Mỗi Ngày Đều Quậy Đục Nước Hoàng Cung - Chương 6
15
Ta gặp quý phi với hoàng hậu vào ba ngày sau.
Hai người họ trèo lên tường viện, ngồi trên tường, tiến thoái lưỡng nan.
Quý phi đung đưa hai chân dài, chắp hai tay lại, đặt bên miệng, khẽ gọi tên ta.
Hoàng hậu dang rộng hai tay, dọc theo tường viện đi về phía trước, muốn tìm một cây cổ thụ, trèo xuống.
Một mình ta khiêng thang tre, ra sau viện đón hai người họ.
Đợi hai người xuống đất, ta mới biết gần đây đã xảy ra một chuyện lớn.
Trên triều, hoàng đế nói thái hậu vì chuyện nhiếp chính vương cầu hôn mà xấu hổ không chịu nổi, dẫn đến bệnh nặng nằm liệt giường.
Cả triều chấn động, quỳ rạp xuống đất.
Nhiếp chính vương không tin, liền nhờ quý phi đến thăm ta nhưng phát hiện ta đã bị canh giữ nghiêm ngặt.
Hoàng hậu, quý phi và nhiếp chính vương đều hiểu rõ.
Quý phi nằm trên giường: “Ngươi với hoàng đế làm sao vậy? Hắn lại còn loan tin bên ngoài nói ngươi sắp chết.”
Ta nằm trên bàn nói: “Hắn nói thích ta, sau đó ta từ chối hắn. Có lẽ hắn vội vàng rồi.”
Quý phi lật người lại, chống đầu bằng hai tay: “Ngươi theo đuổi hắn chín năm, sau đó từ chối hắn, còn muốn gả cho thúc của hắn, hắn không vội mới lạ.”
Hoàng hậu chọc vào đầu nàng: “Đừng coi hoàng đế thâm tình. Hắn chỉ lợi dụng thái hậu, nhân cơ hội này đàn áp thế lực của nhiếp chính vương.”
Hoàng hậu sống hai kiếp, quả thực rất hiểu hoàng đế.
Hắn có thể từ lãnh cung, leo lên ngai vàng, hoàn toàn dựa vào nhãn quan chính trị nhạy bén cũng như thủ đoạn chính trị xuất sắc của mình.
Nhiếp chính vương bức chết thái hậu, sẽ bị người đời chỉ trích cả đời.
Quý phi nghiêng đầu nói: “Nhưng ngươi cũng đâu có chết.”
Ta bất lực nói: “Ta cũng không có bệnh. Nếu ta đoán không nhầm vài ngày nữa, ta sẽ băng hà.”
Hoàng hậu búng tay: “Ngươi đoán không nhầm, mấy ngày nay, Thượng Nghi cung đều chuẩn bị cả rồi, quan tài sắp được chuyển đến.”
Ta thở dài.
Ta biết ý của hoàng đế.
Chỉ cần ta giả chết, vừa có thể để lại nhược điểm kinh thiên động địa của Lục Hồi, vừa có thể thoát khỏi quan hệ mẫu tử của hắn với ta.
Một công đôi việc.
Hắn chính là như vậy.
Quý phi nhìn ta, ánh mắt như đuốc: “Trước mặt ngươi có hai lựa chọn, một là ở lại và cùng hoàng đế ngược luyến tình thâm, hai là trốn khỏi cung rồi thành thân với nhiếp chính vương, có một kết thúc hạnh phúc, ngươi chọn cái nào?”
Ta có được chọn không?
Hai lựa chọn này, đều rất tệ.
Ở lại và cùng hoàng đế ngược luyến tình thâm, là vạn lần không thể, điều này trái với nguyện vọng ban đầu của ta.
Trốn khỏi cung và thành thân với nhiếp chính vương, cũng giống như trước mặt thiên hạ vạch trần lời nói dối của hoàng đế.
Thiên hạ đều biết, từ năm mười lăm tuổi, ta ở lãnh cung nuôi dưỡng thánh thượng hiện tại bảy năm. Sau khi hoàng đế đăng cơ, cảm kích sâu sắc, phong ta làm thái hậu.
Hắn phong ta làm thái hậu, là để thu phục lòng dân.
Trong mắt thiên hạ, chúng ta là tấm gương mẫu tử hiếu thuận.
Nếu để mọi người biết, hắn không cho ta gả chồng, ngầm giam lỏng thái hậu, lại vu cáo hoàng thúc, chỉ sợ lại sinh ra nhiều chuyện, dẫn đến lòng dân bất an.
Quý phi nghe ta phân tích, mày càng nhíu chặt.
“Ngươi lại còn bênh vực tên hoàng đế chó này, thế này cũng không được, thế kia cũng không được.”
Hoàng hậu nhàn nhạt nói: “Thái hậu không phải bênh vực hoàng đế, mà là bênh vực sự ổn định của triều đình.”
Hoàng hậu hiểu ta.
Không thể vì ân oán tình cảm cá nhân mà đẩy giang sơn thiên hạ vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Hoàng đế với nhiếp chính vương vốn không thể cùng tồn tại, nếu thêm ta vào, chỉ có thể đẩy nhanh xung đột, kích hóa mâu thuẫn.
Mặc dù Lục Hồi nói, hắn đã hỏi thăm người bên trên, chỉ cần thành thân với hắn là có thể trở về.
Vạn nhất không thể trở về thì sao, như vậy thì thật là khó xử.
Quý phi rút trâm vàng, bát liễu bát thán hoả: “Ta chỉ muốn biết, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì?”
Ta nằm ngửa ra sau, nhắm mắt lại: “Ngươi vừa nói, trốn khỏi cung, làm sao trốn?”
Hóa ra Lục Hồi đã sớm hẹn trước với nàng.
Chỉ cần ta muốn rời đi, hắn đã sắp xếp người trong cung, hộ tống ta ra khỏi thành.
Lục Hồi không phải người xấu, lời hắn nói đáng tin.
Quý phi cầm trâm vàng, vạch trên than, giống như đang khắc chữ.
“Ngươi vẫn nên đi đi, nếu có thể trở về, nơi này dù có sụp đổ cũng không liên quan đến ngươi.”
Hoàng hậu nắm chặt khăn tay, phụ họa: “Đi thôi. Nếu Lục Hồi cũng đi, nơi này cũng không còn chuyện gì nữa.”
Ta đứng dậy, đi đến mái hiên, ngắm trời.
Gió mùa đông, dù là gió nhẹ, cũng lạnh đến kỳ lạ.
Ta đã ở trong cung chín năm.
Nhưng mùa đông năm nay là dài nhất.
Ta vẫy tay gọi quý phi và hoàng hậu.
Hai người họ đi đến, một trước một sau.
16
Khi sắp rời khỏi cung thành này, chín năm tháng đã qua như bừng tỉnh.
Ta chìm vào trong chiếc chum nước lớn, khi gặp hoàng đế, ta mười lăm tuổi.
Cơm nước trong lãnh cung rất tệ, ta lại không có tiền để đút lót, cuộc sống của ta và tiểu hoàng tử quả thực chẳng ralàm sao.
Lại còn tên thái giám quản sự nhân cơ hội sờ tay ta, ta không dám đắc tội với hắn, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Sau đó tiểu hoàng tử phát hiện ra, liền cầm một xấp ngói đập nát tay hắn.
Cuộc sống của chúng ta càng thêm tệ, lưng dựa lưng ngồi, thường xuyên đói đến ngất đi.
Ta ở bên cửa lãnh cung, gặp Lục Hồi khi chưa đầy mười sáu tuổi.
Nghe đám thái giám nói, vị tiểu vương gia kim quý kia, thế mà lại đến lãnh cung tìm phụ nữ.
Tên thái giám đó liếc thấy ta, liền dùng giọng nhọn the thé nói: “Có người phải nhanh chân trèo lên rồi.”
Ta không dám nhìn Lục Hồi, chỉ vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin hắn tha mạng.
Ta ở trong ngõ nhỏ tường cung, gặp Thẩm Tu khi mười bảy tuổi.
Ta ở góc tường lãnh cung, phơi khô quần áo cho hắn, hỏi cuối cùng là ai bắt nạt hắn.
Hắn không chịu nói, ta bảo tiểu hoàng tử nhân cơ hội đi theo dõi Thẩm Tu, từng người một ghi nhớ là những ai.
Đợi đến khi bọn họ trực ban trong cung, ta giả làm nữ quỷ lởn vởn, dọa bọn họ khóc như ma như quỷ.
Sau mười bảy tuổi, vì Thẩm Tu có tiền, ta cũng trở nên có tiền.
Thẩm Tu dạy tiểu hoàng tử đọc sách, ta suy nghĩ trưa nay ăn gì.
Hai năm đó trôi qua thật thoải mái dễ chịu.
Mãi đến năm mười chín tuổi, tiểu hoàng tử đi ra khỏi lãnh cung, đi đến bên cạnh hoàng đế.
Hắn thỉnh thoảng lại quay về thăm ta, kể về những chuyện bên ngoài.
Ta nhàn rỗi không có việc gì làm, bảo Thẩm Tu dạy ta cầm kỳ thi họa.
Năm hai mươi tuổi, ta học được bài 《Phượng cầu hoàng》.
Thẩm Tu cũng vào triều làm quan, hắn không tiện đến lãnh cung nữa.
Tiểu hoàng tử chỉ có thể tranh thủ thời gian về thăm ta, không còn thái giám nào dám làm khó ta nữa.
Những ngày tháng như vậy, lại trôi qua hai năm, tiểu hoàng tử đăng cơ.
Ta từ lãnh cung chuyển đến đây.
Ta trở thành thái hậu trẻ tuổi nhất, gặp được hoàng hậu chán đời sống lại, quý phi ngốc nghếch xuyên không đến.
Ta mím môi mỉm cười, lắc đầu: “Không đúng, bây giờ là thái nữ ngốc nghếch rồi.”
Quý phi với hoàng hậu đều nghe đến ngây người, lại bị ta đột ngột làm cho tỉnh táo, vội vàng quay mặt đi, dùng tay quệt nước mắt.
Ta quay người đi vào trong phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trốn khỏi cung.
Quý phi bám sát theo sau, nhanh chân đi vào: “Vậy khi nào ta thông báo cho nhiếp chính vương?”
Ta lấy viên dạ minh châu từ trong tủ ra, nghiêm túc nói với nàng: “Ngươi hãy giao vật này cho hắn, đồng thời nói với hắn, ta không muốn gả cho hắn nữa. Nếu hắn vẫn còn muốn giúp ta ra khỏi cung, đêm nay ta sẽ chờ ở trong cung.”
Quý phi cầm viên dạ minh châu, vẻ mặt do dự nói: “Nếu hắn không đồng ý thì sao?”
Ta im lặng một lát, trầm giọng nói: “Nếu hắn không đồng ý, trước khi lâm chung ta sẽ để lại một đạo di chiếu, nói rằng ta không phải chết vì nhiếp chính vương, mong thánh thượng đừng quá đau buồn, giận lây người khác.”
Hoàng hậu đóng cửa lại, nhíu mày nói: “Ngươi muốn biến giả chết thành chết thật sao?”
Ta gật đầu, ánh mắt vô cùng kiên định.
“Không ra khỏi cánh cửa cung này, ta sẽ bị người khác khống chế, còn liên lụy đến Lục Hồi.”
Quý phi vội vàng nhét viên dạ minh châu vào tay ta, trong mắt vội vàng rướm lệ.
“Lời này ta không thể truyền, ta không thể hại chết ngươi. Dù là Lục Hồi hay hoàng đế, bọn họ đều sẽ không để ngươi chết.”
Ta giữ chặt tay nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt ta.
“Đừng khóc, ta tin Lục Hồi, hắn sẽ đến cứu ta. Những lời vừa nói chỉ là giả thiết.”
Hoàng hậu nói với quý phi: “Không sao, nếu ngươi không dám, ta sẽ thay ngươi đi.”
Quý phi nhìn chúng ta, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào nói: “Ta đi, ta đi.”
Quý phi không dám nhìn chúng ta nữa, quay người chạy đi.
Nàng lại men theo đường cũ trèo tường ra ngoài.
17
Hoàng hậu vẫn ở lại cung ta, chờ quý phi quay về báo tin.
Đến khi màn đêm buông xuống, cả cung điện bỗng chốc chìm vào bóng tối.
Hoàng hậu thắp đèn trong phòng, thấy ta dựa vào cửa ngẩn người, nàng lại bảo ta cùng nàng đi thắp sáng đèn góc ở khắp nơi.
Đến khi thắp sáng ngọn đèn cuối cùng, phía sau viện truyền đến tiếng thở hồng hộc.
Ta với hoàng hậu cầm đèn lồng, chạy đến.
Là quý phi.
Nàng khom người xoa bóp đầu gối, thở hổn hển nói: “Không sao đâu, các tỷ tỷ. Hắn nói sẽ cho người đến đón tỷ đêm nay.”
Ta tiến lên một bước, ôm lấy quý phi, vùi đầu sâu vào vai nàng, không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Hoàng hậu cười khẽ lau nước mắt, dùng cánh tay đỡ quý phi: “Vào trong nói đi. Ban đêm lạnh lắm.”
Ta với hoàng hậu một trái một phải, dìu quý phi vào phòng.
Quý phi vừa mới ngồi vững, liền giục ta nhanh chóng thu dọn, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
Người của Lục Hồi nhân lúc các nơi trong cung đổi ca, đã lần lượt vào vị trí.
Hoàng hậu giúp ta thu dọn đồ đạc, chỉ lấy vàng bạc châu báu, những thứ khác đều không cần.
Nửa nén hương, hai người đã giục ta trèo tường.
Ta dùng hết sức trèo lên tường thành nhưng thoáng thấy đoàn xe màu vàng ở đằng xa, lại đột ngột ngã xuống.
“Hoàng đế đến rồi!”
Quý phi lộ vẻ kinh ngạc, lùi lại mấy bước.
“Xong rồi, xong rồi, phải làm sao bây giờ?”
Ta xách bọc đồ, nhanh chân quay về.
“Ta không thể đi được, ta đi rồi, hai người sẽ chết chắc.”
Hoàng hậu nắm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, nhíu mày.
Nàng đứng trên đỉnh thang, thò đầu ra ngoài quan sát.
Một lát sau, nàng nhảy xuống.
“Ta có cách.”
Nàng kéo ta và quý phi, trở về phòng.
Nàng lấy cây nến đang cháy trên giá nến: “Còn nhớ kiếp trước ta làm gì không?”
Quý phi chỉ vào cây nến nói: “Đốt cung?”
Hoàng hậu gật đầu, sắc mặt nàng càng thêm kiên định.
“Đốt cung, không cho hoàng đế vào, chúng ta nhân lúc hỗn loạn mà đi.”
Ta quay người đi lấy một ngọn nến, đốt cháy rèm cửa sổ.
Ngọn lửa bùng lên bậu cửa sổ, nổ lớn, cháy càng lúc càng sáng, tượng trưng cho ánh sáng và tương lai.
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều phản chiếu ánh lửa.
“Chúng ta cùng đi thôi.”
Hoàng hậu với quý phi lần lượt đi đốt những vật dễ cháy ở khắp nơi.
Mùa đông hanh khô, cộng thêm gió nhẹ, cả cung điện trong nháy mắt biến thành một biển lửa.
Chúng ta trốn ở phía sau điện.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng ngoài cửa, tiếp đó có rất nhiều người xông vào.
Là thị vệ và thái giám cứu hỏa, vừa chạy vừa hét.
Hỗn loạn vô cùng.
Bên ngoài tường viện có bốn năm cao thủ trèo vào, đưa ba chúng ta đi.
Khi gặp lại Lục Hồi, chúng ta đã ra khỏi kinh thành.
Hắn cưỡi ngựa từ xa phi đến, dừng lại bên cạnh xe ngựa của chúng ta.
Ta vén rèm xe, hướng hắn cảm tạ.
Lục Hồi nhíu mày, giọng điệu đau khổ nói: “Ngươi có biết, khi nhận được thư của ngươi, ta đau lòng đến mức nào không? Ngươi thà chết cũng không chịu gả cho ta?”
Ta không tiếp lời hắn, chớp chớp mắt, nói: “Ngươi nói ta thành thân với ngươi, liền có thể về nhà, có phải lừa ta không? Nhiệm vụ ta nhận được là phải thỏa mãn hai điều kiện.”
Lục Hồi không hề có vẻ lúng túng khi bị vạch trần, ngược lại sắc mặt càng thêm thoải mái.
“Nhưng ta không có ác ý. Bản chất chúng ta vốn là một đôi. Ngươi gả cho ta, nếu muốn về nhà, ta tranh thủ vị trí đó cho ngươi, không phải chuyện khó. Nếu ngươi không muốn ta động vào hoàng vị của hắn, ta cũng không có ý định đó.”
Ta thở dài, bất đắc dĩ cười nói: “Ta biết mà, ta không thể về nhà.”
Ta nhìn về phương xa: “Đã như vậy, hà tất phải ở bên ngươi, hay ở bên ai?”
Lục Hồi nắm dây cương, theo ánh mắt ta, nhìn về phương xa.
“Vậy ngươi muốn đi đâu?”
Ta cong môi, cười nhẹ: “Cùng tỷ muội đi du sơn ngoạn thủy.”
Quý phi từ phía sau chen ra, hướng Lục Hồi vẫy tay.
“Ba tỷ muội chúng ta suốt đời không quên đại ân của Nhiếp chính vương!”
Hoàng hậu kéo rèm che cửa sổ xe, để lộ nửa khuôn mặt, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đa tạ Vương gia.”
Lục Hồi ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu mỉm cười.
“Đêm qua cung điện của Thái hậu bị hỏa hoạn, Thái hậu băng hà. Hoàng hậu với Thái nữ, vì hầu hạ Thái hậu mà chết trong biển lửa.”
Hắn kẹp chặt hai chân, con ngựa bước đi, từ từ đi xa.
Lục Hồi không ngoảnh lại, giơ tay lên, vung roi ngựa.
“Đi đi, các ngươi tự do rồi!”
Bánh xe ngựa lại chuyển động.
Ta cùng quý phi, hoàng hậu, chen chúc trong chiếc xe ngựa nhỏ bé này nhưng lại cảm thấy trời đất rộng lớn, con đường phía trước thênh thang.
“Đi đâu trước đây? Hàng Châu, hay Dương Châu?
“Tây Hồ, hay Thiệu Tây Hồ?”
“Sao cũng là Tây Hồ, không thể là Đông Hồ sao?”
“Đông Hồ ở đâu?”