Mộng Độ Xuân Tiêu - Chương 1
1.
Đêm trước khi rời khỏi phủ Thừa tướng, Đại thiếu gia cố ý vào phòng gặp ta.
Ta hỏi: “Người đến để gặp ta lần cuối sao?”
Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt ta, khẽ thở dài: “Tiểu Thảo, kỳ thực, trong lòng ta vẫn có muội.”
Đại thiếu gia tên là Tề Ngọc Thần.
Thực ra, ta vốn dĩ nên là thông phòng của hắn. Một tháng trước, mẹ ta bỏ ta lại ở phủ Thừa tướng, nhận lấy năm mươi lượng bạc, rồi quay lưng rời đi không thèm ngoảnh lại.
Quản gia dẫn ta ngơ ngác đến trước mặt Tề Ngọc Thần, cúi người thưa: “Đại thiếu gia, tiểu nha đầu này là người giống Nhị tiểu thư nhất trong đám kia.”
Ánh nắng chói chang, người ngồi trên cao kia lạnh lùng nhìn xuống: “Giống thì giữ lại đi.”
Ta sống ở phủ Thừa tướng được một tháng, dần dần hiểu rõ mục đích thực sự của họ – Tề Ngọc Thần mua ta không phải để làm thông phòng cho hắn, mà muốn ta vào cung, thay thế muội muội ruột của hắn là Tề Ngọc Nhàn, trở thành phi tử của Hoàng thượng.
Giờ thân phận của ta là Tam tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Tướng phủ, Tề Ngọc Uyển.
Tề Ngọc Thần vốn không thích ta, điều này ta hiểu rõ. Hắn nói lời này vào lúc này, không biết lại muốn diễn trò gì đây. Nhưng nhìn hắn có vẻ chân thành, ta cũng chỉ đành giả vờ xuôi theo: “Đại thiếu gia, trong lòng Tiểu Thảo cũng có người.”
“Nếu muội không đi, người tiến cung sẽ là Ngọc Nhàn. Muội hiểu chứ?”
Từ nhỏ Tề Ngọc Nhàn đã được cả nhà yêu chiều. Hôm qua, Tề Ngọc Thần tặng ta một chiếc váy mới, nàng ta thấy không thích, liền dùng kéo cắt nát nó. Nàng ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn Tề Ngọc Thần: “Thứ ta không cần, huynh mới có thể cho nàng ta.”
Ta không phải là Tề Ngọc Uyển thật sự, nhưng hình như trong phủ chưa ai nói cho nàng ta điều này. Trong lòng Tề Ngọc Nhàn, là ta đã c//ướp mất cơ hội vào cung của nàng ta, thế nên nàng ghét ta cũng là chuyện bình thường.
Ta cúi đầu đáp: “Ta hiểu.”
“Tiểu Thảo, muội cũng không cần lo lắng quá, ngày sau nếu có cơ hội, ta vẫn sẽ đón muội ra ngoài…”
Tề Ngọc Thần dường như không giỏi diễn vai này, giọng điệu có phần gượng gạo, không tự nhiên. Sau cùng, hắn lấy từ trong ngực ra một cây trâm ngọc, bỏ vào tay ta: “Tiểu Thảo, nếu muội nhớ ta, hãy nhìn cây trâm này.”
Ta đáp “Được”, rồi vừa ra khỏi phủ Thừa tướng liền ném cây trâm đi.
Khi vào cung, ta được dìu xuống xe ngựa, đi một đoạn đường dài, rồi ngồi xuống bên giường. Hương thơm lạnh lẽo thoảng qua mũi, ta ngồi đó không lâu thì nghe thấy tiếng cửa mở, tiếng bước chân dần tiến đến, dừng trước giường, một bàn tay trắng nõn thon dài nâng cằm ta lên.
Giọng nói trong trẻo mà uyển chuyển vang bên tai: “Sao không dám ngẩng đầu?”
Ta ngẩng lên, ánh mắt chạm vào một đôi mắt sâu lắng. Đôi mắt ấy trong veo như đã được nước rửa qua, là phần sắc nét nhất trên gương mặt ấy. Sắc mặt chủ nhân đôi mắt nhợt nhạt, đôi môi cũng thiếu sức sống, tuy khí chất thanh cao nhưng xem ra thân thể không mấy khỏe mạnh.
Ngài nhìn gương mặt ta, dường như có phần ngạc nhiên: “Nàng bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ, mười lăm.”
Ngài khẽ nhíu mày, nhìn chăm chú vào ta, như đang suy nghĩ. Ta hồi hộp nắm chặt vạt áo, nhớ đến lời Tề Ngọc Thần dặn, vội bổ sung thêm: “Thần thiếp tên Tề Ngọc Uyển, là Tam tiểu thư lưu lạc bên ngoài của phủ Thừa tướng.”
“Tề Ngọc Uyển.”
Ngài lặp lại một cách bình tĩnh, rồi đột nhiên mỉm cười: “Nàng nói thử xem, Ngọc Uyển là hai chữ nào?”
Câu hỏi này không có trong mấy lời dặn dò của Tề Ngọc Thần, ta không thể ứng phó, đành đáp: “Thần thiếp không biết.”
Nụ cười của ngài ấy càng rạng rỡ hơn, thậm chí vươn tay xoa lên đầu ta: “Sao đây, đến tên của mình là chữ nào cũng không biết ư?”
Dù cách một lớp tóc dày, ta vẫn cảm nhận được đầu ngón tay ngài lạnh ngắt, như sứ lạnh lẽo. Cảm giác ấy trượt dọc gò má xuống đến cổ ta. Trực giác mách bảo, nếu ta không nói gì thêm, rất có thể sẽ không toàn mạng rời khỏi nơi này.
“Thần thiếp… Thần thiếp còn có biệt danh là Tiểu Thảo,” ta nuốt nước bọt, lo lắng nhìn ngào, “Mẹ từng nói, tên mọn thì dễ nuôi. Hai chữ đó thần thiếp biết, cũng biết viết.”
Sát khí lạnh lẽo quanh người tựa như tan đi phần nào. Người ngồi sát bên cạnh ta, một tay kéo vạt áo ta, giọng nhẹ như gió thoảng: “Ngoan lắm… Tiếp theo, ta hỏi gì, nàng đáp nấy.”
Đầu ngón tay người thật lạnh, lòng ngón tay lại mềm ấm, hai cảm giác hòa vào nhau trên người ta, như ngọn lửa âm ỉ cháy.
Y phục đỏ thẫm dần bị vén ra, người chỉ vào vết sẹo trên vai ta hỏi: “Đây là gì?”
“Do mẹ dùng cây củi nóng ấn vào.”
“Còn chỗ này?”
“Do đệ đệ cầm rìu bổ củi ch//ém.” Ta cẩn thận đáp: “Giờ sắp khỏi rồi.”
Ngài lần theo các vết thương trên người ta hỏi mãi, đến khi áo trong bị vén lên một chút, giọng người khàn khàn hỏi: “Nàng thật sự bao nhiêu tuổi?”
Ta không dám lừa nữa, đành thành thật đáp: “Mười ba.”
Ngài lập tức cứng đờ lại. Qua một lúc lâu, ngài nghiến răng ngồi thẳng dậy, kéo lại y phục cho ta, nhìn ta hồi lâu rồi đột nhiên cười lạnh: “Đem một tiểu cô nương đến lừa gạt ta… Tướng gia tốt của trẫm, thật không coi trẫm ra gì.”
Nói xong, ngài còn chống trán cười hai tiếng, trong mắt như phủ màn sương. Ta thấy ngài cười, lòng có chút xót xa, liền chỉ tay vào mắt mình, lắc đầu: “Không có đâu, người xem, ta vẫn đặt người trong mắt đây mà.”
Ngài ấy không nói gì, nhìn ta chăm chú một lúc, rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy ta ngã xuống giường. Ta kinh hãi kêu lên, người đưa tay che mắt ta, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, nàng còn nhỏ, trẫm không động đến nàng.”
Cả ngày ta chưa ăn gì, vừa đói vừa mệt, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Mơ mơ màng màng, ta nghe người hỏi: “Tiểu Thảo, nàng có thích tên mình không?”
“Không… không thích…” ta ngái ngủ trả lời: “Ta thích hoa…”
2.
Ngày hôm sau khi tỉnh giấc, trời còn chưa sáng. Ta vừa nhấc người lên một chút, Hoàng thượng đã theo đó tỉnh lại, hỏi khẽ: “Còn sớm, sao không ngủ tiếp?”
Ta nhỏ giọng đáp: “Thần thiếp đi lấy nước, hầu hạ Hoàng thượng thay y phục.”
Trước khi vào phủ Thừa tướng, mẹ ta đã dạy kỹ rằng, sau khi trở thành thông phòng của Đại thiếu gia, phải hết lòng hầu hạ, mong được hắn sủng ái, từ đó giúp đỡ cho con đường sau này của đệ đệ.
Ta nghĩ, dù ở nơi khác thì điều ấy cũng như vậy thôi. Nói xong, ta định rời giường, nhưng người lại đưa tay ôm ta về, nhàn nhạt bảo: “Việc này đã có cung nhân lo, nàng chỉ cần nằm đó thôi.”
Vậy thì nằm cũng được, dù sao chiếc giường này mềm mại vô cùng, còn thoải mái hơn chiếu rơm ta từng nằm, khiến ta luyến tiếc không muốn rời.
Nằm đó một lát, trời sáng dần, chàng gọi cung nhân vào thay y phục. Khoác lên bộ áo bào màu đen, thêm chiếc áo choàng lớn, tóc đen mượt mà, gương mặt lại trắng ngần nổi bật, thật khiến người ta ngắm nhìn mê mẩn. Thấy ta đắm chìm trong ánh mắt ngưỡng mộ, khóe môi chàng khẽ cong lên, bước đến, nhẹ nhàng vuốt má ta: “Tiểu Thảo, nàng thích ở đây không?”
Ta gật đầu.
“Được, vậy từ nay nàng sẽ ở đây.” Hoàng thượng mỉm cười, sâu trong ánh mắt hiện rõ nét ấm áp, rồi nhắc nhở: “Những lời nàng đã nói tối qua, không được để ai khác nghe thấy, hiểu chưa?”
Ta gật đầu chắc nịch, chàng hài lòng rời đi, để lại hương thơm phảng phất quanh ta, không biết từ lúc nào ta lại ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng tỏ. Một cô nương bước vào, tự xưng là Quất Hạ, sau này sẽ chăm lo việc sinh hoạt, ăn uống cho ta. Nàng cho người mang lên mấy món ăn tinh xảo và điểm tâm, bảo là do Hoàng thượng căn dặn.
Ta chưa từng thấy nhiều đồ ăn ngon đến vậy, ngần ngại nắm lấy đũa, Quất Hạ khẽ cười bảo: “Mỹ nhân đừng ngại, từ nay ngày ngày đều có, nếu thích món gì, xin cứ dặn nô tỳ, nô tỳ sẽ sai người làm.”
Nghe vậy, ta yên tâm, vui vẻ ăn sạch cả bàn thức ăn. Sau bữa ăn, một cung nhân bước vào tuyên chỉ, rằng Hoàng thượng ban cho ta tên mới là “Phù Tang,” từ nay là Tang Mỹ nhân, sẽ ở Huyền Linh cung.
Quất Hạ đưa ta đi dạo trong ngự hoa viên, chỉ một cụm hoa đỏ tươi đẹp đẽ: “Mỹ nhân nhìn xem, đó là hoa phù tang.”
Ta lặng lẽ ngắm nhìn những bông hoa ấy, chợt mất hồn, không để ý có người đang đến gần. Quất Hạ nhẹ kéo tay áo ta, ta mới bừng tỉnh, nghe có tiếng quát lạnh lùng: “To gan! Gặp Đồng Phi nương nương mà không hành lễ sao?”
Ta chưa kịp nhìn rõ dung nhan của Đồng Phi nương nương, đã theo phản xạ mà quỳ xuống. Ngẩng nhẹ đầu lên, ta thấy đường viền váy lụa đỏ được thêu hoa văn tinh xảo, cùng đôi giày sáng lấp lánh. Quả thật lộng lẫy, chắc hẳn là vật rất quý giá.
“Hừ,” Đồng Phi cười lạnh một tiếng: “Tam tiểu thư của phủ Thừa tướng mà quỳ xuống dễ dàng thật, cốt cách quả là mềm mỏng. Tối qua, Hoàng thượng ở lại chỗ ngươi sao?”
Ta khẽ gật đầu, cung nữ phía sau liền mắng: “Vô lễ! Nương nương hỏi sao không trả lời?”
“Thôi, mới vào cung, không hiểu quy củ là chuyện thường, bổn cung đành chịu khổ mà dạy dỗ nàng.”
Đồng Phi lười nhác nói: “Ngươi hãy quỳ đây một canh giờ, rồi mới về cung dùng bữa.”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, ấp úng hỏi: “Chỉ cần quỳ một canh giờ là có thể trở về ăn cơm sao?”
“Hửm?” Nàng chau mày, dường như không hiểu ý ta.
Ta đành giơ tay làm động tác, giải thích thêm: “Không cần vừa quỳ vừa chẻ củi, hay là thắt mười nút dây trang trí… gì gì đó sao?”
Khuôn mặt mỹ lệ của Đồng Phi hiện lên vẻ ngơ ngác, một lúc sau, nàng như nhận ra điều gì: “Ngươi biết thắt dây trang trí à?”
“Biết.”
Nàng ho khẽ hai tiếng, cố làm ra vẻ coi thường: “Chuyện cỏn con… Thôi được, ngươi không cần quỳ nữa, theo bổn cung về, bổn cung sẽ dạy quy củ cho ngươi.”
Thế là ta theo nàng về một cung điện hoa lệ, cung nữ bưng ra một chiếc hộp, từ trong đó lấy ra hai hai mảnh ngọc thiền trong suốt như nước.
“Sợi dây của ngọc thiền này hơi lỏng rồi, ngươi hãy thắt lại cho bổn cung, phải là kiểu kết đồng tâm.”
Ta nhận lấy sợi dây, vừa buộc vừa hỏi: “Không phải nói là dạy quy củ sao?”
Nàng trừng mắt: “Ngươi là Mỹ nhân, bổn cung là Phi, ngươi làm việc cho bổn cung, đó chính là quy củ!”
“…Vâng.”
Ta ngoan ngoãn im lặng, rất nhanh đã hoàn thành hai nút thắt đồng tâm. Đồng Phi nhìn ngắm hồi lâu, hài lòng đeo lên eo, ra lệnh cung nữ dâng lên một số món điểm tâm tinh xảo mời ta ăn.
“Đây không phải là để cảm ơn ngươi đâu, là bổn cung thưởng cho ngươi, ngươi phải cảm ơn bổn cung đã ban thưởng.”
Vừa nói, nàng vừa nhìn ta ăn say sưa, biểu cảm có chút khó chịu: “Nếu ngươi đã thích như thế, lát nữa hãy gói thêm vài phần mang về cung đi.”
Cuối cùng ta rời cung của nàng với mấy gói điểm tâm, trước khi đi, Đồng Phi đặc biệt hỏi ta một câu: “Ở phủ Thừa tướng, ngươi còn phải tự chẻ củi sao?”
Ta đáp: “Vâng.”
Nàng lạnh lùng cười khẩy: “Phủ Thừa tướng lại nghèo nàn đến thế ư, thế mà Tề Ngọc Nhàn còn dám lên mặt trước bổn cung, ta khinh!”