Mộng Độ Xuân Tiêu - Chương 2
3.
Trở về cung Huyền Linh, Quất Hạ đi đến nhà bếp nhỏ cất điểm tâm, còn ta ngồi một mình trong phòng, chợt có người đẩy cửa bước vào.
Ta ngỡ là Quất Hạ, nhưng lại là một cung nữ xa lạ. Nàng đi thẳng tới, đặt vào tay ta một chiếc trâm hoa châu ngọc, nói khẽ: “Trong vật này có thuốc, cứ ba ngày cho vào trà của Hoàng thượng một viên.”
Ta cầm trâm hoa, lặng lẽ nhìn nàng. Hai bên yên lặng một lúc, nàng không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi có nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi,” ta đáp: “Đây là lệnh của Đại thiếu gia phải không?”
“Đúng vậy.”
Ta đẩy trâm hoa lại: “Vậy trở về nói với thiếu gia, ta không muốn làm nữa.”
“Cha mẹ và đệ đệ ngươi đều đang nằm trong tay bọn ta đấy.” Ánh mắt nàng trở nên hung ác: “Nếu không làm, cẩn thận tính m:/ạng cả nhà ngươi!”
Vừa dứt lời, Quất Hạ đã vội vàng đẩy cửa bước vào, cúi đầu lễ phép hỏi: “Mỹ nhân có muốn dùng trà hoa nhài không? Nô tỳ sẽ pha ngay.”
Quất Hạ bước đến cạnh ta, khẽ nói: “Mỹ nhân, Hoàng thượng truyền gọi người đến ngự thư phòng.”
Ngồi trên kiệu Hoàng thượng phái tới, ta chầm chậm rung rinh tiến về ngự thư phòng. Tiểu thái giám dẫn ta tới trước án thư, ta thấy Hoàng thượng đang cúi đầu viết gì đó. Ánh nắng xuyên qua lớp giấy mỏng ở cửa, chiếu lên người chàng, tạo nên những mảng sáng tối đan xen.
Áo bào đen ôm lấy dáng người thanh mảnh của chàng, cộng với gương mặt hơi tái nhợt, tựa như một bức mỹ nhân pha lê mỏng manh. Đột nhiên, chàng ngẩng đầu, nở một nụ cười với ta: “Hôm qua trẫm đã nhận ra, hình như Tang Tang rất thích nhìn trẫm.”
Ta thành thật đáp: “Vì người đẹp mà.”
Chàng lại mỉm cười. Thật là một người hay cười, có lẽ vì biết mình cười lên đặc biệt đẹp chăng?
“Tang Tang, lại đây.”
Chàng gọi ta tới, chỉ vào hai chữ lớn trên giấy, bảo: “Hai chữ này là Phù Tang, cũng chính là tên mới của nàng.”
Phù Tang, Phù Tang. Ta nhẩm vài lần, rồi ngẩng đầu nhìn chàng ấy: “Vậy người tên là gì?”
“Tang Tang, trẫm là Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng cũng phải có tên chứ.”
Chàng khẽ nhướng mày: “Tên của trẫm là Tạ Hành.”
Tạ Hành cẩn thận viết tên mình lên giấy. Thấy ta chăm chú nhìn, chàng bỗng vươn tay kéo ta ngồi vào lòng mình.
“Trẫm nghe nói, hôm nay nàng gặp Đồng Phi ở trong ngự hoa viên.”
Ta ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ. Nàng ấy đẹp quá, giày và áo cũng đẹp.”
Tạ Hành khẽ gạt lọn tóc mai lòa xòa của ta: “Nếu nàng thích, trẫm tặng cho nàng.”
Nghĩ đến lời Đồng Phi dạy về lễ nghi, ta vội đáp: “Tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng.”
Ta còn định đứng dậy hành lễ, nhưng chàng giữ lại: “Ngồi đi. Tang Tang, nàng hãy nhớ, đây không phải là ban thưởng, mà là lễ vật trẫm dành cho nàng.”
Lễ vật.
Đến mười ba tuổi, đây là lần đầu tiên ta nhận được một lễ vật. Tạ Hành nhìn ta, ánh mắt dịu dàng: “Trẫm nghe nói hôm nay Đồng Phi phạt nàng quỳ, còn đưa nàng về cung Duyên Khánh.”
“Cũng không hẳn, chỉ là quỳ chút mà thôi,” ta nói nhỏ: “Thiếp là Mỹ nhân, nàng là Phi, thiếp làm việc cho nàng, là quy củ.”
Tạ Hành vuốt nhẹ tóc ta, bỗng nói: “Vậy nàng có muốn làm Quý Phi không? Như vậy thì nàng ta sẽ phải làm việc cho nàng.”
Chàng ấy đối với ta thật tốt, tốt đến mức trong lòng ta dâng lên chút không nỡ, mũi cũng cay cay. Khi ở phủ Thừa tướng, Tề Ngọc Thần đối với ta cũng coi là tốt, nhưng cái tốt ấy mang mục đích rõ ràng. Kỳ thực, ta không ngốc, từ lúc hắn nói muốn đưa ta vào cung, ta đã hiểu, đây chẳng phải là một phước lành gì.
Nếu không, vì sao hắn không đưa Tề Ngọc Nhàn vào cung?
Đêm đó, ta thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Tạ Hành phát hiện thân phận rồi xử tử. Nhưng chàng lại không làm thế.
Tạ Hành như chẳng hề hay biết, vẫn nhìn ta, giọng nói ôn hòa: “Nàng đang nắm cái gì trong tay hửm, từ lúc vào đây vẫn chưa buông ra?”
Ta xòe tay ra, để lộ cây trâm hoa châu ngọc, khẽ nói: “Họ bảo thiếp đầu đ//ộc chàng.”
Tạ Hành không lộ chút kinh ngạc, thần sắc vẫn thản nhiên, nhẹ nhàng lấy trâm hoa từ tay ta, xoay xoay vài cái rồi tiện tay đặt lên bàn, như thể chàng đã biết rõ ta đang cầm thứ gì trong tay.
“Tiểu Phù Tang…” Chàng từ từ lại gần, mũi chạm vào mũi ta, ngón tay lành lạnh khẽ giữ cổ tay ta, lực rất nhẹ: “Đừng sợ, nói trẫm nghe, họ dùng gì để uy hiếp nàng?”
“Họ nói, nếu thiếp không làm, sẽ giet cha mẹ và đệ đệ thiếp.”
Tạ Hành khẽ cười: “Vậy nàng nghĩ sao?”
Ta nghĩ sao ư?
Cha mẹ đối xử với ta không tốt như với đệ đệ, nhưng họ dù sao cũng đã nuôi lớn ta. Mẹ từng bảo, có nhiều cô nương ở trấn nhỏ sinh ra là bị dìm nước chet, nhưng ta không những được giữ lại, còn được cho ăn mặc, thế nên ta phải biết ơn.
Nhưng mà…
“Thiếp thực ra, cũng muốn như đệ đệ, không phải làm việc, vẫn có thịt ăn, có áo mới mặc…” Ta khẽ nói: “Nhưng mẹ bảo, thiếp là con gái, là đồ lỗ vốn, không nên đòi hỏi nhiều như vậy…”
Trời chiều dần buông, ánh nắng lọt qua khung cửa, phủ lên không gian sắc vàng ấm áp. Tạ Hành nhẹ nhàng vén áo ta, để lộ vết thương còn chưa lành trên vai. Cảm giác lạnh lẽo và đau nhẹ ùa tới, kéo ta vào dòng ký ức.
Chiều hôm đó, đệ đệ giành rìu bổ củi của ta. Củi còn chưa chẻ xong, ta sốt ruột giành lại, nó liền vung rìu bổ vào vai ta, m//áu tuôn xối xả. Ta đau đớn thét lên, vừa đẩy nó một cái, mẹ liền xuất hiện.
Bà giáng một cái tát mạnh vào mặt ta, quát lớn: “Tiểu Thảo, đó là đệ đệ ngươi! Nó còn nhỏ thế kia, sức có bao nhiêu đâu, ngươi là thứ lỗ vốn, sao lại có tâm địa độc ác như vậy hả!”
Đêm đó, để phạt ta dám động tay với đệ đệ, ta đã không được ăn cơm.
“Nàng phải nhớ cái đau này.” Trong cơn mơ hồ, ta cảm nhận một lực ấm áp siết lấy tay mình, giọng nói của Tạ Hành vang lên trầm thấp: “Tang Tang, lấy ân báo oán, thì lấy gì để báo ân?”
“Dù nàng có hận họ, muốn giet họ, cũng không có gì sai cả.”
Thật không? Ta như bị mê hoặc trong đôi mắt sâu thẳm ấy, nhất thời không đáp được.
Tạ Hành khẽ thở dài, vuốt ve tóc ta: “Thôi được, nàng còn chưa hiểu, trẫm sẽ từ từ dạy nàng.”
Chàng ấy đỡ ta đứng dậy, lại nhặt trâm hoa trên bàn, đặt vào tay ta: “Nàng cứ xem như hôm nay chưa nói gì với trẫm, làm theo lời họ, cứ ba ngày là cho một viên vào trà.”
Ta nhìn ngài, nghiêm túc lắc đầu từ chối: “Thiếp sẽ không đầu đ//ộc chàng đâu.”
Trong mắt Tạ Hành thoáng qua nét bất lực: “Tang Tang, trẫm đâu phải kẻ ngốc, sẽ không uống đâu.”
4.
Khi phê xong tấu chương cuối cùng, Hoàng thượng cùng ta trở về cung Huyền Linh. Đêm ấy, chàng lại ôm ta ngủ. Hương thơm lạnh lẽo phảng phất thoảng qua, ta không nhịn được, rụt rè hỏi: “Hoàng thượng, tại sao người không giet thần thiếp?”
Chàng mở mắt, cúi đầu nhìn ta: “Sao lại phải giet nàng?”
Ta không đáp được, nhưng vẫn nhớ rõ đêm đầu tiên ta vào cung, khi đôi tay lạnh buốt của chàng ấy dừng lại bên cổ, cảm giác ấy vẫn ám ảnh, khiến ta nghĩ rằng chỉ cần chàng muốn, đời ta sẽ kết thúc trong chớp mắt.
Nhưng rồi, chàng không làm, lại phong cho ta danh hiệu Mỹ nhân, cho ta nơi ở rộng lớn, thương yêu ta hơn bất kỳ ai. Từ khi vào cung, ta mới hiểu thế nào là được thương yêu trọn vẹn.
Không đợi ta trả lời, chàng khẽ nhắm mắt, vòng tay ôm ta chặt hơn, nói nhỏ: “Nàng thật thà, trẫm thích sự thật thà của nàng, sẽ không giet nàng.”
Chàng nói chàng thích ta. Thật tốt biết bao.
Ta nhỏ giọng: “Thiếp cũng thích người.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tạ Hành đã mặc trang phục chỉnh tề, đứng đó nhìn xuống ta. Khi thấy ta mở mắt, chàng mỉm cười, khẽ cúi xuống, để môi chạm nhẹ bên má.
Ta còn chưa kịp nói gì, đã thấy trong tay chàng ấy là một cây trâm vàng sáng chói, trông rất quý giá.
Chàng đưa cây trâm cho ta, nói: “Cánh hoa khắc trên đây chính là tên nàng – Phù Tang.”
Chàng đi thượng triều, ta ngồi trước gương, nâng niu cây trâm trong tay, lòng ngập tràn vui sướng. Khi tiểu cung nữ kia trở lại, ta đã nhanh trí nói ngay: “Hôm qua vào ngự thư phòng, ta đã bỏ viên thuốc đầu tiên vào trà của Hoàng thượng rồi.”
Cung nữ ấy cười nhạt hài lòng: “Tạm thời giữ lại m//ạng của cha mẹ, đệ đệ của ngươi.”
“Chuyện đó cũng không quan trọng lắm.”
Nàng nhíu mày: “Ngươi nói gì cơ?”
“Không có gì đâu, cứ về báo lại với Đại thiếu gia như vậy.”
Đến tối, ta không nhịn được hỏi Quất Hạ: “Sức khỏe của Hoàng thượng, có phải không được tốt không?”
Quất Hạ khẽ dừng tay, cúi đầu nói: “Hoàng thượng từ thuở trước khi đăng cơ, lúc Tiên đế còn sống, đã trúng đ//ộc do kẻ gian ám toán. Chất đ//ộc ngấm sâu khiến Hoàng thượng thêm phần yếu đuối. Nay, dù có thái y lo liệu, người vẫn thường ngày lao lực triều chính, ăn không đủ bữa, uống thuốc không đều…”
Nói đến đây, giọng nàng dần trầm xuống, lòng ta chợt xót xa, quyết định từ nay sẽ tự tay chăm sóc chàng.
Buổi tối, ta vào bếp tự tay chuẩn bị một món cho Hoàng thượng. Thấy vậy, Quất Hạ theo sau, ngạc nhiên hỏi: “Nương nương định làm gì vậy, để nô tỳ làm giúp!”
“Không cần, ta tự làm được.”
Ta lấy trứng, đập vào bát, thêm nước và muối, nhẹ nhàng khuấy đều rồi đem hấp.
Quất Hạ nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Nương nương định làm món gì vậy?”
“Chỉ là món trứng hấp thôi,” ta nghiêm túc nói, “Hoàng thượng yếu, cần bồi bổ.”
Khi còn ở nhà, trứng là món quý chỉ dành cho đệ đệ, ta chẳng bao giờ được nếm. Lần này, ta muốn tự tay làm cho Hoàng thượng món trứng ngon nhất.
Ta mang hộp thức ăn đến ngự thư phòng, đêm đã khuya, bên trong đèn vẫn sáng trưng, ngài đang cúi đầu xem tấu chương. Vào đến nơi, ta đã được thái giám nói trước, rằng Hoàng thượng chưa ăn bữa trưa, buổi tối cũng chưa dùng bữa.
Ta đặt hộp thức ăn trước mặt chàng, khẽ nói: “Hoàng thượng, tấu chương mỗi ngày đều có, xem mãi không hết được, người ăn chút đi, ăn xong thiếp sẽ ở đây xem cùng người đến sáng luôn.”
Chàng nhìn ta, trong mắt có chút ý cười, khí thế của ta dường như tan biến ngay, chỉ còn thốt lên: “Thiếp làm trứng hấp cho người đây.”
Chàng thật sự dừng tay, nhẹ nhàng đặt bút, chỉ tay về phía hộp thức ăn: “Tại sao lại là trứng hấp?”
“Vì đây là món tốt, rất bổ dưỡng.”
Chàng khẽ mỉm cười, rồi cầm muỗng lên, ánh nến trong mắt chàng rực sáng, ẩn chứa bao cảm xúc khiến ta mê mẩn.
Chàng nói khẽ: “Đã là thứ tốt, vậy nàng hãy cùng trẫm ăn một chút đi.”
“Thiếp đã ăn no trước khi tới rồi.” Ta lắc đầu, lấy các món khác ra: “Đây là món cá hầm và đậu phụ nhồi, người ăn nhanh khi còn nóng, rồi uống thuốc thái y dặn.”
Chàng ấy nghe lời, ăn hết bát trứng hấp, nhưng món cá hầm và đậu phụ nhồi thì động đến chút ít.
Thấy vậy, ta nhìn chàng đăm đăm, chàng cười nhẹ, tựa vào ghế, lắc đầu nhắc nhở: “Lần sau đừng mang đến nhiều như thế nữa.”