Mỗi Năm Có Ngày Này, Hàng Tháng Có Hôm Nay - Chương 5
23.
Trong hôn lễ của Tô Dĩnh, tôi gặp Trần Kinh Liêm.
Sau khi trò chuyện, anh mời tôi và con gái ở Bắc Kinh chơi mấy hôm.
Tôi từ chối.
Vé máy bay đi Hải Nam đã đặt từ trước, tôi không có khả năng sẽ đổi chuyến, cũng sẽ không hoàn vé.
Anh vẫn hiểu tôi, cũng không tiếp tục kiên trì.
Nhưng lúc tôi đưa U U đi chơi ở Tam Á lại không hẹn mà gặp Trần Kinh Liêm.
Đương nhiên, tôi không có tiền để mua một bãi biển cho riêng mình.
Cho nên cũng không có quyền can thiệp việc anh xuất hiện ở đây.
Trần Kinh Liêm cũng không dây dưa với tôi.
Cũng không hỏi thăm tôi.
Ngược lại anh hứng thú với U U hơn.
Anh vui vẻ chơi với U U, tôi cũng được nhàn hạ nên đi theo.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà con nhóc này đã bị anh mua chuộc.
Ngày nào cũng đi theo anh như cái đuôi nhỏ, một giây cũng không rời.
Nhưng đối với tôi mà nói, chuyện này cũng không thể xem là có gì được.
Vì hai ngày nữa chúng tôi sẽ quay về.
Không có chuyện Trần Kinh Liêm sẽ bỏ hết một đống chuyện ở Bắc Kinh để chạy khắp nơi với mẹ con tôi được.
Một đêm trước khi về, lúc Trần Kinh Liêm đưa U U về có hơi lạ.
Tôi định gọi trợ lý của anh đến đưa anh đến bệnh viện.
Trần Kinh Liêm lại kéo tôi lại.
“Tuế Tuế, không cần đến bệnh viện.”
“Chắc là có người bỏ thứ không sạch sẽ vào đồ uống của anh.”
“Làm phiền em cho anh mượn phòng tắm một chút.”
“Phòng anh không có sao?”
Trần Kinh Liêm dựa vào tường, khó khăn mở mắt.
“Tuế Tuế, em nhìn dáng vẻ này của anh còn có thể ra ngoài được sao?”
Tôi liếc qua bên dưới.
Cũng đúng.
Ra ngoài thế này cũng khá xấu hổ.
“Vậy anh vào đi.”
Tôi ôm U U đi vào trong.
Sau khi cho bé ngủ, lúc ra ngoài bên ngoài đã không có tiếng động.
Phòng tắm tối đen, yên lặng đến mức dọa người.
Tôi đi đến gõ cửa, cũng không có ai đáp lại.
Cuối cùng vẫn không muốn anh xảy ra chuyện trong phòng mình, tôi dứt khoát đẩy cửa vào.
Nhưng vừa đẩy cửa ra đã bị người ta nắm lấy tay.
“Trần Kinh Liêm?” Tôi giật mình.
“Tuế Tuế, là anh.”
Giọng Trần Kinh Liêm khàn đặc.
Lòng bàn tay như một đống lửa, nóng đến dọa người.
Tôi khó thở, dùng sức đẩy anh.
Nhưng lại bị thân hình cao lớn rắn chắc của anh giữ chặt lại trên vách tường.
“Ninh Tuế.”
“Sau khi chia tay với em, anh không tìm người phụ nữ nào khác.”
Tôi cười lạnh: “Sao, muốn tôi phong cho anh danh hiệu thủ thân như ngọc à?”
Anh không nói gì, có lẽ bị tôi chọc giận.
Tôi không quan tâm, lại lần nữa dùng sức muốn đẩy anh ra.
Trần Kinh Liêm nắm chặt lấy cổ tay tôi: “Đêm em kết hôn, anh đứng dưới tầng cả một đêm.”
Tôi cười nhạo: “Sao nữa, tặng cho anh thêm phần thưởng cảm động Trung Quốc nữa nhé?”
Có lẽ Trần Kinh Liêm đã thật sự bị chọc tức.
Một lúc lâu sau anh mới nói tiếp: “Nếu như U U cần một người bố…”
“Hiện tại con bé không cần.”
Tôi ngắt lời anh: “Nếu như tương lai con bé cần tôi sẽ tự cân nhắc, nhưng ngoài anh ra.”
“Tuế Tuế?”
“Cửa nhà anh quá cao, tôi và U U không với nổi, cũng không muốn chịu uất ức.”
“Trần Kinh Liêm, nếu anh vẫn khó chịu thì đi bệnh viện hoặc tìm người phụ nữ khác…”
Tôi còn chưa nói xong, Trần Kinh Liêm đã cúi xuống hôn mạnh lên môi tôi.
“Ninh Tuế, anh giúp em trông con bảy ngày, không có công lao thì cũng có khổ lao.”
“Anh muốn gì?”
Anh hôn vừa vội vừa mạnh, nhiều lần cắn tôi đau.
Tôi vừa tức vừa uất ức, nhưng cũng không nhẫn nhịn, nâng tay lên đánh anh.
Vung tay quá mạnh, không may đánh thẳng vào mặt anh.
Tiếng tát vô cùng chói tai, tôi và Trần Kinh Liêm đều ngẩn người.
Người được cưng chiều như tổ tông như anh sợ là từ khi sinh ra đến giờ cũng chưa từng bị ai chạm vào một đầu ngón tay.
Cái tát này của tôi không nhẹ, nói không chừng trên mặt cũng để lại vết.
“Em nói xem anh muốn thế nào?”
Trần Kinh Liêm lại lần nữa giữ lấy cổ tay tôi nhấn lên tường.
“Tuế Tuế, ba năm rồi, có phải em nên bớt giận rồi không?”
“Bớt giận?”
Tôi bật cười: “Được nha Trần Kinh Liêm, muốn tôi nguôi giận cũng không phải không thể, chỉ cần anh có thể làm được.”
“Em nói đi.”
“Chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Tôi nâng tay lên sờ khuôn mặt tuấn tú như cũ của anh.
Tôi cũng cần phải giải quyết dục vọng sinh lý của mình.
Anh đã tự mình hạ giá đưa đến cửa như vậy.
Ngu gì không dùng?
Quả nhiên đi đường mà đàn ông hay đi khiến tâm trạng thoải mái hơn thật.
“Em muốn chơi trò chơi gì?”
“Giống trò chơi anh từng chơi với tôi.”
Nửa phút im lặng.
“Được.”
Anh như nghiến răng nói ra mấy chữ: “Anh đồng ý với em.”
24.
Nếu như nói Trình Hiếu An là một hồ nước dịu dàng ấm áp.
Thì Trần Kinh Liêm chính là nham thạch nóng bỏng, là dòng chảy sục sôi không ngừng chảy xiết.
Cả đời tôi, cho đến bây giờ cũng chỉ có hai người đàn ông là anh và Trình Hiếu An.
Nhưng thật lòng mà nói, mang cho tôi trải nghiệm cao nhất, chỉ có Trần Kinh Liêm.
Anh sẽ không dịu dàng quan tâm từng chi tiết như Trình Hiếu An.
Sẽ không lúc nào cũng đặc biệt để ý đến cảm nhận của tôi, sợ làm tôi đau hay khiến tôi không thoải mái.
Trần Kinh Liêm vĩnh viễn là người điều khiển hết mọi thứ.
Người đàn ông đầu tiên của tôi là anh.
Tất cả kinh nghiệm của tôi đều từ anh mà có.
Không có ai hiểu rõ cơ thể tôi hơn anh.
Cũng không ai khiến tôi vui sướng như anh.
Tôi vẫn hận anh, trong lòng vẫn kháng cự như trước.
Nhưng cơ thể lại nhanh chóng tan ra dưới sự trêu chọc của anh.
Nơi cứng rắn nhất của người đàn ông không biết mệt mỏi đụng vào nơi mềm mại nhất của tôi.
Lúc đầu tôi còn nghẹn ngào rên rỉ rơi lệ.
Cuối cùng giọng khàn đặc, nước mắt rơi không ngừng nhưng vẫn dòng suối vẫn róc rách không ngừng.
Trần Kinh Liêm ôm tôi lên.
Cứ như vậy ôm tôi đến trước cửa sổ to sát đất.
Tôi thấy được mình, cũng thấy anh ở sau lưng.
Cơ thể chúng tôi chênh lệch lớn như vậy.
Nhưng lại phù hợp như thế.
“Ninh Tuế.”
Trần Kinh Liêm để tôi chống lên tấm pha lê lạnh buốt.
Anh cúi đầu hôn lên gáy tôi: “Người có thể khiến em sung sướng thế này, chỉ có anh.”
“Đúng không?”
Tôi không chịu trả lời.
Anh cũng không ép tôi trả lời.
Chỉ ở trước cửa sổ muốn tôi hết lần này đến lần khác, khiến xương cốt tôi mềm nhũn.
Chân cũng không đứng vững.
“Ninh Tuế, anh muốn em mãi mãi cũng không thể rời khỏi anh.”
Tôi đã không còn sức để nói chuyện.
Trong lòng cũng không thể không thừa nhận, anh quả thật có thể khiến tôi thoải mái.
Nhưng cũng như lúc trước anh đối xử với tôi.
Bây giờ tôi đối với anh, cũng chỉ có thế mà thôi.
25.
Sau khi rời khỏi Hải Nam, tôi không liên lạc với Trần Kinh Liêm.
Anh từng về quê tôi một lần.
Thăm tôi và U U, thuận tiếp chơi tiếp trò chơi giữa chúng tôi.
Triền miên kết thúc, sáng hôm sau anh đã phải về Bắc Kinh.
Tôi ngủ say như cũ.
Trần Kinh Liêm mặc quần áo chỉnh tề, quay lại đứng trước giường.
Anh gọi tôi dậy: “Không khỏi khi nào anh lại đến sao?”
Tôi buồn ngủ đến mức không mở được mắt, thuận miệng hỏi: “Khi nào lại đến?”
Trần Kinh Liêm không trả lời, chỉ cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn tôi.
Anh không đáp, tôi cũng không tiếp tục hỏi.
Sau khi anh đi, tôi vẫn làm việc chăm con như cũ.
WeChat và số của anh tôi đều có.
Nhưng tôi sẽ không chủ động tìm anh nữa.
Nhiều năm trước tôi đã từng như vậy, không ngừng gửi tin nhắn cho anh.
Trần Kinh Liêm, anh đang làm gì vậy?
Trần Kinh Liêm, anh vẫn còn bận sao?
Trần Kinh Liêm, khi nào anh đi công tác về?
Trần Kinh Liêm, em rất nhớ anh, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau không?
Trần Kinh Liêm…
Trần Kinh Liêm…
Vĩnh viễn sẽ không.
26.
Mấy năm tiếp theo, chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ như vậy.
Anh sẽ đến thành phố tôi sống.
Thỉnh thoảng tôi sẽ đến Bắc Kinh.
Nhưng anh đuổi theo tôi đi khắp trời Nam biển Bắc nhiều hơn.
Lãng tử như Thẩm Ngạn cũng quay đầu kết hôn.
Trong hôn lễ, Trần Kinh Liêm uống say.
Đêm hôm đó là lần đầu tiên anh hỏi tôi có muốn kết hôn không.
Tôi cười: “Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà lại ngây thơ như trẻ con vậy?”
Trần Kinh Liêm dựa vào sofa, trong mắt là men say, nhìn tôi một lúc lâu.
Anh đột nhiên bật cười: “Có thể thấy Thẩm Ngạn kết hôn nên hơi xúc động.”
Tôi vừa tháo trang sức vừa nói: “Lúc nào anh cũng có thể kết hôn, chúng ta cứ thế kết thúc là được.”
Anh lảo đảo đứng lên, đi đến trước bàn trang điểm, ôm lấy tôi từ phía sau.
“Chỉ có thể như thế này thôi sao?”
Tôi giơ tay lên nắm chặt bàn tay thon dài của anh.
“Tương lai như thế nào em không biết, nhưng bây giờ, chỉ có thể thế này.”
Trần Kinh Liêm cúi đầu cười.
Anh chống cằm lên gáy tôi, nhẹ nhàng cọ xát: “Được, nghe em.”
Mặt trăng đêm đó rất tròn, cũng rất lớn.
Chúng tôi đứng trên sân thượng hôn nhau.
Gió nhẹ nhàng thổi, dịu dàng lướt qua khuôn mặt.
Dường như muốn xoa dịu trái tim của mỗi người.
Tôi thả lỏng.
Nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Trần Kinh Liêm.”
“Ừm?”
“Có lẽ tương lai em sẽ muốn kết hôn.”
“Sẽ muốn sinh thêm một đứa nhỏ nữa.”
“Có lẽ em sẽ muốn sống cùng một ai đó đến hết đời.”
“Có lẽ em sẽ yêu những người khác.”
“Nhưng tất cả những thứ này đều chỉ là có lẽ.”
“Giờ này, phút này, mặt trăng rất đẹp, bóng đêm cũng rất đẹp, bây giờ ở bên cạnh anh vẫn rất vui vẻ.”
Tôi nhón chân lên hôn vào cằm anh: “Anh hiểu không?”
Trần Kinh Liêm dần ôm tôi chặt hơn.
Trong mắt anh là ý cười nhàn nhạt.
“Em nói không sai, mặt trăng đêm nay rất đẹp, bóng đêm cũng rất đẹp.”
“Vậy nguyện cho chúng ta, mỗi năm có ngày này, hàng tháng có hôm nay.”
Về phần tương lai thế nào.
Có lẽ ngày mai ngày mốt anh vẫn sẽ rất đau khổ khát khao.
Nhưng đêm nay, anh quyết định buông thả bản thân.
Giờ phút này, cô ở trong vòng tay anh.
Thật sự ở trong vòng tay anh.
Anh đã thỏa mãn rồi.
[Hết]