Mộng Độ Xuân Tiêu - Chương 4
Tề Ngọc Nhàn đứng bên cạnh, trừng mắt nhìn ta, hận không thể dùng ánh mắt giet chet ta. Thừa tướng phu nhân thì nắm chặt tay nàng, không cho nàng xông lên.
Rõ ràng Tạ Hành nhìn thấy hết, nhưng lại giả vờ như không biết, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay ta.
Ta nghiêng đầu, bắt gặp khóe môi chàng hơi cong lên, nét cười đầy vẻ tinh quái, trẻ con.
Lúc đó ta mới chợt nhận ra, Tạ Hành năm nay cũng chỉ mới mười chín tuổi.
Vị trí này vốn đẩy chàng đến ngọn đầu sóng gió, kẻ muốn sát hại chàng đếm không xuể, chàng buộc phải thận trọng từng bước.
Giờ đây đứng trước chàng là những thần tử, những kẻ mang dã tâm, người luôn mong chàng sớm băng hà.
Chính vào lúc ấy, ta quyết định bảo vệ chàng.
Ba hộp đồ trang điểm mà Tề Ngọc Nhàn yêu quý bị dọn sạch sẽ. Ngay khi Tạ Hành chuyển mắt đến hòm quần áo, Tề Ngọc Thần lập tức lên tiếng: “Hoàng thượng, thần có thể trò chuyện riêng với Tang Mỹ nhân một chút không?”
“Ồ?” Tạ Hành nhìn hắn có chút thâm ý: “Trẫm không ngờ Thần khanh lại có tình cảm huynh muội sâu đậm như vậy với Tang Mỹ nhân đấy.”
Chàng nắm tay ta, nhẹ nhàng nói: “Tang Tang, nàng có muốn không?”
Ta cũng muốn biết Tề Ngọc Thần định giở trò gì, nên gật đầu.
Trong phòng Tề Ngọc Thần, hắn lạnh lùng nhìn ta: “Ta thật không ngờ, ngươi lại được sủng ái đến thế đấy.”
Ta đáp: “Những điều ngài không nghĩ tới còn nhiều lắm.”
Tề Ngọc Thần thoáng nét tức giận trong mắt: “Tiểu Thảo, ngươi đừng quên thân phận của mình.”
Ta lặng một lát, rồi đột nhiên hỏi hắn: “Cha mẹ và đệ đệ ta đâu?”
Tề Ngọc Thần khựng lại, lộ ra nụ cười tự tin: “Ta đã sai người đưa họ về nhà. Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không động đến cha mẹ và đệ đệ ngươi…”
“Đại thiếu gia hẳn phải biết rõ, họ không hề tốt với ta.”
“Họ là cha mẹ ngươi, thân thể ngươi là cha mẹ ban cho, cho dù thế nào, họ vẫn là cha mẹ ngươi.”
Ta không nói gì nữa.
Tạ Hành từng nói, dù ta có hận họ đến mức muốn giet chet họ, cũng chẳng sao cả.
Còn Tề Ngọc Thần lại nói, dù thế nào, họ vẫn là cha mẹ của ta.
Tháng ngày sống ở phủ Thừa tướng, hắn cũng đôi khi đối xử tốt với ta, như khi Tề Ngọc Nhàn không có mặt, hắn đã tặng ta một chiếc váy màu xanh và một cây trâm bạc mạ vàng.
Hắn cũng từng căn dặn hạ nhân, bảo phải cho ta ăn no mặc ấm.
Ta không phải không từng cảm kích hắn, nhưng khi gặp được Tạ Hành, ta mới hiểu ra.
Ban ơn và lễ vật, không giống nhau.
Sau một hồi im lặng, ta lấy từ trong áo ra một túi thơm, đặt vào tay hắn: “Đây là vật Đồng Phi nhờ ta chuyển cho ngài.”
7.
Trong khoảnh khắc ấy, trong mắt Tề Ngọc Thần thoáng hiện một tia phức tạp khó hiểu.
Hắn đón lấy chiếc túi thơm từ tay ta, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vài lần, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Nàng ấy có gửi lời gì đến ta không?”
Ta khẽ lắc đầu.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ta biết rồi. Hoàng thượng vẫn đang chờ ở ngoài, ngươi hãy ra ngoài trước đi – Tiểu Thảo, đừng quên việc ta đã dặn ngươi.”
Khi ta bước ra ngoài, Tạ Hành đang đứng trong hoa viên. Tề Ngọc Nhàn đứng ngay trước mặt chàng, ngẩng đầu nói điều gì đó.
Ta dừng lại một chút, rồi bước tới gần, vừa hay nghe được giọng nàng ta thỏ thẻ: “Thần nữ đã đọc qua sách vở, biết rằng từ xưa đã có điển tích Nga Hoàng Nữ Anh…”
Tạ Hành chỉ lặng lẽ lắng nghe, không đáp lời, ánh mắt trầm tĩnh, thần sắc lơ đãng. Nhưng khi nhìn thấy ta bước lại gần, khóe môi chàng khẽ cong lên, nở nụ cười.
Nụ cười ấy thật đẹp, khiến ta ngẩn ngơ mất một lúc. Ngay sau đó, ta chợt cảm nhận được tay mình được bao bọc bởi sự ấm áp, giọng Tạ Hành dịu dàng vang lên: “Tề tiểu thư muốn làm Nga Hoàng, nhưng trẫm thì chẳng muốn làm Đế Thuấn.”
Tề Ngọc Nhàn nghe vậy, mặt nàng bỗng tái nhợt, khó xử cúi mình hành lễ, rồi quay lưng bỏ đi, không quay đầu nhìn lại.
Tạ Hành nắm chặt tay ta, mỉm cười hỏi: “Nàng nói chuyện với huynh trưởng xong rồi sao?”
Ta mở miệng, nói khẽ: “… Hắn không phải huynh trưởng của thiếp.”
“Không sao, dù gì thì cũng chỉ là những người không quan trọng.” Tạ Hành điềm nhiên gật đầu: “Nói xong rồi thì đi thôi.”
Trên đường rời khỏi phủ Thừa tướng, Tạ Hành luôn nắm tay ta thật chặt, cùng ta sánh bước qua hoa viên và hành lang phủ.
Những lối đi từng khiến ta chột dạ, bất an, không biết phải làm gì, nay cùng Tạ Hành bước qua, lại hóa thành sự yên bình, an ổn lạ thường.
Đến cổng, Thừa tướng dẫn theo gia nhân ra tiễn chúng ta.
Tạ Hành vừa đứng yên trước cổng, bất ngờ một mũi tên xé gió bay đến, lướt qua má chàng, cắm sâu vào trụ cổng.
“Tạ Hành!”
Nỗi sợ hãi cuộn trào lên, ta bật thốt gọi tên chàng, quay lại nhìn. Gương mặt chàng hơi tái, một vệt m//áu tươi từ vết trầy trên má đang rỉ ra.
Ta giơ tay lên, hoảng hốt lau vết m//áu cho chàng, nhưng Tạ Hành lại nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chàng quay lại, lạnh lùng nhìn về phía người trong phủ Thừa tướng, ánh mắt khiến họ dần biến sắc.
Thừa tướng kéo Tề Ngọc Thần quỳ xuống, giọng khẩn trương: “Hoàng thượng thứ tội! Người đâu, lập tức tra xét quanh phủ Thừa tướng, nhất định phải tìm ra tung tích tên thích khách cho ta!”
Hộ vệ phủ Thừa tướng nhận lệnh chuẩn bị hành động, nhưng lại bị Tạ Hành ngăn lại: “Thôi đi.”
“Giờ có đi tìm, kẻ đó cũng đã sớm trốn thoát rồi.” Tạ Hành giữ lấy tay ta, giọng lạnh nhạt: “Chỉ bắn một mũi tên rồi rời đi, không tính là thích khách, trẫm cho rằng, đây chẳng qua là lời cảnh cáo mà thôi.”
Tề Ngọc Thần quỳ ở đó, trán đổ mồ hôi lạnh: “Hoàng thượng minh xét, kẻ đó tuyệt đối không liên quan đến phủ Thừa tướng – Thần xin thề sẽ truy bắt thích khách trong vòng năm ngày!”
Tạ Hành khẽ cười: “Tốt nhất là thế.”
Nói rồi, chàng đưa ta lên xe ngựa.
Trước khi đi, ta ngoảnh lại nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tề Ngọc Thần nhìn theo.
Trong ánh mắt hắn vừa có sự kinh hoàng, lại ẩn chút sát khí lạnh lẽo.
Xe ngựa dần rời khỏi phủ Thừa tướng, ta lo lắng muốn xem vết thương trên mặt Tạ Hành, nhưng chàng giữ lấy tay ta, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao đâu, Tang Tang, chỉ là vết trầy nhỏ thôi.”
“Tề Ngọc Thần sao lại dám làm vậy chứ!” Ta cắn môi, nói qua kẽ răng: “Thiếp đã làm theo lời hắn, hạ đ//ộc chàng rồi, cớ sao hắn còn phái thêm thích khách? Không thể chờ đợi thêm chút nào sao?”
Lại còn giữa ban ngày, ngay trước phủ Thừa tướng.
Hắn thật to gan.
Tạ Hành khẽ nhếch môi cười, đưa tay xoa đầu ta: “Tang Tang, an tâm đi. Dù phủ Thừa tướng có muốn sát hại trẫm, bọn họ cũng không muốn dính líu đến cái chet của trẫm. Thích khách hôm nay, vốn không phải do bọn họ sắp đặt.”
Nói rồi, chàng gõ nhẹ lên thành xe, khẽ gọi một tiếng: “Thập Nhất.”
Tức thì, một bóng người nhanh nhẹn nhảy vào qua cửa sổ.
Ta bị giật mình, vô thức rúc vào lòng Tạ Hành, chàng khẽ cười, ôm ta càng chặt hơn.
Chàng luôn làm ta cảm thấy an lòng.
Người tên Thập Nhất là một thiếu niên vận áo xám, nét mặt còn đôi chút ngây thơ.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Tạ Hành, hắn cúi đầu nói: “Thuộc hạ vô năng, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Ta mở to mắt kinh ngạc: “Là ngươi làm sao?!”
“Được rồi, lui xuống đi.”
Tạ Hành nói xong, Thập Nhất cúi đầu đáp ứng, trong chớp mắt đã biến mất.
Chàng cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc ta, khẽ nói: “Thập Nhất là ám vệ của trẫm, mũi tên đó là do trẫm sắp đặt, mục đích là để phủ Thừa tướng tự rối loạn.”
Ta nghe mà chỉ hiểu lơ mơ.
Tạ Hành mân mê một lọn tóc bên tai ta, nhẫn nại giải thích.
“Hiện nay, Tề gia ngoài mặt vẫn là trung thần lương tướng, chẳng ai biết lòng dạ sói lang của bọn họ. Trẫm muốn cho dã tâm của bọn họ lộ rõ trước mắt thiên hạ, để ngày sau xử lý, trẫm sẽ không bị quần thần vây ép.”
Ta dựa vào lòng chàng, suy nghĩ một hồi, dần dần hiểu ra: “Vậy nên họ bảo thiếp mạo nhận là Tề Ngọc Uyển vốn không tồn tại để vào cung, hạ đ//ộc chàng, nhưng lại không giet cha mẹ và đệ đệ thiếp. Ngày sau, nếu chàng thực sự độc phát thân vong, họ vẫn có thể phủi sạch quan hệ với thiếp, có phải không?”
Tạ Hành cười: “Đúng vậy, tiểu Phù Tang của trẫm thật thông minh.”
“Nếu nàng từ nhỏ được học hành, chắc chắn tài học không kém gì đám nam nhân trong triều.”
Ta nghe lời khen của chàng, mặt hơi đỏ, cúi đầu vào ngực Tạ Hành một chút, sau đó bất ngờ ngẩng đầu lên.
Không ngờ, đúng lúc ấy, Tạ Hành cũng cúi xuống.
Trong khoảnh khắc, đôi môi mềm mại, ấm áp của chàng lướt qua trán ta, để lại chút dư âm.
Mặt ta nóng bừng lên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Tạ Hành, thiếp muốn trở về thăm cha mẹ và đệ đệ.”
Tay Tạ Hành đang đặt bên tai ta chợt dừng lại: “Ừm, vì sao?”
“Thiếp muốn về… xác nhận một việc.”