Mối Hận Kiếp Trước - Chương 2
Ngồi vào cỗ xe ngựa phía sau, ta ra lệnh cho đoàn người tiếp tục lên đường.
Cứ như thể vừa rồi kẻ rơi xuống vách núi chỉ là một tảng đá chắn đường.
Ta hỏi Hồng Anh: “Chắc chắn không còn hơi thở chứ?”
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã bổ thêm một đao vào cổ và tim của bọn họ, chắc chắn chết không thể chết hơn.”
Ta gật gật đầu.
Quả nhiên vẫn là để các nàng chết sớm một chút tốt, để tránh sinh thêm sự cố.
Vào thành, ta sai Hồng Anh ghé qua Thuận Thiên phủ nha một chuyến.
Một tên thư sinh dám bày mưu hủy danh tiết của ta.
Nếu để hắn thành công, chẳng lẽ chỉ cần một tên vô lại trộm vật của nữ nhân, là có thể cưới được tiểu thư khuê các trong sạch sao?
Chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao?
Chuyện của Trương Sinh, muốn xử lý thì đơn giản thôi.
Lần tiếp theo nghe tin tức về hắn, là khi hắn đã đột tử trong ngục.
Phụ thân ta, như ta dự liệu, liền phủi sạch mọi liên can.
Mẫu thân hỏi ta: “Con từng coi Hồng Ngọc như tỷ muội ruột thịt, mỗi lần nàng phạm sai, ta muốn phạt nàng, con đều xin tha cho nàng. Sao lần này lại quyết tâm xử lý như vậy?”
Ta đáp: “Hôm ấy trước Phật đường, nữ nhi bỗng ngộ ra rằng, người thật sự tốt với con mới là người nghĩ cho con sâu xa.”
“Hồng Ngọc lại luôn xúi giục con làm chuyện sai trái, nhất thời vui vẻ, nhưng sau đó lại phải chịu khổ dài.”
“Con thường ngày rảnh rỗi, thích đọc mấy cuốn thoại bản, nhưng chỉ có vậy thôi. Nếu có thư sinh muốn làm quen, con tuyệt đối không làm Thôi Oanh Oanh trong Tây Sương Ký*.
“Con là Thôi Lệnh Nghi.”
Mẫu thân chăm chú nhìn ta hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười hiếm hoi, gật đầu nói: “Con nghĩ được như vậy là tốt.”
Chuyện xảy ra ở Tướng Quốc Tự, coi như khép lại.
Ta tiếp tục theo mẫu thân học quản lý gia sự, an tâm đợi ngày thành thân.
5.
Cho đến một ngày, khi ta đi ngang qua hành lang, gặp phụ thân vừa ra ngoài trở về.
Ta ngửi thấy một mùi hương không hề xa lạ.
Kiếp trước, lúc Hồng Ngọc về thăm nhà, trên người nàng cũng mang theo hương thơm này.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng ta không muốn có thêm bất kỳ rủi ro nào.
Ta viện cớ hẹn bằng hữu, nói với mẫu thân một tiếng, rồi dẫn Hồng Anh cùng hai hộ viện ra khỏi phủ.
Chúng ta tiến thẳng đến chợ phía Tây.
Từng tiệm hương liệu một, xem hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng cũng tìm được loại hương liệu ấy.
Chưởng quầy nói rằng loại hương này được bán theo từng hộp, mỗi hộp chỉ chứa một lượng nhỏ, giá tới năm mươi lượng bạc.
Giá cao ngất ngưởng như vậy, đừng nói dân thường không mua nổi, ngay cả ta cũng không nỡ chi.
Ta hỏi: “Gần đây có ai mua loại hương liệu này không?”
“Quan khách vào ra mỗi ngày nhiều lắm, ta làm sao nhớ hết được?”
“Ta mua một hộp.”
Ta bảo Hồng Anh lấy ra ngân phiếu.
Chưởng quầy vui vẻ lấy một hộp giao cho ta, rồi liền trở nên nghiêm túc nói:
“Công thức của hương liệu này rất phức tạp, đốt lên có thể thêm hứng thú chuyện phòng the, tăng thêm lạc thú chốn khuê phòng.
“Nếu không đốt, chỉ cần mở nắp ra đặt trong phòng, sẽ giúp an thần dễ ngủ, một hộp có thể dùng được một tháng.
“Tuy nhiên, có một khuyết điểm chí mạng: loại hương này có thể gây sảy thai cho thai phụ.”
“Tiểu thư còn chưa xuất giá thì có thể dùng, nhưng sau khi xuất giá phải cẩn thận.”
Ta giật mình, mí mắt phải không tự chủ mà giật giật.
Chưởng quầy lấy ra sổ sách: “Những ai mua hương liệu ở cửa tiệm này, ta đều có ghi lại. Ngay tại ba ngày trước, có người mua hai hộp. Người đó ta vừa hay quen biết, là Toàn Phú của Thôi phủ.”
Toàn Phú là người phụ thân ta hay sai vặt, xem ra là do phụ thân mua rồi.
Chỉ không biết, ông đã tặng cho ai?
Chưởng quầy lại nói: “Tiểu thư vừa nhìn đã biết là người xuất thân từ gia đình quyền quý. Người như cô, tự mình đến Tây thị mua đồ quả là hiếm thấy. Người gần đây nhất cũng là nửa năm trước.”
“Là tiểu thư nhà nào?”
“Là phủ Vũ Ninh Bá, xe ngựa của họ từng chắn ngang cửa tiệm.”
Phủ Vũ Ninh Bá tuy ngày càng suy tàn, nhưng vẫn là một thế gia vọng tộc.
Ta và đại tiểu thư của phủ Thẩm Tri Ngôn, là bạn thân từ nhỏ.
Ta viết một tấm thiệp, mời Thẩm Tri Ngôn đến Thôi phủ dạo chơi.
Hồng Anh bưng hộp hương liệu ra, mở nắp.
Thẩm Tri Ngôn buột miệng: “Lệnh Nghi, ngươi cũng thích mùi này sao?”
“Ngôn Ngôn cũng thích à?”
“Là biểu tỷ của ta thích. Tỷ ấy nói mùi này giúp an thần, mấy ngày trước còn tặng cho ta và muội muội, mỗi người một hộp.”
“Ta nhớ biểu tỷ của ngươi, lần trước trong tiệc mừng thọ của Lư lão thái quân, nàng ấy cũng có mặt.”
“Đúng rồi, nàng là nữ nhi của cữu cữu ta. Mẫu thân ta rất thương nàng, còn dẫn nàng tham gia yến hội của các thế gia, để tìm một mối hôn nhân tốt trong kinh thành.”
Trong lòng ta đã có suy đoán.
Có nghi ngờ thì phải kiểm chứng.
Nhân dịp Thẩm Tri Ngôn mời ta đến Bá phủ dạo chơi, ta đến thăm lão thái quân, ngồi trò chuyện với người.
Lão thái quân vui vẻ, liền sai người gọi tất cả tiểu thư trong phủ đến.
Lần đầu tiên ta gặp vị biểu tiểu thư ấy.
6.
Nàng tên là Giang Trĩ Nguyệt.
Ánh mắt nàng thỉnh thoảng dừng trên người ta.
Ta nhìn về phía nàng, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, ta cũng khẽ nhếch môi.
Trên người nàng không có mùi hương ấy.
Hai hộp hương liệu, tặng cho biểu muội, còn mình thì không giữ lại.
Nếu là không thích, phụ thân sẽ không mua tặng nàng.
Nếu nàng thích, thì vì lý do nào đó tạm thời không thể dùng, đó chính là điều ta không muốn xảy ra nhất.
Hoặc là, ta đã sai lầm.
Cho đến khi ta rời đi, Thẩm Tri Ngôn tiễn ta, ta thấy Giang Trĩ Nguyệt vịn lan can nôn khan.
Suy đoán trong lòng ta, thêm một chứng cứ nữa.
Một luồng lạnh lẽo chạy dọc từ đầu ngón chân lan khắp cơ thể.
Về phủ, ta đến thỉnh an mẫu thân.
Triệu di nương và Mai di nương đều có mặt, một người ủ rũ cúi đầu, một người khóc đỏ cả mắt.
Ta hỏi một câu: “Hai vị di nương đây là thế nào vậy?”
Mai di nương nghẹn ngào: “Đại tiểu thư, lão gia đã hai tháng không đến phòng ta rồi. Tối qua khó khăn lắm mới đến, vậy mà lại nói người ta có mùi khó chịu.”
Mẫu thân ta nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Sao ngươi có thể nói những điều này trước mặt Lệnh Nghi?”
Mai di nương khóc càng thảm: “Trước đây, lão gia khen trên người ta có mùi hương của nữ nhân mà.”
Ta ngồi xuống bên cạnh Triệu di nương, dịu dàng nói: “Ta là nữ nhi, không nên nghe cũng không nên hỏi. Nhưng thấy hai vị di nương như vậy, trong lòng ta không đành, cũng không biết làm sao.”
Triệu di nương thở dài, Mai di nương khóc rấm rứt.
Ta cũng thở dài một tiếng, sau đó bảo Hồng Anh lấy hương liệu ra, chia làm hai phần.
Ta nói với hai di nương: “Mấy hôm trước ta sai Hồng Anh mua ít hương liệu giúp an thần, hai người dùng thử, tĩnh dưỡng tinh thần cho tốt, ta và mẫu thân cũng an tâm hơn.”
Triệu di nương nói: “Đại tiểu thư có lòng rồi.”
Mai di nương oán hận nói: “Theo lão gia bao năm, còn chẳng được bằng sự quan tâm của đại tiểu thư.”
Hai vị di dương cầm hương liệu rời đi.
Mẫu thân nghi hoặc nhìn ta, hỏi: “Con phát hiện ra điều gì sao? Vì sao lại tặng hương liệu cho bọn họ?”
Ta dịu dàng đáp: “Mẫu thân đa nghi rồi.”
Hiểu con không ai bằng mẹ, mà hiểu mẹ cũng không ai bằng con.
Mẫu thân ta, người quá hiền lành và nhân từ.
Giống như lần ở Tướng Quốc Tự, nếu ta không ra tay, dẫn Trân Châu và Hồng Ngọc về phủ, e rằng người sẽ phạt qua loa rồi cho qua chuyện.
Mẫu thân nhìn ta chăm chú, bỗng hiện lên nét u sầu, khẽ thở dài: “Lệnh Nghi, từ sau khi trở về từ Tướng Quốc Tự, con đã trở nên xa cách ta.”
Ta cúi đầu, không phủ nhận, cũng không giải thích.
Người nói: “Con xử lý Trân Châu và Hồng Ngọc rất đúng, ta chưa từng trách con. Ta chỉ tự trách mình, suýt nữa không bảo vệ được con, lại còn để con bảo vệ ta.”
“Mẫu thân…”
Có ai không muốn thân cận với mẹ ruột chứ?
Ta cũng vậy.
“Mẫu thân, người có muốn giành lại trái tim của phụ thân không?”
Ta nhớ được khi còn bé, nương cùng phụ thân là mười phần ân ái.
Cho đến khi vị di nương đầu tiên vào phủ, họ mới dần xa cách.
Mẫu thân cũng bắt đầu nghiêm khắc hơn trong việc giáo dục ta.
“Lệnh Nghi, con đã lớn rồi, sau này con muốn làm gì, ta đều ủng hộ con.”
7.
Ta bảo mẫu thân tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa trong phủ, ta mời các tiểu thư khuê các đến chơi, còn mẫu thân mời những người bạn cũ thế giao đến dự.
Hôm ấy, trước cổng Thôi phủ đầy xe ngựa, khách khứa tấp nập.
Người của phủ Vũ Ninh Bá vừa đến, ta liền thấy Giang Trĩ Nguyệt theo sát bên Thẩm phu nhân.
Nàng cười khẽ, ánh mắt lấp lánh, dường như đầy đặn hơn so với lần ta gặp ở Bá phủ.
Ta khẽ cười lạnh, nhếch môi.
Mẫu thân ta chào đón các phu nhân, còn ta dẫn các tiểu thư trẻ tuổi ra thủy tạ uống trà trò chuyện.
Qua ba chén trà, chỉ có chén trước mặt Giang Trĩ Nguyệt là vẫn chưa uống.
Ta bảo Hồng Anh đổi trà cho nàng.
Một tiểu thư ngồi bên hỏi: “Giang tỷ tỷ không thích uống trà sao?”
Giang Trĩ Nguyệt nói: “Gần đây ta ngủ không sâu, nếu uống trà sẽ mất ngủ.”
Chờ nàng uống hai chén nước, có người đề nghị đi dạo trong vườn, ta giả vờ vô tình nói:
“Giang tỷ tỷ uống chính là hạt ý dĩ, giúp tiêu sưng giảm phù. Dạo xong vườn, chúng ta có thể cùng uống một chén. Nhưng ý dĩ có tính hàn, uống nhiều dễ bị tiêu chảy.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Trĩ Nguyệt liền thay đổi, sau đó lập tức nôn khan.
Để chắc chắn không có sơ sót, ta đã cho người bỏ thêm thuốc gây buồn nôn vào nước của nàng.
Ta lập tức gọi người mời đại phu, báo cho mẫu thân và Thẩm phu nhân.
Giang Trĩ Nguyệt vội nói: “Ta không sao, Thôi tiểu thư đừng…”