Mộc Vân - Chương 3
9
Ta ở trong ao vớt rất lâu, mới vớt hết cánh hoa Tuyết Thù Du lên. Khi trời tối,ta mới lảo đảo bò lên bờ.
Nhưng mà, vừa mới lên bờ, ta đã tuyệt vọng nhìn thấy, cách đó không xa dưới bóng mát, có một nữ tử mặc cung trang màu vàng nhạt đang ngồi đó.
Không ai khác ngoài tiểu thư.
Hai cung nữ hầu hạ nàng, còn ca ca thì khom người đứng ở một bên, thấy ta đi lên, ca ca lập tức nói: “Tiểu chủ, Tuyết Thù Du ở trên người nàng.”
Tiểu thư gật đầu, nàng ngồi ngay ngắn tại chỗ, vươn tay về phía ta: “Đã vớt ra rồi thì mang lại đây đi.”
Vẻ mặt kia ra vẻ như đương nhiên. Ta nắm chặt túi vải trong tay, lui về phía sau một bước: “Đây là đồ của nô tỳ.”
Vẻ mặt tiểu thư trở nên vô cùng khó hiểu, nói: “Bổn cung là chủ ngươi là nô, làm nô tỳ, nào có đạo lý phân biệt những thứ này với chủ tử?”
Ta cắn răng, đánh bạo nói: “Cha mẹ nô tỳ đích thực từng làm việc ở Hầu phủ, nhưng hiện giờ đã chuộc lại khế ước, tự do thành thân.”
“Nô tỳ mặc dù vào cung, nhưng cũng không làm việc trong cung của tiểu chủ, đồ của nô tỳ sao lại là của tiểu chủ?”
Tiểu thư nhíu hai hàng lông mày lá liễu lại, mờ mịt mà lại thương tâm: “Các ngươi nghe kìa, Hầu phủ ta sao lại dạy ra một hạ nhân quên gốc như thế?”
Ca ca lớn tiếng quát ta: “Mộc Vân, hôm nay chủ tử đã tự mình tới nơi này, nếu ngươi không biết điều, Chu gia chúng ta sẽ không có nữ nhi như ngươi.”
Tiểu thư ngồi ngay ngắn tại chỗ bất động, hai cung nữ của nàng một trái một phải đi lên, bắt lấy ta muốn c//ướp đồ.Ta liều chet giãy dụa, hét lên: “Cứu m//ạng – -”
Tiểu thư tức giận mặt đỏ lên: “Mau che miệng nàng ta lại! Ai da, thật là mất thể diện.”
Ta kêu càng lớn tiếng hơn: “Cứu m//ạng! Cứu m//ạng……”
Một cung nữ che miệng ta, một cung nữ khác mạnh mẽ đoạt lấy túi vải chứa tuyết thù du.
Tiểu thư hài lòng, nàng nhìn cánh hoa trắng như tuyết trong túi, nói với ca ca: “Lần này còn phải đa tạ Chu thị vệ.”
Đôi mắt sáng như nước thu nhìn về phía ca ca, giọng tiểu thư mềm mại: “Tất cả mọi chuyện ngươi làm cho ta, ta vẫn luôn để ở trong lòng.”
Tiểu thư chỉ là nói hai câu đáp tạ, ca ca liền giống như được uống rượu giả, hưng phấn đến hai mắt đều sáng lên.
“Những chuyện này đều là việc nô tài nên làm.” Ca ca khom người nói: “Tiểu chủ yên tâm, ngày sau nô tài sẽ quản giáo muội muội này thật tốt.”
Ca ca đưa tiểu thư hồi cung, ta ướt sũng người bị ném tại chỗ, không ai quản sống chet của ta. Chờ bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất, ta mới lăn lông lốc đứng lên, giống như một cơn gió chạy về Ti Y Cục.
Tần ma ma đợi ta đã lâu: “Ngươi sao trễ như vậy mới trở về?”
Ta lắc lắc những giọt nước trên tóc, cười nói: “Không sao, không vào hang cọp sao bắt được cọp con – Tuyết Thù Du ma ma đã giúp ta đưa ra ngoài cung rồi phải không?”
“Đưa ra ngoài rồi, ta bảo cháu trai làm việc ở cửa cung tự mình đưa đến nhà ngươi.”
Khóe miệng nhếch lên, ta vô thanh vô tức nở nụ cười.
Đúng vậy, gói cánh hoa bị ca ca và tiểu thư lấy đi, căn bản không phải là Tuyết Thù Du.
Tuyết Thù Du chân chính từ sáng sớm ta đã giao cho Tần ma ma, nhờ bà giúp ta đưa ra ngoài cung.
Sau đó ta đi quanh trong ngự hoa viên xé nát một ít cánh hoa cúc trắng, mang theo trên người, chờ ca ca tới tìm ta.
Ta biết ca ca sẽ không buông tha cho ta, nếu như ở trên người cùng chỗ ở của ta đều không tìm được Tuyết Thù Du, hắn nhất định sẽ trở về theo dõi tổ mẫu.
Như thế, chi bằng ta làm một vở kịch lớn, chờ hắn đến mắc câu.
10
Quả nhiên, sau khi lấy túi Tuyết Thù Du từ người ta, ca ca đã không đến gây phiền phức cho ta trong một thời gian dài.
Hắn vừa rảnh rỗi liền chạy tới Xuân Thủy Hiên, cho dù không tiện vào cung, có thể ở ngoài cung nghe tin tức của tiểu thư cũng khiến hắn cực kỳ vui sướng.
Đáng tiếc lần này, ca ca cũng không thể vui sướng mấy ngày.
Tiểu thư dùng đống Tuyết Thù Du giả mạo của ta pha nước cánh hoa, ngày ngày đắp lên mặt, kết quả chẳng những không làm vết sẹo biến mất, còn nổi một đống mẩn đỏ.
Ca ca ta được gọi vào để hỏi.
Tiểu thư xưa nay người nhạt như cúc, nhưng lúc này dung mạo bị hủy thành cái dạng này, cũng nhịn không được tức giận. Giọng nàng trở nên sắc bén: “Chu Húc Phong, đây là lòng trung thành của ngươi?”
Ca ca cũng lo lắng, nước mắt rơi xuống: “Nô tài đã tự mình tra xét các loại sách cổ, Tuyết Thù Du này quả thật có hiệu quả xóa sẹo!”
“Trừ phi… trừ phi Tuyết Thù Du này là giả!”
Hắn còn chưa dứt lời, tiểu thư đã tức giận cầm một quyển sách ném về phía hắn: “Là ngươi nói cho ta biết, muội muội ngươi được Thái hậu đích thân thưởng Tuyết Thù Du.”
“Hôm nay lại là ngươi nói cho ta biết, Tuyết Thù Du là giả?”
Tiểu thư tức giận, nghĩ lại, trong mắt đã mang theo vẻ hoài nghi: “Chu Húc Phong, chẳng lẽ trong cung khác cho ngươi chỗ tốt, để ngươi tới hại ta?”
Ca ca ta quỳ xuống: “Tiểu chủ minh giám. Nô tài cho dù chet, cũng không bao giờ làm ra chuyện phản bội tiểu thư.”
Từ khi tiểu thư vào cung, ca ca dùng không ít quyền hạn của thị vệ hỗ trợ tiểu thư.
Ngay cả khi tiểu thư muốn ám hại phi tần của cung khác, chỉ cần gọi ca ca tới, ám chỉ một hai câu như vậy, ca ca sẽ lập tức trở thành tiền vệ của nàng, giúp nàng ra tay đi làm những chuyện bẩn thỉu này.
Nhớ tới quá khứ ca ca đã giúp nàng đủ chuyện, giọng điệu của tiểu thư cũng mềm mại hơn. Nàng tiến lên tự mình đỡ ca ca dậy, nói: “Là ta tức giận đến hồ đồ rồi, không nên nghi ngờ ngươi.”
“Tất cả mọi người trong cung đều sẽ phản bội bổn cung, nhưng bổn cung tin tưởng, Chu thị vệ ngươi nhất định sẽ không.”
Tiểu thư mềm mỏng nói vài câu, nói đến mức khiến ca ca rưng rưng nước mắt.
Ra khỏi cửa Xuân Thủy Hiên, hắn lập tức đến Ti Y cục tìm ta tính sổ.
11
Lúc ca ca xông vào Ti Y Cục, ta đang cùng hai tiểu nha đầu quấn dây thừng.
Hắn tức giận tột độ, mặc kệ các nàng, trực tiếp bắt ta đi, mắng to: “Chu Mộc Vân, có phải ngươi cố ý giở trò quỷ không?”
Vẻ mặt ta mờ mịt: “Cái gì?”
“Ta đã tìm hiểu tin tức, bệnh của tổ mẫu đã khỏi hoàn toàn, Tuyết Thù Du kia có phải bị ngươi đánh tráo rồi không?”
“Ngươi chẳng những lừa ta, còn lừa tiểu chủ, bây giờ trên mặt tiểu chủ đã nổi mẩn đỏ, ngươi thật sự là chet một vạn lần cũng chưa hết tội!”
Ta khóc lớn, giả vờ bị dọa sợ: “Dao Quý nhân nàng hận ta sao? Ta cũng chỉ là sốt ruột muốn chữa bệnh cho tổ mẫu, cũng không phải cố ý lừa gạt gì cả, ca ca, ngươi cùng Dao Quý nhân xưa nay thân thiết, có thể khuyên nhủ tiểu chủ, giữ lại cái m//ạng hèn này cho ta không?”
Ca ca vốn còn muốn tiếp tục mắng ta, đột nhiên trông thấy ta vừa thêu xong một bộ váy dài Thiên Thủy Thanh, chiếc váy dùng nhiều chỉ bạc để thêu lên, khi được ánh mặt trời chiếu rọi những sợi chỉ bạc như những ngọn sóng cuồn cuộn vô tận.
Ca ca hỏi: “Đây là cái gì?”
Ta vội vàng nói: “Tống Quý phi của Trường Lạc cung gọi thái y đi khám bệnh cho tổ mẫu, đại ân như thế, ta mới suy nghĩ nên thêu một cái váy tặng cho Quý phi.”
Sắc mặt ca ca lập tức không vui.
Người người đều biết, Tống Quý phi là sủng phi lớn tuổi nhất hậu cung, mà tiểu thư thì là nhân tài mới xuất hiện, trong cung hai người này được Hoàng thượng ân sủng nhất. Vì thế đương nhiên, hai người bọn họ cũng là đối thủ một mất một còn.
Hôm nay ta không những đưa cho tiểu thư Tuyết Thù Du giả, còn thêu váy cho kẻ địch của tiểu thư, ca ca quả thực tức giận không thôi.
Hắn trực tiếp cầm lấy váy: “Thôi, ta không tranh luận với ngươi, nếu như ngươi còn muốn sống, thì ít lui tới Trường Lạc cung.”
“Váy này ta sẽ mang đến cho Xuân Thủy Hiên để tiểu chủ bớt giận, miễn cho ngươi tội chet.”
Ta đuổi theo sau ca ca, lại không theo kịp bước chân của hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lấy váy đi. Chờ ta lau nước mắt trở về, sắc mặt hai tiểu nha đầu cùng ta quấn dây thừng kia đã tương đối khó coi.
Ta khóc nói: “Váy này không thể giữ được, thỉnh cầu hai vị cô nương ở trước mặt Quý phi nói giúp ta vài câu, ngày sau ta sẽ làm một cái tốt hơn dâng lên cho Quý phi.”
Đúng vậy, hai tiểu nha đầu này nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng kỳ thật thân phận tương đối không tầm thường.
Các nàng đều là người trong cung Tống quý phi.
Cung nữ dưới tay Tống quý phi rất nhiều, ta cố ý chọn hai người nhiều chuyện nhất, trước tiên tạo mối quan hệ tốt với các nàng, mời các nàng lúc không làm việc thì tới tìm ta chơi.
Quả nhiên chơi chưa được mấy ngày, đã gặp phải ca ca đến hưng sư vấn tội.
Một màn vừa rồi hoàn toàn rơi vào trong mắt hai tiểu cung nữ này, lúc này các nàng đã cực kỳ bất mãn.
“Mộc Vân tỷ tỷ, cái này không trách ngươi, là ca ca của ngươi rõ ràng đến c//ướp đ//oạt.”
“Chỉ là hắn vì sao hắn lại ép ngươi đưa váy cho Xuân Thủy Hiên? Ngươi lại không làm việc ở Xuân Thủy Hiên.”
Ta lau nước mắt nói: “Ta cũng không biết, theo lý thuyết, ta cùng ca ca làm việc trong cung này, nên đối xử bình đẳng với các cung chủ, nhưng ca ca vẫn luôn muốn ta giúp đỡ Xuân Thủy Hiên, có thứ gì tốt đều ép buộc ta đưa cho Dao Quý nhân trước.”
Hai tiểu cung nữ liếc nhau, ánh mắt đã bắt đầu tỏ ra không thuần túy. Ta làm bộ mờ mịt vô tri, lại đưa túi thơm tự tay thêu cho các nàng, tiễn các nàng ra khỏi Ti Y Cục.
Mắt thấy hai người đi thẳng đến Trường Lạc cung, ta lộ ra nụ cười hài lòng. Các nàng nhất định sẽ báo lại chuyện này cho Quý phi.