Mộc Vân - Chương 4
12
Sau đó, trong cung hiếm khi xuất hiện vài ngày bình thản. Tiểu thư ở Xuân Thủy Hiên đóng cửa không ra, chữa trị mặt của nàng.
Hầu phủ rốt cuộc vẫn có cách, tìm được phương thuốc cổ truyền của danh y cho tiểu thư, mặc dù không có hiệu quả tốt như Tuyết Thù Du, nhưng hai tháng sau, vết sẹo trên mặt tiểu thư cũng dần dần biến mất.
Mà ta thì tận dụng khoảng thời gian này, lại thêu một cái váy bách điệp mặc hoa tặng cho Quý phi.
Váy này cực kỳ hoa mỹ, hồ điệp và nhụy hoa thêu phía trên đều trông rất sống động.
Quý phi cực kỳ vui vẻ, lúc trước nàng cũng rất thích tay nghề của ta, động một chút là lấy hạt dưa vàng ban thưởng cho ta, nghe nói tổ mẫu của ta sinh bệnh, còn bảo thái y nàng quen biết đến nhà ta chẩn trị.
Hôm nay hai tiểu cung nữ kia lại ở trước mặt Quý phi nói không ít lời tốt về ta, Quý phi tâm tình sung sướng, mở miệng hỏi ta: “Ngươi có nguyện ý đến Trường Lạc cung hầu hạ bổn cung không?”
Ta trở về thương lượng với Tần ma ma, Tần ma ma rất vui mừng thay ta.
Bà nói cho ta biết, vị Tống quý phi này xuất thân từ cung nữ, sau khi lên thẳng mây xanh cũng chưa từng quên gốc rễ, tuy rằng phi tần hậu cung đều nói nàng tâm ngoan thủ lạt, nhưng hạ nhân lại không có một ai nói nàng không tốt.
Nếu như ta có thể đến làm việc trong cung của nàng, tất nhiên là có tiền đồ.
Các tú nữ khác của Ti Y Cục cũng vui mừng thay ta, tặng ta không ít đồ, để ngày sau nếu ta thành hồng nhân trước mắt Quý phi, cũng chiếu cố các nàng nhiều hơn.
Kết quả ta mang theo bao lớn bao nhỏ, còn chưa tới Trường Lạc cung, đã gặp phải ca ca đến chặn đường ta.
Bốn bề không có người, sắc mặt ca ca cực kỳ khó coi: “Chẳng lẽ ngươi không biết, Trường Lạc Cung và Xuân Thủy Hiên là đối thủ không đội trời chung sao?”
Tất nhiên là ta biết.
Ca ca thấy mặt ta không chút xấu hổ, càng tức giận: “Nếu ngươi có thể đi ra khỏi Ti Y Cục, vì sao không đến Xuân Thủy Hiên của tiểu thư làm việc?”
“Ngươi có biết hay không, tiểu thư nghe nói ngươi đến Trường Lạc cung thương tâm không thôi, cảm thấy tình cảm chủ tớ năm đó đều là công dã tràng.”
“Cho dù ngươi đến cung khác làm việc, vậy vì sao hết lần này tới lần khác lại là Trường Lạc cung? Quý phi tâm ngoan thủ lạt, ngươi vẽ đường cho hươu chạy, sẽ không có kết cục tốt.”
Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng lười giả bộ, cười lạnh nói: “Ơ, Dao Quý nhân cùng ta có tình cảm sâu đậm như vậy sao?”
“Vậy lúc trước tổ mẫu bệnh nặng, sao không thấy nàng ban thưởng cho ta chút tiền thuốc?”
“Càng miễn bàn mỗi lần đưa quần áo cho chủ tử các cung, tất cả mọi người đều khen thưởng, chỉ có nàng lạnh lùng, giống như chúng ta nợ nàng vậy.”
Ca ca tức giận mắng to: “Trong lòng ngươi chỉ nhớ chút tiền thưởng này, trách không được người cao thượng như tiểu chủ chướng mắt ngươi.”
Hôm nay ta rốt cuộc cũng đã là người của Tống Quý phi, ca ca không dám giống như trước đây không đánh cũng mắng ta, chỉ có thể trừng mắt nhìn ta vài lần, sau đó quay đầu đến Xuân Thủy Hiên an ủi tiểu thư.
Ta nhìn bóng lưng hắn, trong lòng cười lạnh.
Ca ca, ngươi hãy quý trọng thời gian cuối cùng có thể dịu dàng liếc mắt đưa tình với tiểu thư đi.
Vì những ngày tốt lành của ngươi sắp kết thúc rồi.
13
Mùa đông giá rét đi qua, chính là mùa xuân.
Những ngày này, Hoàng thượng mang theo phi tần địa vị cao đến ngự hoa viên tổ chức tiệc xuân. Ta là cung nữ của Tống quý phi, cũng ở bên cạnh nàng hầu hạ.
Rượu qua ba tuần, đột nhiên nghe được tiếng sáo trúc vang lên, sau đó, một bóng người màu xanh da trời từ giữa đám hoa nhanh nhẹn bước ra.
Không ai khác ngoài tiểu thư.
Nàng mặc váy dài Thiên Thủy Thanh ca ca c//ướp đi từ chỗ ta, làn váy chuyển động như sóng nước, theo tiếng nhạc nhảy múa giữa hoa.
“Đúng là xinh đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm vậy.”
Trên mặt mấy vị phi tử đang ngồi đều lộ ra vẻ không vui.
“Lúc trước mấy người chúng ta nghĩ mọi cách tranh sủng, còn bị nàng ta âm dương quái khí một phen.”
“Nàng ta thanh cao nhất, cao ngạo nhất, tại sao sau mấy tháng không gặp Thánh nhan, lại chạy tới đây khiêu vũ?”
Quý phi cười tủm tỉm ăn quả nho trong tay ta, cũng không nói gì.
Nhảy xong, tiểu thư đi tới trước mặt Hoàng thượng, dịu dàng lễ bái.
“Thần thiếp nhiều ngày không gặp Hoàng thượng, ngày nhớ đêm mong, nghe nói Hoàng thượng hôm nay ở đây thưởng xuân, bởi vậy đã sắp xếp múa một điệu này, muốn làm Hoàng thượng vui vẻ.”
“Hôm nay đã múa xong, thần thiếp xin cáo lui.”
Tiểu thư nói xong, đứng dậy muốn đi. Công phu lôi kéo lạt mềm buộc chặt này khiến đám phi tần trợn trắng mắt.
Đáng tiếc Hoàng thượng lại ăn bộ dạng này, lên tiếng gọi nàng lại: “Dao nhi, đã tới rồi thì ngồi xuống cùng trẫm đi.”
Tiểu thư lúc trước bởi vì trên mặt mang vết sẹo, đã nhiều tháng không được Hoàng Thượng ân sủng, nghe vậy lệ lưng tròng, lập tức ngồi bên cạnh Hoàng Thượng.
Mắt thấy tiểu thư cùng Hoàng thượng nhu tình mật ý, Quý phi đột nhiên mở miệng. Nàng cười nói: “Dao Quý nhân múa điệu này, cả bổn cung cũng xem đến ngây dại.”
“Chỉ là bổn cung có một nghi vấn, Xuân Nhật Yến này chỉ mời ta, Thục phi cùng Tĩnh phi và những phi tần địa vị cao, Hoàng Thượng cố ý dặn dò người không liên quan đều không được đi vào, Dao Quý nhân… làm cách nào để vào được đây vậy?”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt Hoàng thượng lập tức hơi đổi.
Điệu múa của tiểu thư quả thực rất đẹp mắt, nhưng người cho tiểu thư vào cũng thật sự thất trách.
Quý phi nói: “Bảo vệ an ninh trong cung là chức trách cực kỳ quan trọng, hôm nay cho Dao Quý nhân vào thì cũng thôi. Ngày mai nếu cho người khác vào thì sao? Việc này liên quan đến an nguy của Hoàng thượng, ngàn vạn lần không thể sơ suất.”
Không hổ là phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhiều năm, những lời này của Quý phi thật sự đ//âm trúng tim Hoàng thượng. Phải biết rằng, những năm trước đây Hoàng Thượng ở trong cung nhiều lần gặp phải thích khách, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi.
Hoàng thượng nhíu mày, trầm giọng nói: “Người phụ trách Ngự hoa viên là ai?”
Ta yên lặng đứng, nghĩ thầm, còn có thể là ai nữa.
Quả nhiên, một lát sau, tiểu thái giám đáp lời: “Phụ trách thủ môn là Chu Húc Phong, Chu thị vệ.”
Tiểu thư đã ý thức được sự việc không ổn, vở kịch tranh sủng này không chừng sẽ thất bại trong gang tấc. Vì thế nàng vội vàng kéo tay áo Hoàng thượng, mềm giọng nói: “Chu thị vệ là thấy thần thiếp quá mong nhớ Hoàng thượng, nhất thời mềm lòng, mới miễn cưỡng đồng ý để thần thiếp vào ngự hoa viên.”
“Kính xin Hoàng thượng nể tình thần thiếp, tha cho Chu thị vệ đi.”
Tiểu thư là người thanh cao, rất ít làm nũng trước mặt mọi người, Hoàng thượng lại vừa mới bị điệu nhảy của nàng khuynh đảo, trong lúc nhất thời có chút mềm lòng: “Thôi, trẫm tha thứ cho lần thất trách này của hắn, lần sau không được……”
Quý phi lại để chén rượu xuống, sắc mặt lạnh lùng: “Chu thị vệ mềm lòng, rốt cuộc là bởi vì hắn bị sự si tình của ngươi đối với Hoàng thượng làm cảm động, hay là bởi vì… quan hệ của các ngươi không tầm thường?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tiểu thư lập tức tái nhợt.
“Quý phi nương nương, người sao có thể, sao có thể nói ta như vậy?”
Quý phi đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Hoàng thượng, lúc trước trong lục cung vẫn có lời đồn đãi, nói quan hệ giữa Dao Quý nhân và Chu thị vệ không tầm thường.”
“Thần thiếp vẫn luôn cho rằng là lời đồn này là vô căn cứ, nhưng lần này nhìn thấy Chu thị vệ tình nguyện mạo hiểm dù có bị trách phạt, cũng muốn thả Dao Quý nhân vào, thần thiếp cảm thấy lời đồn đãi có lẽ cũng không phải là tin đồn thất thiệt.”
Sắc mặt Hoàng thượng trở nên vô cùng khó coi. Hắn xưa nay vốn đa nghi.
“Đưa Chu Húc Phong lên đây.”
14
Ca ca được đưa lên.
Hắn vừa quỳ xuống liền hét lớn: “Hoàng thượng minh giám, vi thần cùng Dao Quý nhân trong sạch, vi thần chưa bao giờ thiên vị Dao Quý nhân.”
Hắn vừa dứt lời, tiểu cung nữ bên cạnh Quý phi liền cười lạnh nói: “Không thiên vị? Chúng ta chính là tận mắt nhìn thấy, ngươi ép buộc Mộc Vân đem váy dài Thiên Thủy Thanh vốn muốn hiến cho Quý phi đưa cho Dao Quý nhân, hôm nay váy này liền được mặc ở trên người Dao Quý nhân!”
Tiểu thư nghe vậy cắn môi, nước mắt lấp lánh, nàng xoắn làn váy: “Cái này, đây là Ti Y Cục chủ động dâng lên…”
Quý phi trách cứ tiểu cung nữ kia: “Tố Nguyệt, nơi này há có phần ngươi xen vào? Thật sự là không hiểu quy củ!”
Tiểu cung nữ vội vàng cáo tội.
Hai chủ tớ phối hợp xong, lúc này Quý phi mới sâu kín nhìn về phía ta: “Mộc Vân, việc này liên quan đến ngươi, Chu Húc Phong lại là huynh trưởng của ngươi, vẫn là tự ngươi nói đi.”
Ta gật đầu, quỳ xuống giữa đại điện. Ca ca nhìn ta, trong mắt hắn ánh lên tia hy vọng.
Hắn nhất định cảm thấy, ta là muội muội ruột của hắn, vinh cùng vinh nhục cùng nhục với hắn, ở trong lúc nguy cấp này nhất định là sẽ cố gắng bảo vệ hắn.
Nhưng thật ra, ta đã sớm hạ quyết tâm.
Ta không thể nào quên được, kiếp trước, sau khi ca ca lấy Tuyết Thù Du ta tìm cho tổ mẫu tặng cho tiểu thư, vào mùa đông, tổ mẫu ho ra m//áu mà chet, không thể chống đỡ được đến mùa xuân năm sau.
Sau khi nhà tổ ở quê bị bán đi, cha mẹ không thể không đến thôn trang kiếm sống, bị thôn trưởng quát mắng đ//ánh chửi, vào mùa thu năm ấy bị nhiễm lao phổi, cùng nhau buông tay nhân gian.
Mà ta sau khi trốn thoát khỏi tay phản quân trở về, lại bị ca ca ném ra đường, chet vì đói rét.
Những thứ này đủ để cho ta nhận rõ, phần tình nghĩa ca ca đối với tiểu thư này, sẽ hại chet cả nhà chúng ta. Bởi vậy ta chỉ có thể động thủ với hắn trước một bước.
Giờ phút này, trong đại điện, ta cúi người thật sâu nói với Hoàng thượng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Chu Húc Phong quả thật có tâm tư không thuần khiết đối với Dao Quý nhân!”
15
Lời vừa nói ra, trong đại điện có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ca ca nhào tới: “Chu Mộc Vân, sao ngươi dám…”
Hai thái giám cường tráng một trái một phải ấn giữ hắn, mạnh mẽ bịt miệng hắn lại.
Ta dập đầu nói: “Chu Húc Phong thật sự đã nhiều lần bức bách nô tỳ, đem những thứ nô tỳ vốn nên cho cung khác đưa cho Dao Quý nhân.”
“Ngay cả Tuyết Thù Du mà Thái hậu đích thân ban cho nô tỳ, dùng để cứu sống tổ mẫu, cũng suýt chút nữa bị ca ca c//ướp đi, dùng để trị liệu dung nhan cho Quý nhân.”
Dao Quý nhân nóng nảy, nàng nén nước mắt, điềm đạm đáng thương chỉ vào ta: “Mộc Vân, ngươi là muội muội ruột của Chu thị vệ, sao có thể vu hãm huynh trưởng như vậy?”
Ta ngẩng đầu nói: “Nô tỳ đã vào cung, đầu tiên là cung nữ của Tử Cấm Thành, tiếp theo mới là muội muội của huynh trưởng. Trung hiếu, trước có trung sau có hiếu, nếu nô tỳ bởi vì tình thân mà không báo sự thật cho Hoàng thượng, đó mới là tội đáng muôn chet!”
Đây là lời ca ca kiếp trước dạy dỗ ta, hiện giờ có thể coi như trả lại cho hắn.
Ca ca hai mắt như phun ra lửa, nhìn ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù sao trước mắt thoát tội mới là điều quan trọng nhất, hắn chỉ có thể dùng hết toàn lực thoát khỏi hai thái giám đang đè chặt hắn, liều m//ạng dập đầu: “Hoàng thượng minh giám, trước khi tiểu thư vào cung, vi thần cũng chỉ là nô tài của Hầu phủ, tất cả những chuyện thần làm chỉ vì trung thành với tiểu thư, thần chưa bao giờ có một chút tạp niệm không nên có với tiểu thư!”
“Nếu Chu thị vệ chưa bao giờ nghĩ đến tư tình, vì sao vừa tiến vào đã hét lớn ngươi và Dao Quý nhân trong sạch?”
Ca ca vốn nghe không hiểu, một lát sau mới phản ứng lại, nhất thời đầu óc n//ổ vang, m//áu toàn thân đều dâng lên đỉnh đầu.
Lúc hắn vừa bị mang vào, không có một ai lên tiếng hỏi tội hắn, hắn đã hét lên trước rằng mình và Dao Quý nhân không có tư tình.
Nhưng trên thực tế, thị vệ bình thường khi bị mang vào, dưới điều kiện không có bất kỳ ai tra hỏi, hẳn là sẽ nghĩ đến tội thất trách của mình trước tiên.
Ca ca vừa vào đã hét lên như vậy, đã bại lộ hắn có tật giật mình. Ca ca nói không nên lời, đành phải dập đầu nhiều lần, nói mình bị oan.
Lông mày Hoàng thượng âm trầm bất định. Hắn nhìn ta, thấp giọng nói: “Mộc Vân, đây là huynh trưởng của ngươi, ngươi cho rằng hắn rốt cuộc là trung thành, hay là tư tình?”
Ta cắn môi, chảy xuống hai giọt cá sấu nước mắt, làm bộ bất đắc dĩ: “Hoàng thượng, nô tỳ là muội muội của Chu thị vệ, đương nhiên nguyện ý tin tưởng, ca ca là bởi vì trung thành với tiểu chủ mới có những hành động nói trên.”
“Nhưng nô tỳ cũng biết, việc này đã gây náo loạn cả thành, nếu nhẹ nhàng vạch trần, dù là thanh danh của Dao Quý nhân hay của Chu gia đều bị tổn hại rất lớn.”
“Cho nên nô tỳ mạo muội đưa ra ý kiến này, chi bằng để Thận Hình Ti mang ca ca đi điều tra. Nô tỳ tin tưởng các vị công công ở Thận Hình Ti đều là cao thủ điều tra án, nếu bọn họ nghiêm thẩm trên dưới đều không thể tra ra cái gì, như vậy ca ca đối Dao quý nhân chỉ đơn thuần là tỏ lòng trung thành!”
Ca ca trừng mắt nhìn ta, môi cũng run rẩy: “Trên đời này, làm sao có thể có người đề nghị đưa người thân ruột thịt vào Thận Hình Ti chứ?”