Mộc Vân - Chương 5
Sao lại không chứ.
Kiếp trước ta cũng là dưới đề nghị của ngươi mà bị đưa vào đó.
Trong lòng ta vô cùng sảng khoái, nhưng ngoài mặt lại chảy xuống hai giọt nước mắt trong veo: “Ca ca, muội làm sao nguyện ý để huynh chịu khổ chứ? Chỉ là trừ cách này ra, thật sự không còn cách nào khác!”
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Quý phi, ca ca bị đưa vào Thận Hình Ti, nghiêm hình điều tra.
Dao Quý nhân thì bị cấm túc ở Xuân Thủy Hiên, rất nhiều cung nhân của nàng cũng bị mang ra thẩm vấn.
Người đứng ra làm chứng đầu tiên, là hai cung nữ tên là Cúc Nhi và Hạnh Nhi.
Hai cung nữ này không phải ai khác, chính là hai cô gái kiếp trước cùng ta chịu khổ ở Thận Hình Ti, cuối cùng bị đ//ánh chet tươi.
Hai nàng tuổi đều rất nhỏ, chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, kiếp trước vì hai chữ trung thành ăn sâu vào não, mơ mơ hồ hồ mà mất m//ạng.
Đời này, ta đã sớm tiếp cận các nàng, cam đoan với các nàng rằng: “Yên tâm, các ngươi chỉ là số ít cung nữ phụ trách quét dọn gác đêm trong viện, dù chủ tử có chuyện gì, cũng sẽ không liên lụy đến các ngươi.”
Bởi vậy Cúc Nhi cùng Hạnh Nhi liền báo lại tình hình thực tế nhiều lần nhìn thấy Chu thị vệ ra vào Xuân Thủy Hiên, đợi đến một hai canh giờ.
Lần này ca ca bị tr//a t//ấn còn th//ảm hại hơn ở Thận Hình Ti. Mà tình huống của Dao Quý nhân, cũng trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Có kinh nghiệm kiếp trước, ta đã hiểu rất rõ Dao Quý nhân.
Nàng ta nhìn thì có vẻ thanh cao, trên thực tế lại là kẻ ích kỷ nhất, nếu như có thể hy sinh người bên cạnh để đổi lấy bình an cho mình, nàng ta sẽ không chút do dự làm như vậy.
Vì thế, vào một đêm khuya, đại cung nữ bên người Dao Quý nhân đả thông quan hệ, đi gặp Chu Húc Phong một lần.
Trong mắt Chu Húc Phong dấy lên hy vọng: “Là tiểu chủ bảo ngươi đến thăm ta sao? Ngươi yên tâm, ta sẽ không khai ra cái gì đâu.”
Ánh mắt cung nữ kia rưng rưng: “Tiểu chủ lần này tự thân cũng khó bảo toàn, nếu như không triệt để tiêu trừ lòng nghi ngờ của Hoàng thượng, chỉ sợ không có cơ hội xoay người.”
Ca ca khẩn thiết hỏi: “Làm sao để tiêu trừ?”
Cung nữ cắn cắn môi: “Chu thị vệ lúc trước không phải thường nói, tình cảm với tiểu chủ bắt đầu từ chủ tớ, vượt qua tình cảm nam nữ sao?”
“Nếu Chu thị vệ không còn là nam nhân, từ nay về sau có thể chân chính thành toàn phần tình cảm này, lòng nghi ngờ của Hoàng thượng từ nay về sau cũng không còn…”
Đại cung nữ mang theo lời nói, sau đó rời đi.
Sự thật chứng minh, ca ca không làm tiểu thư thất vọng.
Đêm đó, hắn thừa dịp thủ vệ ngủ gật, vung đ//ao tự cung.
16
Ca ca đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của việc vung đ//ao tự cung.
Người trong cung chuyên môn làm việc này cho thái giám mới có thể làm chuẩn xác, ca ca lần đầu tiên làm việc này, không hề có kinh nghiệm, lại không có bất kỳ biện pháp cầm m//áu nào.
May mắn thị vệ bị tiếng kêu th//ảm thiết đánh thức, kịp thời chạy tới xem xét, nếu không chưa đến một nén nhang ca ca sẽ mất m//áu mà chet.
Mặc dù được phát hiện kịp thời, được cứu chữa, ca ca vẫn hôn mê nửa tháng. Nhưng điều này cũng khiến Hoàng thượng khai ân, thả hắn ra khỏi Thận Hình Ti.
Khi ca ca tỉnh lại, đang ở trên giường trong một căn phòng cổ. Hắn cố sức mở mắt, liền nhìn thấy cách đó không xa có một nữ tử mặc lăng la, đeo châu ngọc.
“Tiểu, tiểu thư…” Ca ca rất là cảm động, không nghĩ tới tiểu thư lại tự mình canh giữ ở đầu giường.
Ta cười phá vỡ ảo giác của hắn: “Ca ca, là ta.”
Ta hiện giờ đã là nhất đẳng cung nữ bên cạnh Quý phi, ăn mặc chi phí đều rất có thể diện, giờ phút này ngồi ở trong căn phòng tồi tàn này, nhưng trâm cài châu gian của ta lấp lánh, trên cổ tay là những chiếc vòng ngọc.
Ta thấy ca ca nhìn chằm chằm ta, vì vậy nhàn nhạt cười nói: “Sao, không nhận ra ta à?”
Ca ca giật mình, phun nước bọt, chửi ầm lên: “Chu Mộc Vân, đồ bán chủ cầu vinh, giẫm lên tiểu thư để đổi lấy phú quý chỗ Quý phi, chờ đi, chờ đến khi tiểu thư được sủng ái một lần nữa, báo ứng của ngươi vẫn còn phía sau!”
Ta cũng không tức giận, chỉ chậm rãi hỏi: “Ca ca có phải còn chờ về cung làm việc cho tiểu thư không? Chờ tiểu thư ngày sau được tấn phong, ca ca cũng có thể trở thành gà chó lên trời?”
Ca ca cười lạnh: “Ta không giống ngươi, ta trung thành với tiểu thư, cũng không phải vì ham phú quý, mà là vì muốn làm bạn với nàng.”
Ta tiếc nuối nói: “Vậy sao? Nhưng thật đáng tiếc! Ca ca à, sau này ngươi không thể làm bạn với tiểu thư nữa rồi.”
“Ngày hôm qua, tiểu thư đã bị Hoàng Thượng ban chet ở lãnh cung.”
17
Ca ca ngơ ngẩn. Nửa ngày sau, hắn gầm lên: “Ngươi nói láo, ngươi gạt ta!”
Ta chỉ ngồi ngay ngắn bất động, thần sắc bình tĩnh. Trong mắt ca ca hiện lên sự tuyệt vọng.
“Ta đã là người không có gốc rễ, cuộc đời này cũng không có khả năng cùng tiểu thư lại có bất kỳ nam nữ tư tình, vì sao Hoàng Thượng vẫn muốn…” Ca ca bi thương khóc lớn lên: “Tiểu thư, tiểu thư…”
Ta đứng dậy, thản nhiên nói: “Ca ca, tiểu thư đích thật là bởi vì tư tình nên bị Hoàng Thượng ban chet.”
“Nhưng mà……”
“Không phải với ngươi.”
18
Kiếp trước, ta cùng Cúc Nhi và Hạnh Nhi bị bắt đến Thận Hình Ti tra tấn, cũng là bởi vì Hoàng Thượng nghi ngờ tiểu thư cùng đệ đệ ruột Tề Vương của mình có tư tình.
Ba người chúng ta chet thì chet, tàn thì tàn, cuối cùng cũng khiến Hoàng thượng tin sự trong sạch của tiểu thư.
Nhưng trên thực tế, tiểu thư cũng không hề trong sạch.
Đời này, sau phong ba của tiểu thư và ca ca tại tiệc xuân, Quý phi lập tức gọi người lục soát Xuân Thủy Hiên của tiểu thư.
Lần lục soát này tất cả thư từ qua lại giữa tiểu thư và Tề vương, vật đính ước của hai người đều bị lục soát ra.
Giờ phút này, ta nhìn ca ca như bị sét đánh, thấp giọng nói: “Ca ca sao lại thương tâm như vậy? Không phải ca ca cho rằng tiểu thư có tình với ngươi chứ?”
Đôi mắt đờ đẫn của ca ca nhìn về phía ta.
Đúng là hắn nghĩ như vậy.
Hắn cho rằng tiểu thư vào cung là bất đắc dĩ, hắn và tiểu thư cả đời này không thể ở bên nhau, cho nên hắn lấy danh nghĩa chủ tớ làm bạn với tiểu thư cả đời.
“Sao có thể chứ, ca ca?”
Ta dịu giọng nói: “Ca ca không thấy đó thôi, tiểu thư vốn chẳng am tường nữ công, vậy mà vì muốn làm giày tất cho Tề Vương, m//áu đã nhuộm đỏ cả vải rồi.”
“So sánh ra, tiểu thư đã cho ca ca cái gì? Chỉ là nói vài câu tốt đẹp, hữu ý vô ý dùng ánh mắt trêu chọc, trừ cái đó ra cái gì cũng không có.”
“Ai chà, ngẫm lại cũng đúng, mấy câu nói hay một ánh mắt đã có thể dỗ dành được ca ca, giống như con chó không tiếc bán m//ạng cho tiểu thư, nếu như ta là nàng, cũng không cần trả thêm vật khác.”
“Ở trong lòng tiểu thư, nô tài tốt dễ sai bảo như ca ca sợ là không còn nữa.”
Ánh mắt ca ca dại ra, miệng phun ra m//áu.
Đây mới là đòn chí mạng thật sự đối với hắn.
Hắn dốc hết toàn lực trả giá, cho tới bây giờ đều là công dã tràng.
Ta không nhìn hắn nữa, xoay người rời đi.
19
Ca ca qua đời ngay đêm đó.
Vết thương trên thân thể không đến mức chí mạng, thứ thật sự tra tấn hắn đến chet, là tan nát cõi lòng.
Vì thế hắn dùng dây thừng treo lên xà nhà, t//ự s//át.
Hoàng thượng nổi giận với tư tình của Tề vương cùng Dao Quý nhân, toàn bộ hậu cung người ngã ngựa đổ, thậm chí cũng không có ai chú ý đến cái chet của ca ca.
Tử Cấm Thành chính là như vậy, ngay cả phi tần qua đời cũng sẽ bị quên lãng rất nhanh, chớ nói chi là cái chet của nô tài, giống như một hạt bụi bị ném xuống biển, không gây nên một chút gợn sóng nào.
Đối với cái chet của ca ca, thương tâm chỉ có người nhà của ta. Bọn họ chưa từng sống lại, không giống như ta hoàn toàn tuyệt tình với ca ca.
Nhưng hành động lúc trước của ca ca cũng thật sự làm bọn họ thất vọng đau khổ, bởi vậy cha mẹ sau khi khóc lớn một hồi, cũng dần dần hòa hoãn lại.
Hơn nữa ta đã mua lại nhà tổ, tu sửa đổi mới hoàn toàn, cha mẹ mang tổ mẫu cùng qua đó ở, có bà con họ hàng làm bạn, cũng dần dần vui vẻ hơn rất nhiều.
Không có ca ca tác oai tác quái, đời này cuộc sống gia đình tạm ổn của chúng ta cũng có thể xem như phát triển không ngừng.
Ta ở bên cạnh Quý phi tiếp tục làm đại cung nữ, Cúc Nhi Hạnh Nhi cũng đều từ Xuân Thủy Hiên tới Trường Lạc cung, làm việc dưới tay ta.
Về sau, khi Hoàng thượng xuống Giang Nam, ta có công cứu giá khi gặp phản quân, được đặc cách phong làm Huyện chủ, được Quý phi nhận làm nghĩa muội.
Ta ở bên Quý phi rất nhiều năm, nhìn nàng sinh con dưỡng cái, tiếp tục đấu với từng người mới trong cung.
Tần ma ma cùng nhóm tú nữ ở Ti Y Cục vẫn thường qua lại thân thiết với ta, các nàng có người thì đến các cung làm việc, có người được Thánh thượng ban hôn, ta tặng lễ phong phú.
Thời gian trôi qua cực nhanh, ta đã hai mươi lăm tuổi, đến tuổi xuất cung. Quý phi lúc này đã là Hoàng quý phi, con của nàng được lập làm Thái tử.
Hoàng quý phi giữ ta lại trong cung, tiếp tục làm bạn với nàng. Thật ra ta biết, ở lại là một lựa chọn rất tốt – –
Thái tử lên ngôi, Hoàng quý phi chính là Thái hậu, ta sẽ là ma ma chưởng sự bên người Thái hậu, thể diện, địa vị, tôn vinh, mọi thứ không thiếu, cho dù là Hoàng đế cũng phải cho ta ba phần mặt mũi.
Nhưng ta dập đầu với Hoàng quý phi, thỉnh cầu được xuất cung.
Hoàng quý phi suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý.
“Cũng tốt, kiếp này bổn cung không có cơ hội, ngươi hãy thay bổn cung nhìn trời xanh bên ngoài tường đỏ đi.”
Nàng ban cho ta vàng bạc, ruộng lúa và nhà cửa, ban cho ta vinh quy.
20
Cuối cùng ta đã ra khỏi Tử Cấm Thành.
Hít thở một hơi không khí trong lành, dường như không có gì khác biệt so với Tử Cấm Thành, nhưng lại khác biệt rất nhiều.
Cảnh tượng lúc trước bị ca ca đưa vào trong cung còn rõ mồn một trước mắt, mà nay ta rốt cục đã được làm chính mình, không còn là nô tài của bất kỳ chủ tử nào nữa.
Ta nhìn lên bầu trời.
Xanh thẳm không mây, chỉ có bồ câu trắng bay qua.
Sau này, còn có rất nhiều ngày tốt tự do tự tại, đang chờ ta.
[HẾT]