Mối Hận Kiếp Trước - Chương 1
1.
Ta thu chân đang định bước ra, quyết định ở lại thiền phòng nghỉ ngơi.
Hồng Ngọc lo lắng nói: “Tiểu thư, người đừng cứ mãi ru rú trong phòng như cái hũ nút, thật khiến người khác không thích.”
Ta khẽ liếc nàng một cái.
Trong lòng suy nghĩ, nên giả vờ thuận theo, âm thầm tìm chứng cứ để vạch trần nàng trước mặt mọi người, hay là xử lý nàng ngay lập tức.
Nghĩ đến kiếp trước bị nàng hãm hại, ta quyết đoán chọn cách sau.
Thế là, ta giơ tay lên đánh nàng một bạt tai.
Bàn tay có chút đau.
Đáng lẽ phải dùng đế giày mà đánh.
Nha hoàn chẳng qua chỉ là nha hoàn, ta đối xử tốt với bọn họ, là ta khoan dung không tính toán.
Nàng thật sự xem mình như chủ tử, mơ tưởng thay thế ta, làm sao ta có thể nhẫn nhịn?
Dựa vào đâu chứ?
Chỉ vì nàng là nha hoàn của ta sao?
Kiếp trước, nàng lập mưu hãm hại ta, để ta gả cho biểu ca nàng, còn nàng lấy thân phận của ta mà gả vào gia tộc quyền thế, trở thành chính thê của vị hôn phu của ta.
Ta không giết nàng ngay, đã là đủ nhân từ rồi.
Hồng Ngọc ôm nửa bên mặt, trong mắt ngoài vẻ ấm ức còn hiện lên chút căm hận.
Nếu không có ta, nàng sớm đã chết đói, nàng hận ta vì điều gì chứ?
Chẳng lẽ trong phủ ta không trả công cho nàng sao?
Ta ra lệnh cho nàng quỳ xuống.
Gọi nha hoàn Hồng Anh đến, thầm dặn dò vài câu.
Chẳng bao lâu, đại nha hoàn bên mẫu thân ta là Trân Châu bước tới, hỏi: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hồng Ngọc như thấy được cọng rơm cứu mạng, òa khóc: “Nô tỳ đã làm sai điều gì, tiểu thư cứ nói, nô tỳ nhất định sửa.”
Nói như thể ta là người kiêu ngạo ngang ngược.
Xin lỗi, ta chính là như vậy.
Ta nói với Trân Châu: “Hồng Ngọc lại xúi giục ta ra ngoài, rõ ràng là muốn hại ta!”
Hồng Ngọc biện bạch: “Nô tỳ không có, chỉ là thấy tiểu thư tâm trạng không tốt, muốn dẫn tiểu thư ra ngoài dạo chút.”
Ta cười lạnh: “Chưa nói tới việc trong chùa có bao nhiêu hòa thượng, chỉ riêng khách hành hương thôi cũng đã rất nhiều. Lỡ va chạm phải thì sao? Còn dám nói ngươi không có ý đồ?”
Hồng Ngọc sững sờ liếc nhìn ta, chạm phải ánh mắt của ta liền cúi đầu thật nhanh, nghẹn ngào nói: “Là do nô tỳ suy nghĩ không chu toàn, không ngờ tới điều ấy, xin tiểu thư tha thứ.”
Cúi đầu nhận lỗi nhanh thật, nhưng tay vẫn siết chặt thành nắm đấm.
Tỏ ra như thể mình chịu nhục cam chịu.
Trân Châu vội vàng can ngăn, khuyên nhủ: “Tiểu thư anh minh, Hồng Ngọc có lòng tốt suýt nữa làm hỏng việc, người hãy nguôi giận, tha thứ cho nàng đi.”
Ta nghi hoặc nhìn Trân Châu.
Kiếp trước, Trương Sinh cầm thư từ và yếm ta tự tay thêu đến tận cửa.
Mẫu thân ta lửa giận công tâm, chẳng mấy chốc đã ngã bệnh.
Phụ thân liền cho Trân Châu khai diện, nâng làm di nương.
Ta khuyên mẫu thân an tâm tịnh dưỡng, chuẩn bị sai người đi báo quan.
Dựa vào giao tình của phụ thân với phủ doãn đại nhân, chuyện của Trương Sinh có thể xử lý êm đẹp.
Nhưng Trân di nương lại nói với phụ thân: “Đại tiểu thư làm ra chuyện như vậy, còn đi báo quan, người ngoài sẽ nghĩ thế nào về Thẩm gia chúng ta? Danh tiếng của lão gia và các công tử sẽ bị ảnh hưởng.”
Nghe theo lời nàng, phụ thân ngăn cản ta, không cho phép ta báo quan.
Cùng lúc ấy, bệnh tình của mẫu thân ta chuyển biến xấu, chẳng bao lâu thì qua đời.
Phụ thân mắng ta là đồ sao chổi, nói ta làm nương tức chết.
Nay nghĩ kỹ lại, nhiều chuyện thật quá khả nghi.
2.
Mẫu thân ta bị kinh động, gọi ta tới nghe trụ trì giảng pháp.
Ở đó, còn có mấy vị phu nhân quý tộc.
Ta ôn nhu hành lễ.
Chẳng bao lâu, bên ngoài vọng đến tiếng huyên náo.
Tiểu sa di bước vào bẩm báo: “Trụ trì, Trương công tử bị người của Thôi phủ bắt giữ rồi.”
Trụ trì chắp tay niệm một tiếng Phật hiệu.
Tại thiền viện nơi chuyên dành cho khách nghỉ chân, Trương Sinh bị hộ viện áp giải đến, Hồng Ngọc cũng bị dẫn theo.
Nàng vừa thấy Trương Sinh, sắc mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt, dù đã cố che giấu nhưng vẫn để lộ sơ hở.
Trương ma ma bẩm báo: “Phu nhân, Hồng Ngọc và Trương thư sinh này tư thông, là Hồng Anh tận mắt chứng kiến. Chúng ta còn tìm được thứ này trên người Hồng Ngọc.”
Trương ma ma dâng lên một bức thư, lời lẽ dâm ô không thể đọc nổi.
Chính là bức thư Hồng Ngọc định thay Trương Sinh đưa cho ta.
Về phần bọn họ gặp riêng, Hồng Anh nói trông thấy thì chính là có người trông thấy.
Mẫu thân ta nhìn qua bức thư, sắc mặt lập tức sa sầm, quyết định trừng phạt Hồng Ngọc ngay tại chỗ.
Còn Trương Sinh, mẫu thân sai hộ viện áp giải hắn tới quan phủ.
Trương Sinh vội kêu xin: “Phu nhân tha mạng, tiểu sinh gặp tiểu thư, vừa gặp đã cảm mến, nhất thời nảy sinh lòng tham mới lừa gạt Hồng Ngọc, nhờ nàng đưa thư thay tiểu sinh để biểu lộ tấm lòng tương tư.”
Hồng Ngọc cũng vội cầu xin: “Phu nhân tha tội, nô tỳ nhất thời mềm lòng mới đồng ý đưa thư thay thư sinh này cho tiểu thư.”
Hai tên cẩu vật này quyết tâm hắt bùn lên người ta.
Ta liếc Hồng Anh một cái.
“Ngươi nói bậy! Rõ ràng ta tận mắt trông thấy các ngươi tư thông, còn dám hắt nước bẩn lên người tiểu thư ta!”
Hồng Anh lao lên tát Hồng Ngọc hai bạt tai, tóc nàng ta cũng bị giật rối bù.
Mấy bà tử cố tình chậm chạp kéo hai người ra.
Ta nghẹn ngào nói: “Mẫu thân, là nữ nhi quản giáo nha hoàn không nghiêm, khiến Hồng Ngọc…”
Phía sau, ta khổ sở đến nỗi không thốt nên lời.
Chỉ nói: “Hồng Ngọc hầu hạ ta bao năm, không giống kẻ lớn gan làm càn như vậy.”
Mẫu thân ta thở dài: “Con đó, đúng là quá nhân từ rồi.”
Ta không nhân từ.
Ta vẫn còn lời muốn nói, nhưng là để Hồng Anh thay ta nói ra.
Hồng Anh dường như nghĩ ra điều gì đó, bừng tỉnh nói với Hồng Ngọc: “Hồng Ngọc, ngươi có phải bị người khác xúi giục không?”
3.
Quả nhiên là vậy.
Hồng Ngọc thuận thế nhận bừa, không ngừng điên cuồng gật đầu, rơi vào cái bẫy dối trá mà chúng ta đã giăng sẵn cho nàng.
Muốn che đậy một lời nói dối, phải dùng đến cả trăm lời dối trá khác.
Cuối cùng, không chịu nổi sự truy vấn, sơ hở liền lộ ra.
Hồng Ngọc không thể giải thích được, bộ dạng ấp úng chẳng nói nên lời, ai nhìn vào cũng biết là đang nói dối.
Mẫu thân ta nổi giận, sai Trương ma ma trông giữ nàng, chờ về phủ rồi xử lý.
Hồng Anh lại hối thúc, lần này là vì sốt ruột cho Hồng Ngọc.
Nàng gấp gáp nói với Hồng Ngọc: “Về phủ xử lý thì chẳng có gì tốt lành đâu! Tội vu khống bôi nhọ danh dự tiểu thư, ai cũng không cứu được ngươi! Mau khai ra, rốt cuộc là ai xúi giục ngươi?”
Hồng Ngọc hoảng loạn, chưa kịp suy nghĩ thì đã bị Hồng Anh không ngừng truy vấn, ép đến mức cuối cùng nàng gần như hét lên.
“Là Trân Châu! Trân Châu nói nàng đã được lão gia sủng ái, đợi đến khi nàng trở thành di nương, sẽ trừ khử phu nhân và tiểu thư, để ta thay thế vị trí của tiểu thư!”
Trân Châu nghe vậy liền ngã quỵ xuống đất: “Phu nhân, nàng nói bậy!”
Hai người họ bị đối chất ngay tại chỗ.
Trân Châu lén lút tư thông với phụ thân ta, còn Hồng Ngọc và Trương Sinh là biểu huynh muội…
Quan hệ và âm mưu giữa bọn họ đều bị phơi bày hoàn toàn.
Mẫu thân ta gần như đứng không vững, lùi lại hai bước, ta vội vàng đỡ lấy người.
‘Mẫu thân, phụ thân ta quang minh lỗi lạc, phẩm hạnh cao thượng, các di nương trong phủ đều được nạp vào một cách chính đáng, phụ thân làm sao có thể giấu người mà vụng trộm với một nha hoàn?'”
“Trân Châu vu khống phụ thân, ly gián tình nghĩa phu thê của hai người, tội này lập tức phạt trượng đánh chết.”
Phụ thân ta luôn biết cân nhắc lợi hại, thế nên không chỉ không che chở cho Trân Châu mà còn muốn trừ khử nàng hơn bất cứ ai.
Trụ trì chắp tay, niệm một tiếng Phật hiệu: “Thôi phu nhân, trời cao có đức hiếu sinh.”
Mẫu thân ta vốn nhân từ, lại đang lễ Phật trong chốn thiền môn, cuối cùng đành mềm lòng.
Người nhẹ nhàng thở dài: “Chốn Phật môn tôn nghiêm, không nên thấy máu.”
Ta dịu dàng nói: “Là nữ nhi lỡ lời, mong trụ trì đại sư tha thứ.”
Lời nói xoay chuyển, ta nói tiếp: “Trương Sinh ý đồ câu dẫn nha hoàn nhà ta, cấu kết hãm hại mẫu thân và ta, chi bằng giải tên gian tặc này đến Thuận Thiên phủ nha xử lý. Còn Trân Châu và Hồng Ngọc đều là nha hoàn có khế ước bán thân, cứ đưa về phủ mà nghiêm trị.”
Mẫu thân ta có chút do dự: “Đưa tới quan phủ, chẳng phải sẽ khiến cho ai ai cũng biết sao?”
Ta mỉm cười: “Mẫu thân, chi bằng để nữ nhi xử lý việc này?”
Dứt lời, ta đưa một ánh mắt cho Trương ma ma.
Trương ma ma là người hầu tâm phúc của mẫu thân, đi theo người từ lâu.
Bà tiến lên nói: “Phu nhân, nửa năm nay tiểu thư luôn theo người học quản lý gia sự, chuyện gì cũng chu đáo. Không bằng cứ để tiểu thư xử lý thử xem, nếu có gì không ổn, người lại đứng ra chủ trì đại cục.”
4.
Mấy tên hộ viện áp giải Trương Sinh đến Thuận Thiên phủ nha trước.
Trân Châu và Hồng Ngọc đều bị trói vào xe ngựa, cùng chúng ta quay về phủ.
Đi qua một đoạn đường núi, cỗ xe ngựa phía sau đột nhiên đứt dây cương, lật xuống vách núi.
Mẫu thân nghiêm túc nhìn ta, cuối cùng nhắm mắt lại, nói: “Mẫu thân muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, con ngồi xe ngựa phía sau đi.”
“Vâng.”
Ta ngoan ngoãn đáp.