Mộng Độ Xuân Tiêu - Chương 3
5.
Sau bữa cơm, Tạ Hành không xem tấu chương nữa, mà nói sẽ dạy ta học chữ.
Chàng nắm lấy tay ta, chậm rãi viết từng nét tên của ta và chàng lên tờ giấy. Sau đó, chàng hỏi: “Tang Tang còn muốn học chữ gì nữa không?”
Ta suy nghĩ cẩn thận một hồi lâu rồi đáp: “Bình an và khỏe mạnh.”
“Tạ Hành, thiếp mong người được bình an, khỏe mạnh.”
Lực tay chàng siết chặt hơn một chút, nhưng Tạ Hành không nói gì thêm, chỉ nắm lấy tay ta viết xuống hai chữ “bình an, khỏe mạnh.” Ta còn chưa kịp nói gì, chàng bỗng nhiên đẩy ta sang một bên rồi ho mạnh, phun ra một ngụm m//áu tươi.
Dòng m//áu đỏ thẫm nhanh chóng lan trên tờ giấy, làm mờ đi bốn chữ “bình an, khỏe mạnh.”
Cảm giác lạnh lẽo và đau đớn len lỏi vào tim ta, ta cố hết sức đỡ lấy Tạ Hành khi chàng bắt đầu gục xuống, rồi ngẩng đầu lớn tiếng gọi: “Phó công công!”
Thái y tới rất nhanh, nhưng lúc này Tạ Hành đã mê man. Chàng nằm trên giường, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, đôi môi hoàn toàn không còn chút m//áu.
Phó công công quay sang nhìn ta, khẽ an ủi: “Tang Mỹ nhân, xin người hãy bình tĩnh, bệ hạ sẽ không sao đâu.”
Lúc này ta mới nhận ra, tay ta đang siết chặt lấy vạt váy, đến mức gần như muốn nhàu nát.
Thái y bắt mạch xong thì quay sang nghiêm giọng nói: “Bệ hạ trúng đ//ộc rồi.”
Ta sững sờ tại chỗ. Giọng của Phó công công và thái y bỗng chốc trở nên xa xăm, tựa như vọng về từ một nơi nào đó rất mơ hồ.
“Bệ hạ trước đó đã ăn gì vậy? Mau lấy đến đây cho ta xem.”
“Bữa tối do Tang Mỹ nhân mang tới.”
“Trong mì cá có đ//ộc, may mà bệ hạ dùng không nhiều, đ//ộc ngấm chưa sâu, nhưng trước đây đã từng trúng đ//ộc, thân thể vốn đã yếu ớt, chỉ e lần này bệnh tình càng thêm trầm trọng…”
Giọng của Tạ Hành bỗng vang lên, phá tan lớp sương mù trong đầu ta: “Tang Tang, nàng đang run sao?”
Ta mở miệng định nói, trong lòng có quá nhiều điều muốn thổ lộ, nhưng không biết nên nói thế nào.
Tạ Hành nắm lấy mép giường, khó nhọc ngồi dậy một chút, rồi khẽ vẫy tay ra hiệu cho ta lại gần: “Lại đây.”
Ta tiến đến, Phó công công đỡ lấy chàng tựa vào đầu giường. Đôi tay dài của chàng đưa ra nắm lấy tay ta, lúc này ta mới nhận ra tay mình đang run rẩy, đầu ngón tay cũng lạnh ngắt.
“Tang Tang, nàng muốn nói gì?”
Giọng chàng yếu ớt, chỉ mới vừa đây thôi, vậy mà đã khác xa với lúc chàng dạy ta viết chữ ban nãy.
Phó công công theo thái y ra ngoài kê đơn thuốc, chỉ còn ta và chàng trong phòng. Ta cắn nhẹ đầu lưỡi, hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Xin lỗi… Tạ Hành, hay là chàng cứ đưa ta ra khỏi cung đi.”
“Tang Tang, giờ trẫm không còn chút sức nào cả, nàng ngồi bên cạnh trẫm đi.”
Ta ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt trắng bệch của chàng, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
“Tại sao lại xin lỗi? Tang Tang, thuốc đ//ộc được bỏ vào bát mì cá nàng mang tới, món đó vốn là bữa tối của nàng – nàng có từng nghĩ rằng, người mà kẻ ám hại thật sự muốn nhắm đến, chính là nàng không?”
Ta đương nhiên đã nghĩ tới.
Nếu ta ăn tối xong mới tới Ngự Thư phòng gặp Tạ Hành, bát mì cá kia đã vào bụng ta, thì giờ người nằm đây chính là ta rồi.
Nhưng… là ta vẫn tốt hơn là chàng.
“Tang Tang, trẫm muốn dạy nàng một điều. Khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, và trách nhiệm không thuộc về nàng, đừng nhận lỗi, đừng vội ôm hết sai lầm vào mình.”
Chàng nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta, như đang gỡ những sợi tua bị rối.
“Những điều này, vốn dĩ cha mẹ nàng phải dạy nàng. Nhưng giờ trẫm đã đặt tên cho nàng, dạy nàng những điều này, cũng là lẽ đương nhiên.”
Ta tựa vào ngực chàng, nghe nhịp tim yếu ớt của chàng, rồi bất chợt ngẩng đầu nhìn chàng: “Nhưng không phải vậy, đúng không?”
“Ý nàng là sao?”
“Tạ Hành, ngài lừa thiếp.” Ta nói: “Nếu như bọn họ muốn hại thiếp, sẽ không chỉ hạ đ//ộc vào món mì cá, huống hồ bữa tối luôn do Quất Hạ canh chừng, họ không có cơ hội ra tay. Chỉ khi thiếp vào phòng bếp hấp trứng, Quất Hạ theo ta đi, họ mới nghe thấy ta nói sẽ mang cả món mì cá qua đây, rồi mới có cơ hội hạ đ//ộc.”
Tạ Hành thở dài, đầu ngón tay khẽ lướt qua cằm ta: “Tiểu Phù Tang thật thông minh.”
Ta cắn nhẹ môi: “Lần này, vẫn là người của phủ Thừa tướng sao?”
Chàng cười khẽ: “Tang Tang, trẫm ngồi trên ngai vị này, có bao nhiêu người dõi theo, muốn giet trẫm đâu chỉ có người của phủ Thừa tướng?”
Chàng nói nhẹ nhàng, nhưng lòng ta lại đau đớn, cảm giác này lan đến tận đầu ngón tay, khiến ta không thể không siết chặt lấy áo chàng.
Một lúc sau, Phó công công cùng thái y bước vào, đưa một bát thuốc để Tạ Hành uống.
Uống xong thuốc, súc miệng, Tạ Hành nắm lấy cổ tay ta, khẽ nói: “Hôm nay trẫm không khỏe, e là không thể về Huyền Linh cung với nàng. Tang Tang có muốn ở lại đây cùng trẫm không?”
Ta im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn chàng: “Tạ Hành, có phải chàng đang làm nũng với thiếp không?”
Chàng chớp mắt, thản nhiên thừa nhận: “Phải.”
Vì vậy, tối hôm ấy, ta ngủ lại tẩm cung của Tạ Hành.
Giường của chàng rộng lớn, mềm mại, trong phòng thoang thoảng hương lạnh lẽo nhẹ nhàng.
Ta chìm vào hương thơm ấy, an tâm tựa vào lòng Tạ Hành, sắp sửa chìm vào giấc ngủ thì chàng bất ngờ nắm lấy tay ta.
Rồi chàng hỏi: “Tang Tang, nàng có muốn về phủ Thừa tướng thăm nhà không?”
Ta tỉnh táo ngay lập tức, ngẩng đầu nhìn chàng.
Tạ Hành như không nhận ra sự căng thẳng của ta, mỉm cười nhẹ, vuốt vuốt tóc ta: “Nàng từng là Tam tiểu thư của phủ Thừa tướng lưu lạc bên ngoài, nay đã là Tang Mỹ nhân của trẫm, tất nhiên cũng nên về thăm nhà mẹ đẻ, không phải sao?”
6.
Vì lo lắng cho sức khỏe của Tạ Hành sau khi trúng đ//ộc, mấy ngày sau, ta dọn hành lý chuyển hẳn sang ở trong cung của chàng.
Trong khoảng thời gian ấy, Đồng phi cũng đến một lần. Ta nghĩ nàng đến để chất vấn, nhưng khi vào cửa, nàng chỉ hỏi: “Ngươi và Hoàng thượng định về phủ Thừa tướng phải không?”
Ta gật đầu, nàng lấy từ trong áo ra một chiếc túi thơm thêu vụng về: “Vậy ngươi giúp bổn cung chuyển cái này cho ca ca ngươi.”
“… Tề Ngọc Thần?” Ta cầm túi thơm, ngập ngừng nhìn nàng.
Đồng phi nhướng mày: “Có gì muốn nói thì cứ nói đi.”
“Chuyện này… có được xem là…”
“Ngươi muốn nói là lén lút thông đồng sao?” Đồng phi hừ một cái, hơi ngẩng cằm lên: “Yên tâm, ngươi cứ việc nói cho Hoàng thượng, bổn cung không làm việc gì hổ thẹn với lương tâm.”
Trên xe ngựa xuất cung, ta chuyển lời của Đồng phi đến Tạ Hành.
Chàng tỏ vẻ điềm nhiên: “Trẫm biết rồi – Tang Tang có lẽ muốn biết giữa Tề Ngọc Thần và Đồng Phi có liên hệ gì đúng không?”
Ta gật đầu lia lịa.
Tạ Hành cười, đưa tay ôm ta vào lòng. Chàng có vẻ rất thích ôm ta, dù đang ngồi hay nằm.
“Trước khi nhập cung, Đồng Phi từng được định hôn với Tề Ngọc Thần. Tuy nhiên, Tề Ngọc Nhàn không ưa nàng, thường tìm cách gây sự, vu khống. Tề Ngọc Thần lại hết mực bênh muội muội, thậm chí tin vào lời đồn mà cử bà mối đến từ hôn. Danh dự của nàng không còn, không thể tái giá, nên trẫm chỉ có thể đưa nàng vào cung phong phi, nhưng trẫm và Đồng Phi vẫn luôn trong sạch.”
Ta chớp mắt: “Tạ Hành, chàng đang giải thích với thiếp sao?”
Chàng thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, trẫm sợ Tang Tang hiểu lầm.”
Một thứ ngọt ngào kỳ lạ dâng lên trong lòng, từng chút từng chút vây quanh ta. Ta đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình, từng nhịp từng nhịp, vừa gấp gáp vừa nóng bỏng.
Xe ngựa dừng trước phủ Thừa tướng. Hôm qua, Tạ Hành đã ban chỉ thông báo, nên cả phủ đều đang đứng đợi ở cửa, nhìn thấy chúng ta liền cúi mình hành lễ: “Bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Tang Mỹ nhân.”
Nắng chan hòa, rực rỡ tỏa xuống từ chân trời. Ta thoáng ngẩn ngơ.
Ta đã đến cổng phủ Thừa tướng ba lần. Lần đầu là mẹ dẫn ta đến đây, bán ta với giá năm mươi lượng bạc. Lần thứ hai là mười ngày trước, ta ngồi trên xe ngựa xuất cung. Và lần cuối cùng, chính là hôm nay.
Thời gian sống ở phủ Thừa tướng một tháng ấy, ta gặp ai cũng phải hành lễ, đến cả nha hoàn bên cạnh Tề Ngọc Nhàn cũng có thể tùy ý cắt xén đồ ăn thức uống của ta, mỉa mai ta là đồ hèn mọn.
Tề Ngọc Thần còn sai người rót vào tai ta rằng nếu không nhờ phủ Thừa tướng mua về, mẹ ta đã bán ta vào chốn thanh lâu.
Nhưng giờ đây, ta không bị bán vào thanh lâu, cũng không còn bị chà đạp. Mọi người trong phủ Thừa tướng đều phải hành lễ với ta.
Ta nắm chặt tay Tạ Hành hơn một chút, ngước mắt nhìn thấy ánh mắt Tề Ngọc Thần đang dừng lại trên đôi tay đan chặt của chúng ta, lộ ra chút vẻ không vui.
Hắn không vui vì điều gì, ta không hiểu, đành quay sang nhìn Tề Ngọc Nhàn.
Lúc này ta mới nhận ra nàng trang điểm lộng lẫy, váy mềm, trâm vàng lay động, đôi mắt nhìn Tạ Hành lấp lánh như sóng nước.
“Thần nữ bái kiến Hoàng thượng.”
Giọng nói mềm mại sắp chảy thành nước, tiếc là Tạ Hành chẳng thèm động đậy, chỉ ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn Tề Ngọc Thần: “Thần khanh, lâu ngày không gặp.”
Ta vẫn còn khoác tay chàng, bộ áo hồ ly dày ấm áp phủ quanh ta. Nhưng ngay lúc này, Tạ Hành – người luôn dịu dàng trước mặt ta – đột nhiên sắc bén như lưỡi dao, khí thế uy nghiêm lạnh lùng.
Có vẻ Tạ Hành… không ưa gì Tề Ngọc Thần.
Vào trong phủ, Tạ Hành đột nhiên hứng chí, nói muốn đi xem khuê phòng của ta ngày trước.
Gương mặt lão Thừa tướng cứng lại, chốc lát sau ông nhìn Tề Ngọc Thần: “Ngọc Thần, muội muội con từ lúc về phủ, việc ăn ở đều do con sắp xếp, con dẫn Hoàng thượng đi xem đi.”
Ta chợt muốn bật cười.
Khoảng thời gian ta ở phủ Thừa tướng, ta ngủ trong căn phòng nhỏ của viện phía tây, vài chiếc váy và hai cây trâm ít ỏi cũng bị Tề Ngọc Nhàn ném đi hết.
Tề Ngọc Thần biết rõ nhưng luôn ngầm cho phép, còn nói với ta: “Tiểu Thảo, khế bán thân của muội nằm trong phủ Thừa tướng, thế nên Ngọc Nhàn là chủ nhân của muội.”
Và giờ đây, Tề Ngọc Thần dẫn Tạ Hành và ta đến phòng của “chủ nhân”, rồi nói: “Đây là phòng của muội muội thần trước khi vào cung.”
Tạ Hành tỏ vẻ thích thú nhìn ngắm trang trí trong phòng, ánh mắt dừng lại trên mấy hộp trang điểm đầy ắp, rồi quay sang hỏi ta: “Tang Mỹ nhân vào cung, sao không mang những thứ này theo? Hiện giờ nàng ăn mặc giản dị thế này, trẫm cứ tưởng nàng không thích phấn son.”
Ta bỗng hiểu ra tại sao sáng nay trước khi ra khỏi cung, chàng không để ta mang bất cứ cây trâm nào. Thì ra là để đến phủ Thừa tướng “càn quét”.
Ta mở miệng: “… Vào cung vội vàng, không kịp chuẩn bị.”
“Thì ra là vậy.”
Tạ Hành gật đầu, tùy ý nói: “Phó Ninh Toàn, vào thu xếp, giúp Tang Mỹ nhân mang đồ về cung.”