Mộng Cảnh Tương Lai - Chương 5
Ta mất đi người thân duy nhất.
Khi đó, khi ta thấy Từ Ảnh hai lần gặp nguy hiểm tính mạng, ta biết trong đầu mình có ma quỷ đang thì thầm.
Ta biết, cũng có thể thấy, chỉ cần Từ Ảnh chết, Hầu gia trong tương lai sẽ đối đãi với ta càng tốt, như con ruột.
Cũng thấy phu nhân, vì mất con gái, trong đau buồn, sẽ chăm sóc ta – người có vài phần giống với Từ Ảnh.
Ta tham luyến tất cả tình thân khó có được.
Ta do dự.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng của Hầu gia, ta cũng cảm thấy không dễ chịu, mới cứu nàng một lần.
Ta thấy tương lai của Từ Ảnh, nhiều con đường luôn là một mảng đen tối.
Thực ra, ta cũng thấy mình, tương lai cũng mờ mịt xám xịt.
Sau khi Từ Ảnh rời đi, Lâm Phong Tước chậm rãi đặt sách xuống, hỏi ta:
“A Điệp, thực ra nàng còn lời chưa nói hết, phải không?”
22.
Ánh mắt Lâm Phong Tước luôn sắc bén.
Chàng biết ta chưa nói hết mọi điều, quả thật vậy.
Ba tháng sau, tin tức Từ Ảnh treo cổ truyền ra.
Dường như đó vẫn chưa phải điều gây chấn động nhất.
Vì Dung Ngọc cũng chết rồi, bị Từ Ảnh đâm một dao vào tim.
Hắn chết trong một ngày tuyết lớn, ngày mà hắn lại dẫn kỹ nữ thanh lâu về nhà.
Khi biết tin này, Lâm Phong Tước hỏi ta:
“A Điệp, ta thực sự có chút không hiểu.
“Tại sao nàng đã nói cho nàng ta về tương lai, mà nàng ta vẫn chọn con đường này?”
Hoàn toàn chính xác.
Ngày đó khi Từ Ảnh đến tìm ta, ta không nói với nàng, đây là tương lai thứ ba mà ta thấy của nàng, nhưng lại là cái có khả năng nhất.
Ta từ từ gấp sách lại:
“Không có gì đáng ngạc nhiên.
“Giống như nhiều người biết rằng nếu ít lười biếng, ít làm những việc vô nghĩa lãng phí thời gian, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, nhưng không phải ai cũng làm được.
“Tương tự, dù thấy con đường nào tốt hơn trong tương lai, cũng không nhất định cuối cùng sẽ đi trên con đường đó.”
“Bao năm qua, ta đã thấy quá khứ và tương lai của rất nhiều người, cũng có không ít người hỏi ta về tương lai.”
“Chỉ là phần lớn thời gian, lựa chọn của họ không khác gì quá khứ.”
22.
Sau khi Từ Ảnh tự vẫn, phu nhân và Hầu gia dường như già đi mười tuổi.
Ta mím môi nhìn họ, không biết cảm xúc trong lòng là gì.
Nói ta rất căm hận Từ Ảnh, dường như cũng không đến mức đó.
Có lẽ vì mười mấy năm qua ta và nàng chung sống, dù trong lòng nàng không thích ta, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra hòa thuận, đồ ngon vật lạ cũng chia phần cho ta. Đến nỗi khi nhớ lại thời thơ ấu và thiếu niên, ta không nhớ được lúc nào nàng thực sự ngược đãi ta.
Nhưng nói thích nàng, thì cũng không thể.
Dù sao sau khi hoàn toàn trở mặt, những ngày đó cũng thực sự khó coi.
Sau này khi ta về phủ, nhận được một bức thư mà Từ Ảnh nhờ hạ nhân để lại cho ta.
Ta cầm nó do dự một lúc lâu, mới băn khoăn mở ra.
Tràn đầy năm trang thư.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của ta.
Bốn trang đầu toàn là mắng ta, chẳng qua là những lời nàng đã nói hàng trăm lần, như “ngươi chỉ là xuất thân hạ nhân”, “ngươi may mắn đạp phải vận cứt chó”, “ta chưa bao giờ coi ngươi là muội muội” v.v.
Ta đọc lướt qua bốn trang đầu, cuối cùng thấy những lời ở trang cuối:
“Nếu ta chết, cha mẹ hẳn sẽ rất đau lòng. Đương nhiên, nếu chết là ngươi, họ chắc chắn không đau lòng.
“Ta biết ngươi không ưa mẹ ta, ta cho phép ngươi về phủ thăm cha nhiều hơn.
“Vài ngày nữa sẽ có người đưa cho ngươi vài rương châu báu, đó không phải của Dung Ngọc, đều là của ta.
“Ngươi nhận lấy, đừng giả vờ cao thượng.
“Ta không muốn nợ ngươi gì cả.”
Ta lặng lẽ gấp thư lại.
24.
Những năm tháng sau này, luôn bình lặng hơn nhiều.
Không có tiếng cãi vã ồn ào, cũng không có chuyện tranh chấp không ngừng.
Thoáng chốc đã qua nhiều năm.
Hầu gia và phu nhân đã rất già rồi.
Thời gian luôn có thể xoa dịu nhiều đau thương.
Hầu gia và phu nhân cũng sớm bước ra khỏi nỗi buồn.
Chỉ là từ sau khi Từ Ảnh chết, họ không bao giờ đi ngang qua Dung phủ nữa; hễ thấy từ xa, họ thà đi đường vòng xa hơn.
Hầu gia nói, sợ nhìn thấy sẽ buồn.
Phu nhân dường như đã giảm bớt oán hận với ta sau khi Từ Ảnh chết; thời gian đó, bà từng có chút ngẩn ngơ.
Trông bà tiều tụy không chịu nổi.
Từ đó trở đi, mỗi khi ta đến Hầu phủ thăm viếng, Hầu gia lần nào cũng hỏi ta, Lâm Phong Tước đối xử với ta có tốt không, như sợ rằng ta cũng sẽ đột ngột ra đi không lời như Từ Ảnh.
Phu nhân thì ngồi xa xa, nhìn ta, luôn có chút mơ màng.
Thời gian trôi qua như nước.
Khi ta nhìn vào gương lần nữa, mới phát hiện trong mái tóc đen đã có vài sợi bạc.
Ta đi đến sân, thấy Lâm Phong Tước nằm trên bàn đá dưới gốc cây đào.
Những năm qua, chàng thăng tiến từng bước, lúc cao nhất, cũng đã làm Tể tướng.
Từ đầu đến cuối, chàng chưa từng dính vào chuyện phong lưu.
Ta bước tới, lay chàng.
Chàng không động đậy.
Hơi thở ta hơi ngừng, tim đột nhiên như bị siết chặt, giọng có chút run rẩy:
“Phong Tước?”
Trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, chàng đột nhiên mở mắt, mỉm cười nắm lấy tay ta:
“A Điệp, nàng lo lắng cho ta rồi.”
Ta giận đến mức chỉ muốn cầm sách đánh chàng:
“Không nhìn xem đã bao nhiêu tuổi rồi, còn trẻ con như vậy!”
Chàng nắm tay ta càng lúc càng chặt, ta đành phải nhìn vào mắt chàng.
Trong mắt chàng có ánh sáng sâu thẳm như muốn cuốn người vào:
“A Điệp, đừng vất vả tiết kiệm tiền như vậy nữa.”
Ánh mắt ta ngưng lại.
Hóa ra chàng đều nhìn thấu, dường như tin tưởng vào tương lai của ta hơn cả ta.
Rất lâu rất lâu trước đây, ta đã thấy tương lai của mình.
Có rất nhiều hướng đi, nhưng nhiều con đường dẫn đến sa ngã và vực thẳm.
Chọn Lâm Phong Tước là lựa chọn nhỏ bé nhất nhưng có vẻ tốt nhất.
Ta có thể chắc chắn không nhìn sai tương lai của người khác, nhưng luôn có chút nghi ngờ về chính mình.
Từ sau khi mẹ chết, ta không còn tin vào chuyện phu thê ân ái đến bạc đầu.
Vì vậy những năm qua, dù không thiếu ăn mặc, ta luôn tìm cách kiếm tiền. Đợi đến ngày nào đó Lâm Phong Tước đột nhiên mang một nữ tử trở về, khi ta ra đi, cũng có thể tự mình sống không lo cơm áo.
Ta cũng nghĩ rằng, mình có thể thản nhiên chấp nhận một ngày nào đó chàng qua đời.
“Nhưng rõ ràng nàng lo lắng cho ta.”
Lâm Phong Tước nắm chặt tay ta, buộc ta ngồi xuống, đôi mày mắt tuấn tú sâu thẳm vẫn mang chút kiêu ngạo không phù hợp:
“Nàng đã thích ta từ lâu rồi, đúng không?”
Trong khoảng cách chàng càng tiến gần như muốn hôn lên, ta nghẹn lời, tai hơi nóng lên.
Lâm Phong Tước cố chấp như đứa trẻ đòi kẹo:
“Là thích, nhất định là thích, trên đời này không ai khiến nàng thích hơn ta.”
Lông mi dài của chàng như sắp chạm vào mặt ta.
Ta lắp bắp:
“Ừm, không…không có ai thích hơn.”
-HẾT-