Mộng Độ Xuân Tiêu - Chương 5
8.
Tạ Hành đối với ta thật tốt, vừa nghe ta nói xong, chẳng chút do dự, liền phân phó phu xe quay đầu, đưa ta về nhà.
Trước khi nhập cung, ta cùng cha mẹ và đệ đệ chen chúc trong căn nhà nhỏ ở con ngõ chật hẹp, ngõ quá hẹp, xe ngựa chẳng thể vào.
Ta bảo Tạ Hành chờ trên xe, tự mình đi vào. Chàng lặng lẽ nhìn ta, trầm ngâm nói: “Được rồi… Trẫm không xuống xe, nhưng cũng không an tâm về nàng, để Phó Ninh Toàn cùng nàng vào, có được không?”
Phó Ninh Toàn, chính là Phó công công. Ta gật đầu, nhẹ nhàng vỗ tay chàng, bảo: “Chàng yên tâm, thiếp sẽ quay lại nhanh thôi.”
Phó công công cùng ta xuống xe, bước qua phiến đá xanh ngấm nước, qua con ngõ, dừng trước cánh cửa đã phai màu.
Cửa lớn chưa đóng, ta vừa đẩy vào liền thấy mẹ đang đứng trong sân vườn tồi tàn, tay nắm chặt vật gì đó. Thấy ta, bà nhíu mày, giận dữ quát lên như thường lệ: “Tiểu Thảo, sao ngươi không ở phủ Thừa tướng hầu hạ Đại thiếu gia, lại chạy về đây làm gì?”
Bà bước nhanh lại, định giơ tay vặn tai ta, nhưng Phó công công đã bước lên một bước, chắn trước ta, nghiêm giọng: “Dừng tay.”
Ông ấy thường theo bên cạnh Tạ Hành, uy nghi vô cùng. Mẹ ta hiển nhiên bị dọa sợ, khựng lại rồi dè dặt hỏi: “Ngài là ai?”
Phó công công nghiêm trang đáp: “Ta là người bên cạnh Đại thiếu gia.”
Ông ấy quả nhiên cũng học được tài diễn kịch của Tạ Hành, mẹ ta không chút nghi ngờ, mặt đầy vẻ nịnh bợ, còn đưa tay lên vạt áo lau sạch, rồi hỏi có phải ta gây chuyện gì không.
“Nếu Tiểu Thảo có làm sai, xin ngài cứ dạy dỗ, cứ trách phạt, nhà quyền quý đều có quy củ, việc này ta hiểu mà. Mấy hôm trước Đại thiếu gia còn đưa chúng ta đến biệt viện nghỉ vài ngày, ngài ấy đối xử với Tiểu Thảo thật tốt, chúng ta cũng không phải kẻ không biết điều…”
Phó công công im lặng lắng nghe, hồi lâu mới lạnh nhạt đáp: “Lần này ta cùng cô nương về đây là vì nàng có điều muốn hỏi.”
Mẹ liếc mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng.
Ta hỏi bà: “Nếu lúc đầu đệ đệ sinh ra trước, liệu các người còn sinh thêm con không?”
Mẹ nghiêm mặt: “Ngươi đang nói gì vậy?”
“Mẹ chỉ cần trả lời thôi.”
Ta nhìn chằm chằm vào bà, mẹ khó chịu, nhưng kiêng dè sự có mặt của Phúc công công, không dám động thủ. Ánh mắt bà lảng tránh, trả lời: “Tất nhiên… tất nhiên là vẫn sẽ sinh, Tiểu Thảo, sau khi ta và cha ngươi qua đời, vẫn cần có người chăm sóc đệ đệ của ngươi.”
Ta mỉm cười: “Thì ra là như vậy.”
Thì ra là như vậy.
Tề Ngọc Thần từng nói, thân thể cha mẹ ban cho không được tùy tiện tổn hại. Nhưng nếu cha mẹ ngay từ đầu đã chẳng hề muốn sinh ra ta thì sao? Với họ, sự tồn tại của ta chỉ để làm việc, chỉ để bán đi khi khó khăn, chỉ để sau này, có người chăm sóc đệ đệ.
Họ sinh ta, nhưng chưa từng yêu thương ta.
Nên những quả trứng quý giá, ta không được phép ăn; nên đệ đệ có thể dùng rìu ch//ém ta, còn ta không được phép động vào nó; nên ta bị bán đi làm thông phòng cho Tề Ngọc Thần chỉ với năm mươi lượng.
Vậy vì sao ta phải cảm kích họ?
Ta quay lại, nhẹ giọng nói với Phó công công: “Chúng ta đi thôi.”
Phó công công đi trước, ta vừa bước được một bước, mẹ đã đến kéo váy ta, ghé giọng thì thầm: “Tiểu Thảo ngươi có thể ra ngoài, hẳn là rất được Đại thiếu gia sủng ái – ta và cha ngươi muốn đưa đệ đệ đến học đường, ngươi có mang theo tiền không?”
Bước chân ta khựng lại, quay đầu nhìn bà. Bà ngước lên, nhìn cây trâm cài trên tóc ta, ánh mắt lộ vẻ tham lam: “Trang sức cũng được.”
Ta rút cây trâm bạc dát vàng Tề Ngọc Thần tặng, nhét vào tay bà, rồi không ngoảnh lại, bước đi.
Khi ta ra đến, xe ngựa vẫn đợi ở đầu ngõ.
Thấy ta, Tạ Hành cười nói: “Tang Tang hỏi xong chưa?”
Ta gật đầu, rồi lao vào vòng tay chàng, mũi hít hà: “Tạ Hành, thiếp hiểu rồi. Thật ra từ khi sinh ra đến nay, dù là ở đây hay ở phủ Thừa tướng, thiếp đều không có nhà.”
Tay chàng dừng lại trên lưng ta, bỗng siết chặt hơn: “Tiểu Phù Tang của trẫm…”
“Nhưng từ khi gặp chàng, thiếp cảm thấy, hoàng cung chính là nhà của thiếp.”
Tạ Hành im lặng hồi lâu, rồi ôm ta chặt hơn, giọng nói dịu dàng mang theo sự an ủi sâu sắc vang lên: “Vậy giờ, trẫm đưa nàng về nhà.”
Tất cả như đã sẵn sàng, ta ngồi thẳng người, thì thầm: “Thật ra, lúc đầu mẹ bán thiếp vào phủ Thừa tướng là muốn thiếp làm thông phòng của Tề Ngọc Thần.”
Tạ Hành nhướng mày, ánh mắt lộ chút hứng thú: “Tiểu Phù Tang, những gì nàng vừa kể, chẳng phải để dẫn dắt đến câu này sao?”
Ta thản nhiên đáp: “Sao có thể chứ.”
Nhưng lòng ta đã dâng chút hổ thẹn.
Tạ Hành sắc bén hơn ta tưởng.
Chỉ là ta sợ chàng để ý.
Vì khoảnh khắc này ta mới nhận ra, ta còn quyến luyến chàng hơn ta tưởng.
9.
Tạ Hành dường như thật sự không bận tâm chuyện ta suýt nữa trở thành thông phòng của Tề Ngọc Thần. Chàng chỉ mỉm cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán ta rồi phân phó thị vệ tiếp tục lái xe.
Trở về hoàng cung, Tạ Hành về thư phòng xử lý chính sự. Trước khi rời đi, chàng nói tối sẽ đến cung Huyền Linh dùng bữa. Ta liền sai Quất Hạ đến cung Diên Khánh tìm Đồng Phi, báo với nàng rằng ta đã chuyển giao đồ vật cho Tề Ngọc Thần thành công.
Khi Quất Hạ trở về, nàng mang theo một hộp thức ăn đầy ắp với bảy, tám loại điểm tâm. Quất Hạ nói: “Đồng Phi nương nương bảo, nếu Mỹ nhân còn muốn ăn món gì khác, có thể đến cung nàng chơi.”
Ta cầm một miếng bánh dừa nướng bỏ vào miệng, gật đầu đáp: “Được.”
Vừa hay, ta cũng có chuyện muốn hỏi nàng.
Ta ngồi đó, đang suy nghĩ xem tối nay nên chuẩn bị món gì cho Tạ Hành thì Quất Hạ dẫn theo hai tiểu thái giám bước vào, mỗi người tay đều ôm đồ. Quất Hạ lần lượt giới thiệu từng thứ cho ta.
“Bẩm Mỹ nhân, đây là trang sức mà hôm nay người mang về từ nhà mẹ đẻ.”
“Hoàng thượng nói rằng Mỹ nhân ăn mặc quá mộc mạc so với trong cung, nên đã lệnh cho Thượng Điển Tư mang mấy hộp ngọc quý và đông châu đến, để Mỹ nhân tự chọn vài kiểu trang sức.”
“Còn có vải vóc mới của mùa thu này, Mỹ nhân cũng có thể chọn một ít để may áo ấm cho mùa đông.”
Ta ngẩn người, cuối cùng vẫn trong tình trạng bàng hoàng mà chọn vài thứ, sau đó mở hộp trang sức của Tề Ngọc Nhàn ra xem rồi bảo Quất Hạ cất kỹ.
Khi Tạ Hành đến dùng bữa tối, ta hỏi chàng về chuyện này. Chàng gắp một miếng cá kho, chống cằm nhìn ta cười: “Tang Tang, trẫm định phong nàng làm phi.”
“… Tại sao?”
Tạ Hành nhẹ nhàng nhướng mày: “Vì trẫm thích nàng mà.”
Chàng ấy cố ý bắt chước giọng điệu thường ngày của ta, âm cuối còn kéo dài.
Ta hơi ngượng, cúi đầu ăn vài hạt cơm, chợt nhớ ra điều gì đó, vội đẩy chén nhỏ sứ thanh hoa đang đậy nắp đến trước mặt chàng: “Uống khi còn nóng.”
“Đây là gì? Trứng hấp sao?”
“Là tổ yến đó! Quất Hạ nói thứ này còn bổ hơn trứng hấp.”
Ta nghiêm túc nhìn chàng ấy, tuyên bố: “Từ hôm nay, mỗi ngày chàng phải uống một chén, thuốc do thái y kê cũng phải uống đúng giờ, thiếp sẽ trông chừng chàng thật kỹ. Tạ Hành, nếu chàng không nghe lời, thiếp sẽ—”
Nghĩ mãi không ra lời đe dọa thích hợp, ta ngập ngừng trong giây lát.
Tạ Hành chống cằm, mỉm cười nhìn ta: “Nàng sẽ làm gì?”
“Thiếp sẽ không ngủ cùng chàng nữa.”
Rồi ta mở to mắt nhìn Tạ Hành cầm lấy cái muỗng, thản nhiên uống hết chén tổ yến. Chàng đặt muỗng xuống, dang tay ra với ta, nhẹ nhàng nói: “Tang Tang, lại đây, để trẫm ôm nàng.”
Ta bước tới, vừa đứng vững thì đã bị một lực kéo mạnh vào lòng người đối diện.
“Tiểu Phù Tang của trẫm…”
Chàng khẽ vuốt tóc ta, môi kề bên tai, hơi thở nóng hổi khiến tim ta bồi hồi, một cảm giác ấm áp từ trong lòng dâng lên.
Không biết làm gì khác, ta chỉ có thể càng nắm chặt vạt áo mềm mại của chàng.
Ngay sau đó, đôi môi ấm áp của Tạ Hành khẽ chạm vào môi ta, một nụ hôn ngắn ngủi tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhưng nhịp tim của chàng thì đập thật nhanh.
Ta ngẩng đầu, vừa hay thấy vành tai chàng hơi đỏ lên.
Quất Hạ đã dẫn cung nhân lặng lẽ lui ra. Trong phòng chỉ còn ta và chàng.
Ta ngẩng mặt nhìn Tạ Hành, muốn chàng tiếp tục, nhưng chàng chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng hơi khàn: “Không được, Tang Tang, nàng còn nhỏ.”
“Thiếp không nhỏ nữa, tháng sau là mười bốn tuổi rồi.”
Tạ Hành chăm chú nhìn ta, trong mắt chàng ấy dường như có ngọn lửa đang cháy.
Rồi chàng chợt nhếch môi, hỏi ta: “Vậy nàng có biết ta định làm gì không?”
Ta thật thà lắc đầu: “Không biết.”
Tạ Hành xoa đầu ta, khiến mặt ta áp vào ngực chàng, khẽ cười hai tiếng: “Sau này nàng sẽ biết.”
Cuối cùng, chàng hôn nhẹ lên má ta, ôm ta thật dịu dàng, đặt xuống giường. Chiếc giường thật mềm mại, còn ngực chàng thì ấm áp. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta mơ hồ nghe Tạ Hành nói: “…Tiểu Phù Tang của trẫm, trẫm có kiên nhẫn, đợi nàng đến mười sáu tuổi.”
Giọng nói chàng giống như đang kìm nén điều gì đó, nhưng lúc này ta chưa hiểu được.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Tạ Hành đã rời đi.
Ta dùng điểm tâm, lấy đôi hoa trân châu của Tề Ngọc Nhàn từ trong hộp trang điểm rồi đến cung Diên Khánh bái kiến Đồng Phi.
Khi thấy đôi hoa trân châu, Đồng Phi nhướng mày, cầm lên ngắm nghía đầy hứng thú: “Đây chẳng phải là báu vật mà Tề Ngọc Nhàn vẫn hay khoe khoang sao? Nàng ta khoe trước mặt ta không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại rơi vào tay ngươi?”
Ta kể lại cho nàng nghe chuyện xảy ra ở phủ Thừa tướng ngày hôm qua.
Đồng Phi nghe xong, vỗ tay cười lớn: “Tiếc là ta không đi cùng các ngươi, nếu không ta thật sự muốn nhìn vẻ mặt của Tề Ngọc Nhàn lúc ấy! Chỉ mấy hộp trang sức tầm thường mà nàng ta đã khoe khoang với ta cả trăm lần rồi, thật là không biết chán.”
Ta hỏi: “Có phải người không thích Tề Ngọc Nhàn không?”
Đồng Phi nhướng mày: “Chẳng lẽ ngươi thích nàng ta?”
“Ừm…” Ta thật thà lắc đầu: “Ta cũng không thích.”
Thế là Đồng Phi và ta trở thành bạn.
Nàng nói: “Chỉ cần ngươi ghét Tề Ngọc Nhàn và Tề Ngọc Thần, chúng ta sẽ là bạn tốt.”