Mong Con Bình An - Chương 1
1
“Phu nhân! Đại thiếu gia… Đại thiếu gia…”
Ta đột ngột đứng dậy, nắm lấy tay nha hoàn vội hỏi: “Dung nhi sao rồi?”
“Đại thiếu gia chết đuối ngoài thành rồi.”
Ta chỉ thấy trời đất quay cuồng, rồi hoàn toàn ngất đi.
Lần nữa tỉnh lại, chỉ thấy cơ thể nặng nề như sắp lìa đời.
Trong phòng tối om, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không có.
Dung nhi của ta, nghĩ đến con trai, ta vội vàng vùng dậy.
“Rầm!”
Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra.
Bên ngoài có rất nhiều người đi vào.
Ta nhìn kỹ, lập tức kinh ngạc đứng tại chỗ.
Ta thế mà nhìn thấy Từ Ôn đã chết nhiều năm trở về.
“Phu quân…”
Ta lẩm bẩm.
Từ Ôn không nói gì nhưng người phụ nữ bên cạnh hắn lại lên tiếng: “Ôn lang, ả vẫn còn nhớ chàng kìa.”
Ta nhìn về phía nàng ta, thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra.
Từ Ôn sải bước đến trước mặt ta, bà mẫu và người phụ nữ kia theo sát lại gần.
Ta ngẩn người.
“Thanh Ngọc, Dung nhi còn chưa đi xa, ngươi nhanh chóng đi theo còn có thể đuổi kịp nó.”
Sắc mặt ta đại biến, dùng sức kéo tay áo hắn: “Ngươi nói gì?”
Từ Ôn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt cũng rất bình tĩnh.
Người phụ nữ bên cạnh hắn đã cho ta câu trả lời: “Dung nhi của ngươi bị phu quân đích thân đẩy xuống sông.
“Thật đáng thương, trước khi chết còn hỏi tại sao cha lại muốn giết nó.”
“Cuối cùng, chính nó đã từ bỏ. Tự dang rộng hai tay, chìm xuống đáy sông.”
“Ọe!”
Đau đớn trong lòng, ta phun ra một ngụm máu.
Lúc này, đầu óc nổ tung, ta cũng nhớ ra người phụ nữ này là ai.
Nàng là Tiết Vạn Ninh, phi tần của Minh đế, đáng lẽ phải chôn cùng Minh đế khi ông băng hà.
Nàng thế mà còn sống!
Giống như Từ Ôn còn sống vậy, thật không ngờ.
“Tại sao?”
Ta trừng mắt nhìn Từ Ôn.
Từ khi gả vào Từ gia, ta chưa từng có lúc nào lơ là, thủ tiết vì Từ Ôn gần hai mươi năm, hầu hạ bà mẫu, nuôi dưỡng con thơ, đem phủ quốc công lung lay sắp đổ sắp xếp lại ngày càng hưng thịnh nên tóc đã sớm bạc.
Ta tự thấy, mình không có chỗ nào làm không tốt.
Tại sao lại đối xử với ta như vậy?!
Nghe ta nói, Từ Ôn cười lạnh, rồi đưa tay bóp chặt cằm ta, bắt ta ngẩng đầu nhìn hắn.
“Trong lòng ta vẫn luôn thích Vạn Ninh. Nếu thê tử của ta không thể là Vạn Ninh, vậy thì là mèo hay chó có gì khác biệt? Vì vậy đã để ngươi nhặt được món hời này, nếu không ngươi cho rằng ta sẽ liếc mắt nhìn ngươi sao? Đừng nói đến việc cưới ngươi!”
“Vì tương lai của phủ quốc công, ta nhất định phải để lại một đứa con trai. Cho nên, khi ngươi sinh ra đứa con trai đó, cuối cùng ta cũng có thể cùng Vạn Ninh song túc song phi rồi. Nguyễn Thanh Ngọc, như vậy cũng coi như ngươi có chút giá trị.”
“Ngươi và con trai ngươi vô cớ hưởng hai mươi năm vinh hoa phú quý của phủ quốc công chúng ta, cũng coi như là sự đền bù của Từ gia đối với các ngươi. Bây giờ, mọi thứ cũng nên trả lại rồi.”
“Nguyễn Thanh Ngọc, ngươi đi đi, con trai ngươi đang đợi ngươi. Hai mẹ con các ngươi cùng lên đường cũng không cô đơn.”
Ta lại nôn ra một ngụm máu lớn, tuyệt vọng nói: “Dung nhi cũng là con của ngươi mà?”
Hổ dữ còn không ăn thịt con!
“Con của ta chỉ có thể là con của Vạn Ninh sinh ra.”
“Còn đứa con tiện chủng mà ngươi sinh ra, chỉ làm bẩn tình yêu của ta và Vạn Ninh.”
“Nó sống chỉ là thừa thãi, chỉ làm nhục ta.”
“Cho nên, nó phải chết!”
Ta liên tiếp nôn ra máu, mắt trợn trừng, chảy xuống những giọt nước mắt máu hối hận.
Ta thế mà bị những con quỷ dữ này lừa gạt hai mươi năm.
Ta hận thấu trời.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải đưa những con quỷ dữ này xuống địa ngục!
2
“Chúc mừng phu nhân! Là một tiểu công tử!”
Mơ màng mở mắt, ta nghe thấy tiếng vui mừng của Xuân Mai.
Ta chống người ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía.
Đây rõ ràng là phòng sinh ta đã sinh ra Dung nhi năm xưa.
Mà ngày này, cũng là ngày giỗ của Từ Ôn.
“Ầm.”
Có người đập cửa, loạng choạng xông vào.
“Phu nhân! Lão gia… Lão gia ngài ấy ngã ngựa chết rồi.”
Ta lập tức nhìn về phía người báo tin.
Trong đầu như có một cuốn phim chạy qua, từng hồi ức kiếp trước hiện lên.
Ngày ta sinh nở, Từ Ôn vì ta và đứa trẻ mà lên núi cầu phúc, cầu mong chúng ta mẹ tròn con vuông.
Ai ngờ, nửa đường đi lại bất ngờ qua đời, trước khi chết, trên tay còn nắm chặt miếng ngọc bội đính ước của ta và hắn.
Kiếp trước ta không tin!
Ta ôm đứa trẻ mới sinh, kéo lê cơ thể yếu ớt đến đại sảnh nhưng chỉ kịp nhìn thấy thi thể lạnh ngắt của Từ Ôn, cùng khuôn mặt nát bấy.
Hắn thực sự đã chết, ngã ngựa giữa đường, lại còn bị con ngựa phát điên giẫm đạp đến nát bét.
Ta lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Từ đó để lại bệnh căn, một năm thì phải nằm trên giường dưỡng bệnh hơn nửa năm.
Cảm kích tình cảm sâu nặng của Từ Ôn, nửa đời sau, ta kéo lê cơ thể suy yếu, nuôi dưỡng con thơ, hiếu thuận với bà mẫu, lo liệu mọi việc trong phủ.
Ta dốc hết tâm sức, đem Từ phủ đang suy yếu sắp đổ sắp xếp lại ngày càng hưng thịnh, kết quả đến chết mới biết Từ Ôn căn bản không chết.
Tất cả những điều này, chỉ là hắn giả chết để thoát thân, để cùng Tiết Vạn Ninh song túc song phi.
Cả phòng sinh đều chìm trong sự kinh ngạc.
Tiểu công tử ra đời, đáng lẽ là chuyện đại hỷ.
Nhưng Từ Ôn vừa chết, lại khiến cho Dung nhi của ta vừa mới sinh ra đã mang tiếng “Khắc phụ.”
Từ Ôn, quả thực rất yêu Tiết Vạn Ninh, yêu đến tận xương tủy, tận đáy lòng.
Còn những thứ khác, hắn đều không quan tâm.
Cũng không thể nói là không quan tâm.
Hắn không phải đã tìm đến ta sao? Sợ là đã sớm có tính toán.
Chỉ vì muốn ta ở lại phủ thay hắn tận tâm tận hiếu.
Giờ đây, ta từ địa ngục bò trở về, nhất định sẽ đưa từng con quỷ dữ này xuống dưới đó.
Đầu tiên, chính là bà mẫu rắn độc đội lốt người của ta!
3
“Phu nhân ngất rồi! Mau gọi đại phu.”
Ta cứ thế ngất đi như vậy, ngất suốt ba ngày ba đêm.
Bà mẫu Lưu thị lập tức ngồi không yên, liền đi đến phòng ta.
Vừa đến, bà đã nắm tay ta lau nước mắt: “Thanh Ngọc đáng thương của ta ơi, là Ôn nhi không có phúc.”
Ta yếu ớt nằm trên giường, không đáp lại, chỉ tỏ ra vẻ đau buồn tột độ.
“Thanh Ngọc, Ung nhi còn nhỏ, con phải phấn chấn lên.”
“Tương lai của Từ phù đều phải dựa vào con.”
Bà mẫu này của ta, đúng là một con quỷ dữ đội lốt người.
Chuyện của Từ Ôn, bà ta biết rõ như lòng bàn tay.
Hai mẹ con họ ôm ấp một toan tính, đều muốn lừa ta làm trâu làm ngựa cho Từ phủ.
Kiếp trước, ta mang thân vừa mới sinh nở, lo liệu hậu sự cho Từ Ôn.
Lo liệu xong tang lễ cho Từ Ôn thật long trọng, ta cũng ngã quỵ.
Kiếp này, hãy để bà già khốn nạn này tự lo liệu cái đống hỗn độn này.
Con trai bà ta gây nghiệp, đáng lẽ bà ta phải gánh chịu.
Lưu thị khóc lóc thảm thiết trong phòng ta một canh giờ.
Nghe giọng bà ta khản đặc, hơi thở yếu ớt, ta mới ngồi dậy.
Lưu thị lập tức lấy lại tinh thần: “Thanh Ngọc, ta biết con vẫn luôn là người hiền huệ hiểu chuyện nhất. Ta già rồi, một thân già yếu không lo liệu được việc. Tang lễ của Ôn nhi còn phải nhờ con vất vả lo liệu.”
Ta lập tức cười khẩy: “Quốc công phủ thật oai phong, lại để một nữ tử vừa mới sinh nở chủ trì tang lễ.”
Lưu thị sửng sốt, dường như không ngờ ta lại nói như vậy.
“Thanh Ngọc, con…”
“Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà, tang lễ của Ôn nhi…”
“Mẫu thân cứ lo liệu.”
Sau đó, ta cho người mời Lưu thị ra ngoài, sau đó không cho bà ta vào cửa nữa.
Lưu thị không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình cắn răng gánh vác.
Dù sao cũng đã lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện, lo liệu một đám tang cũng không có gì sai sót.
Không chỉ vậy, còn có thời gian đi nói xấu ta.
“Không còn cách nào khác, tính tình Thanh Ngọc nóng nảy, đến giờ vẫn không chịu gặp ta. Vì vậy, ta chỉ có thể liều mạng mà lo liệu mọi việc. Thanh Ngọc còn trẻ, nếu không giữ được nó ở lại thì âu cũng là do phúc của phủ quốc công chúng ta quá mỏng.”
Lưu thị mới than thở được vài câu thì ta đã đến – được người khiêng đến.
Ta được dìu xuống đất, mặt trắng bệch như tờ giấy, đi còn lảo đảo, ngã bịch xuống bên quan tài của Từ Ôn.
“Phu quân, chàng chết như vậy, bỏ lại thiếp và Ung nhi, hai mẹ con thiếp biết sống sao đây?”
Lưu thị không nhỏ được giọt nước mắt nào, mặt mày xanh mét.
Ta sẽ không rời khỏi quốc công phủ.
Đợi ta giết chết Lưu thị, Từ Ôn và người trong lòng hắn thì toàn bộ quốc công phủ chẳng phải là của ta và Ung nhi hay sao?
Của cải ngất trời được tặng không này, sao ta có thể không nhận?