Mộng Độ Xuân Tiêu - Chương 10: Ngoại Truyện
Ngoại truyện: Tạ Hành
1.
Năm ta lên năm tuổi, th//i th//ể mẫu thân ta được tìm thấy dưới hồ nước phía tây Ngự Hoa Viên, đôi chân đã bị cá gặm nhấm chỉ còn lại xương trắng. Đến lúc chet, bà vẫn chỉ là một Tài nhân.
Ta quỳ trước cửa tẩm cung phụ hoàng ba ngày, cuối cùng, người khoác tấm áo bào nhăn nhúm bước ra, lạnh nhạt phán rằng: “Truyền chỉ, thăng Tô Tài nhân làm Mỹ nhân, dùng nghi lễ của Quý phi mà an táng vào hoàng lăng.”
Nói xong, người cúi đầu nhìn ta, vẻ mặt đầy chán chường: “Tạ Hành, ta đối đãi với ngươi như vậy đã là nhân từ hết mực rồi.”
Ngày hôm ấy đúng độ hạ chí, nắng gay gắt chiếu xuống, bỏng rát như th//iêu đ//ốt cả da thịt ta. Ta vô hồn lĩnh chỉ, dập đầu tạ ơn, trán ta va mạnh xuống nền đá, máu hòa cùng bụi đất thành một khối đỏ bầm.
Một lần, hai lần, ba lần.
Đến khi ta ngẩng đầu lên, phụ hoàng đã đi khuất.
Sau này, khi Tạ Chinh mưu phản, người đau đớn xử lý chính đứa con ruột được cưng chiều nhất, không còn cách nào khác đành lập ta làm tân hoàng.
Ngày đó, ta cầm k//iếm đứng trước giường bệnh của người, khẽ hỏi: “Phụ hoàng, người có hối hận không?”
Trong thoáng chốc, đôi mắt đục ngầu của người lóe lên tia sáng kỳ dị, vừa ho ra m//áu vừa hỏi lại ta: “Là ngươi?!”
Ta mỉm cười: “Phải, là ta.”
Người thuyết phục quần thần dâng tấu ngoại thích nắm quyền đe dọa hoàng quyền là ta, người phái người xúi giục Tạ Chinh làm phản cũng là ta, còn người từng chút từng chút hạ đ//ộc vào đồ ăn thức uống của người, tất nhiên cũng không ai khác ngoài ta.
“Mẫu thân của ta vốn chỉ là một cung nữ an phận, đến hai mươi tuổi sẽ có thể xuất cung lấy chồng, nhưng người lại nhân lúc say rượu cưỡng đoạt bà, lại để mặc bà bị Hoàng hậu hành hạ đến chet.”
Ta chầm chậm, từng chút một đ//âm mũi k//iếm vào bờ vai người, thấy khuôn mặt người nhăn nhúm, co rúm vì đau đớn, gào lên như mãnh thú bị dồn vào đường cùng: “Tạ Hành, trẫm là phụ hoàng của ngươi!”
“Phụ hoàng.”
Ta từ tốn nhả từng chữ, sau đó bật cười, lắc đầu: “Phụ hoàng của ta đã chet từ lâu rồi, chet cùng mẫu thân ta dưới hồ nước năm ta lên năm tuổi.”
“Người đang nằm đây, chính là kẻ thù của ta.”
Ta luôn biết mình không phải kẻ tốt đẹp gì.
Không nhận phụ, không nhận quân, không nhận trời, không nhận mệnh.
Đôi tay ta nhuốm đầy m//áu tươi, bước qua vô số x//ác người mới lên được ngôi vị này.
Nhưng không ngờ rằng, một kẻ như ta, lại có ngày được ông trời ban chút thương hại, đưa Phù Tang đến bên ta.
Nàng xuất hiện, ta đã chắc chắn rằng Tề Ngọc Thần giấu Tạ Chinh ở Việt Châu. Nơi đó, bọn họ còn giữ lại một con át chủ bài cuối cùng.
Mục đích Tề Ngọc Thần đưa Phù Tang tiến cung, tất nhiên cũng không khó đoán.
Nàng nói đúng, lần đầu gặp nàng, ta thực sự từng nghĩ đến việc giet nàng.
Nhưng khi ánh mắt hoảng loạn, mờ mịt của nàng giống như nai con nhìn qua, trái tim ta bất chợt mềm mại, dường như tan chảy.
Nàng là một tờ giấy trắng, đến ranh giới giữa yêu và hận nàng cũng chưa thấu rõ, mặc ta tự mình dạy dỗ.
Ta đã dạy cho nàng, và vì thế, nhận được tình yêu thuần khiết nhất trên đời này.
Đêm đưa Phù Tang rời khỏi cung, ta có một giấc mơ.
Trong mơ, kẻ Tề Ngọc Thần đưa vào cung không phải là Phù Tang, mà là Tề Ngọc Nhàn thật sự. Vì bất hòa với Lương Uyển Đồng, hai năm tranh đấu ngầm, Tề Ngọc Nhàn đã hạ đ//ộc nàng ta.
Sau khi Lương Uyển Đồng trúng đ//ộc qua đời, Thập Nhất nổi loạn, hắn theo phe Tạ Chinh, cùng Tống Ngôn liên thủ công phá hoàng cung, tự tay cắm thanh k//iếm vào tim ta.
Hắn đỏ mắt, không chút biểu cảm nhìn ta, nói: “Hoàng thượng rõ ràng từng hứa với thần, sẽ bảo vệ nàng ấy cả đời bình an.”
Trong mơ, ta nhíu mày, không hiểu rốt cuộc sai lầm ở đâu.
Mở mắt ra, trời đã hừng sáng, ta nằm trên giường trong Huyền Linh cung, bên cạnh vẫn còn vương vấn hương thơm ngọt ngào của Phù Tang.
Đột nhiên ta hiểu ra.
Là bởi vì trong giấc mơ của ta, không có nàng.
2.
Sinh nhật mười tám tuổi của Phù Tang, vài chú mèo con của Lương Uyển Đồng và Thập Nhất nuôi cũng vừa tròn một tháng tuổi.
Ta chọn lấy một chú đẹp nhất, toàn thân trắng như tuyết. Lương Uyển Đồng ngắm kỹ một hồi, vỗ ngực cam đoan với ta: “Là một bé mèo con rất dễ thương, tính tình lại hiền lành, chắc chắn Phù Tang sẽ thích.”
Thế là ta tặng con mèo ấy cho nàng làm quà sinh nhật. Phù Tang quả thật yêu thích vô cùng, ôm mèo cả ngày không rời, mèo nhỏ cũng quấn quýt nàng, đến bữa ăn còn nhảy lên bàn, tựa vào bát cơm của nàng. Đến tối khi ngủ, mèo càng không chịu rời xa.
Phù Tang lần đầu đề nghị đắp riêng hai tấm chăn với ta.
Ta ngạc nhiên, không dám tin: “Tại sao lại muốn như vậy?”
Nàng vừa vuốt ve đầu mèo, vừa khe khẽ giải thích: “Vì Tuyết Đoàn còn nhỏ, rất phụ thuộc vào thiếp, thiếp và nó phải ngủ cùng nhau…”
Giành tình cảm với một chú mèo thì thật thiếu phong độ, ta ngắm đôi mắt xanh của nó hồi lâu, rồi mỉm cười đáp: “Được thôi.”
Ngày hôm sau, sau buổi chầu, ta giữ Thập Nhất lại, nói chuyện triều chính đôi câu, rồi bất chợt đổi chủ đề: “Mấy chú mèo còn lại ở phủ các ngươi, có phải cũng quấn quýt Lương Uyển Đồng không?”
“Bẩm Hoàng thượng, chú mèo bám người nhất thì phu nhân đã đem tặng cho Hoàng hậu nương nương rồi ạ.”
Ta sững người, rồi hiểu ra ngay, nghiến răng nói: “Lương! Uyển! Đồng!”
May mà ta sớm đưa nàng ta xuất cung, nếu không sớm muộn gì cũng bị nàng ta làm cho tức chet.
Sau khi Thập Nhất rời đi, ta ngồi một mình trong Ngự thư phòng khá lâu, cuối cùng quyết định không thể cứ ngồi yên chờ đợi. Đêm ấy, trước khi Quất Hạ dọn giường, ta dặn kỹ: “Chỉ để lại một tấm chăn, phần còn lại mang đi hết, cả mèo cũng mang đi.”
Phù Tang định đi tìm mèo, nhưng ta đã ôm lấy nàng, kéo nàng trở lại giường. Trước khi nàng kịp mở lời, ta đã ghé sát tai nàng thì thầm: “Tang Tang, nàng thực sự muốn đày ta vào lãnh cung sao?”
“Lãnh cung gì chứ?” Nàng mở to mắt, ngạc nhiên nhìn ta: “Tạ Hành, chàng đang nói gì vậy?”
Ta không trả lời, mà chỉ tập trung vào động tác của mình. Chiếc áo lụa đỏ mềm mại trút xuống, lộ ra đôi vai trắng ngần, mượt mà như ngọc. Ta khàn giọng nói: “Tang Tang, ta mong nàng cũng thương ta một chút.”
…
Có lẽ Thập Nhất đã đem chuyện này kể lại với Lương Uyển Đồng. Một thời gian sau, khi nàng ta vào cung thăm Phù Tang, còn tiện thể trêu chọc ta: “Tạ Hành, ngài còn phải giành tình cảm với mèo sao? Nếu sau này Phù Tang có con, ngài sẽ làm thế nào?”
Ta cười lạnh: “Nếu không phải con mèo kia quấn quýt Thập Nhất, ngươi liệu có nghĩ đến việc tặng nó cho Phù Tang không?”
Lương Uyển Đồng im lặng trong giây lát, ta liền biết mình đoán trúng.
Sau khi nàng ta rời đi, ta triệu tân thừa tướng vào Ngự thư phòng, cùng bàn luận quốc sự. Khi quay lại Huyền Linh cung, thấy Phù Tang ngồi bên bàn, mắt đăm đăm nhìn cây hoa phù tang trong chậu, vẻ mặt u sầu.
Ta bước tới ngồi cạnh, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phù Tang tỉnh lại, quay sang nhìn ta.
“Tạ Hành.”
“Ừm?”
“Vừa rồi thiếp triệu thái y đến bắt mạch.”
“Thái y?” Ta giật mình, giọng có phần nghẹn lại: “Nàng không khỏe sao?”
“Nói đúng hơn là có chút khó chịu, nên thiếp nhờ thái y xem qua.” Nàng cắn môi, hơi ngập ngừng: “Tạ Hành, có lẽ là… thiếp có thai rồi.”
“…”
Lo lắng điều gì liền gặp điều ấy, ta nhớ lại lời nói của Lương Uyển Đồng lúc trước, đột nhiên nghĩ nàng ta nên ra ngoài cung lập quán xem bói.
Nhưng khi trấn tĩnh lại, ta lại không khỏi lo lắng. Phù Tang tuổi còn trẻ, lúc mới vào cung mảnh mai nhỏ bé, vài năm nay mới dưỡng được chút sắc. Ta không yên lòng, liền triệu Hồ thái y tới, yêu cầu ông ta chuẩn đoán lại ngay trước mặt ta.
Hồ thái y vuốt râu, cười trấn an: “Xin Hoàng thượng an tâm, dù nương nương trước kia có yếu ớt, nhưng thân thể nay đã khỏe mạnh hơn. Chỉ cần dưỡng thai tốt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Ta nắm lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của Phù Tang, bình tĩnh dặn dò: “Nếu vậy, hãy kê thuốc an thai đi.”
“Khoan đã.” Phù Tang bỗng mở lời, gọi Hồ thái y: “Ông qua đây, xem mạch cho Hoàng thượng nữa.”
Hồ thái y đến xem mạch, hồi lâu sau, ông rụt tay lại, vẻ hơi đắn đo. Phù Tang nhìn ông ta, nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Bệnh căn và đ//ộc tố trong người Hoàng thượng vốn mang từ trong bụng mẹ, lại thêm lao tâm lao lực, mạch tượng lúc mạnh lúc yếu, không được ổn định.”
Ông chậm rãi nói: “Nhưng mạch tượng của Hoàng thượng nay đã bình hòa vững chãi hơn, gần bằng người có cơ thể khỏe mạnh tự nhiên.”
“Dạo gần đây, chàng cũng không hay ho nữa, sắc mặt trông cũng tốt hơn nhiều…” Phù Tang trầm ngâm, rồi hỏi: “Hồ thái y, có phải vì ta ngày ngày giám sát chàng ấy ăn uống đầy đủ, dùng dược thiện đúng giờ hay không?”
“Cũng không phải là không có khả năng.”
Cuối cùng, Hồ thái y viết đơn thuốc an thai, dặn Quất Hạ theo ông ta về lấy thuốc.
Phù Tang nhìn có vẻ rất vui: “Tạ Hành, chàng nghe thấy không? Ông ấy nói sức khỏe chàng đã tốt lên rồi, điều đó chứng minh ăn uống đàng hoàng có hiệu quả đấy!”
“Ừ.”
Ta cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Tang Tang, nàng yên tâm, ta sẽ bên nàng đến trăm tuổi, nhìn con chúng ta lớn lên, không dễ dàng chet đâu.”
Thật ra ta chưa bao giờ quá yêu thích trẻ con, nhưng vì đứa trẻ này đang trong bụng Phù Tang, nó bỗng nhiên trở thành điều thiêng liêng với ta.
Điều mà ta chưa từng nói với nàng là, sức khỏe của ta tốt lên có lẽ không phải chỉ vì ăn uống đều đặn, mà là vì có nàng trong đời.
Vì về sau, ta còn mơ nhiều giấc mộng khác nhau. Trong mộng, ta cô độc một mình, Phù Tang không hề xuất hiện, cũng chưa từng gặp người nào khiến ta yêu thích, đến giang sơn và tính m//ạng cũng đều mất cả.
Đêm đó, nàng cuộn mình trong lòng ta, trong lúc mơ màng, nàng bỗng đưa tay ôm chặt lấy ta, dịu dàng thốt lên: “Tạ Hành, được gặp chàng, là điều may mắn nhất đời thiếp.”
Giọng nàng mềm mại, chân thành đến lạ.
Thanh âm ấy như từng sợi tơ quấn chặt trong tim ta, hòa vào huyết mạch, mãi mãi không thể chia lìa.
Bao nhiêu cảm xúc đan xen cuộn trào, giữa muôn trùng sóng lớn, ta khép hờ đôi mắt.
“Tang Tang, là ta nên cảm ơn nàng, vì đã thay đổi cuộc đời ta.”
[HẾT]