nàng chịu khổ như vậy.”
Đêm đó, Tạ Hành ôm ta ngủ trong lòng chàng.
Trong mơ màng, ta cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi áp sát chân, bèn đưa tay đẩy: “Tạ Hành, thiếp nóng lắm rồi, chàng lấy chậu sưởi ra xa một chút.”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở trầm đục, rất lâu sau, mới nghe giọng chàng khàn khàn: “…Được.”
11.
Đông chí đã gần kề, ngày sinh thần mười bốn tuổi của ta cũng dần đến.
Tối hôm ấy, phủ Thừa tướng có kẻ đứng ra nhận tội về vụ ám sát ở cổng phủ. Người này lại còn khai báo rằng bị Tướng quân Tây Châu – Tống Ngôn sai khiến, kẻ sở hữu mười vạn binh mã.
Trên triều, Tề Ngọc Thần và Tống Ngôn cãi nhau kịch liệt đến mức suýt động thủ. Cuối cùng, Tạ Hành ban chiếu lệnh cho Tống Ngôn phụ trợ Tề Ngọc Thần điều tra lại vụ việc.
“Không thể để mười vạn binh Tây Châu hợp cùng sáu vạn quân Việt Châu. Tất phải ngăn chia lực lượng mà đánh dần.” Tạ Hành nói, hơi nhíu mày khi đắn đo.
Ta mạnh dạn thưa: “Hay là giao quân Việt Châu cho Tề Ngọc Thần nắm giữ, cho hắn lên phương Bắc bình loạn?”
Nghe ta nói, chàng dừng bút, mắt chợt sáng lên: “Tang Nhi có ý gì chăng?”
Ta hơi chần chừ rồi khẽ thở: “Thiếp nghĩ rằng… Tạ Chinh chưa chet mà đang được phủ Thừa tướng giấu ở quanh thành Việt Châu.”
Chàng cười, mắt hơi cong lên, giọng đầy ẩn ý: “Nếu vậy, chúng ta lại cho chúng một cơ hội mà ra tay lần nữa.”
Ba ngày sau khi Tề Ngọc Thần rời kinh, ngày sinh nhật của ta đã đến. Sáng sớm, ta nhận được thánh chỉ phong hàm Quý phi, khiến ta ngây ngẩn hồi lâu, bởi khắp hậu cung chỉ có ta và Đồng phi. Từ nay giữa chúng ta chỉ khác nhau ở chuyện ai thi lễ với ai.
Công công vui vẻ truyền chỉ: “Quý phi mau nhận chỉ, đã có sẵn y phục, trang sức, Hoàng thượng dặn hỏi xem người có vừa lòng không.”
Ta thấy lòng thật ấm áp, còn có chiếc áo choàng hồ ly trắng muốt phủ lông mềm mại quanh cổ, đời này ta chưa từng thấy đông rét nào lại ấm áp đến vậy.
Buổi trưa Đồng Phi đến, mang hộp nhỏ làm quà tặng và dặn kỹ ta phải xem trước khi Tạ Hành đến. Ta mở ra, cả người nóng ran. Lát sau, khi chàng bước vào, liếc thấy mặt ta đỏ bừng, chàng cười hỏi: “Tang Nhi, sao mặt đỏ thế kia?”
Ta bối rối lấy quạt che mặt, nói: “Áo choàng hồ ly này ấm quá, thiếp thấy… hơi nóng ấy mà.”
Cái hộp của Đồng Phi thật là…
Buổi tối, ta bảo Quất Hạ chuẩn bị một bình rượu. Dưới hơi rượu lâng lâng, không khí ấm áp từ lò sưởi, ta chập chờn túm lấy dải áo của Tạ Hành mà kéo.
“Tang Nhi!” chàng khẽ trách, mắt thoáng buồn cười nhưng ánh lên vẻ nghiêm nghị: “Nhóc con, chớ làm bậy!”
“Thiếp đâu còn nhỏ nữa!” Ta lẩm nhẩm: “Trong sách viết, nữ tử mười lăm là đến tuổi lấy chồng, làm việc vợ chồng cũng là chuyện thường mà.” Ta khẽ nhướng mắt lên nhìn chàng: “Nay thiếp mười bốn, tính tuổi mụ nữa là mười lăm rồi.”
Chàng lập tức đắp kín áo choàng ta lại, rồi nhẫn nại bảo: “Không được, chưa tròn mười sáu, ta quyết không thất lễ.”
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, thấy mắt chàng lộ vẻ mệt mỏi, còn chưa thượng triều đã kéo ta sang cung Đồng Phi, giận dữ quát lớn: “Lương Uyển Đồng, mau ra đây!”
Nàng mơ màng ngáp rồi cười bảo: “Hoàng thượng, đêm qua thoải mái chứ?”
Chàng nghiêm giọng: “Tang Quý phi mới mười bốn, sao ngươi dám dạy bừa bãi thế hả?”
Đồng Phi khẽ nhướn mày, lúng túng: “Mười bốn? Ta cứ tưởng nàng đã qua mười lăm rồi chứ!”
Chàng mặt lạnh đi: “Ngươi xem thử nàng ấy trông như thế này, giống mười lăm chỗ nào?”
Thấy chàng vẫn chưa nguôi giận, ta vội kéo tay chàng: “Thôi thôi, cũng là ý tốt của Đồng Phi mà.”
Ta vừa dứt lời, Đồng Phi cười mỉa: “Ngài cũng đã hai mươi, bao năm nay thanh tâm quả dục, công tử nhà khác tầm tuổi này, con cái đã đầy nhà rồi.”
Chàng buồn cười lắc đầu: “Chuyện giữa trẫm và Quý phi, không cần ngươi lo.”
Trước khi ra về, nàng ghé tai ta, nhỏ giọng nhắn nhủ: “Nam nhân mà không được như ý quả thật đáng sợ.”