Mộc Vân - Chương 2
5
Vài ngày sau, ca ca phát hiện ta vậy mà không có đến Xuân Thủy Hiên làm việc cho tiểu thư, mà là đến Ti Y Cục làm tú nữ.
Hắn không thể không nổi giận, ta ấm ức nói: “Cũng không phải chuyện ta có thể lựa chọn.”
“Ta ở trên đường đánh rơi khăn tay, bị Tần ma ma ở Ti Y Cục nhặt được, bà thấy kỹ thuật thêu của ta bất phàm, thế là quay về phía ma ma quản sự xin người.”
Cái khăn kia đương nhiên là ta cố ý làm rơi.
Kiếp trước, Tần ma ma vô cùng tán thưởng kỹ thuật thêu của ta, chỉ là khi đó ta đã là người của Xuân Thủy Hiên, Tần ma ma chỉ có thể lén lút cùng ta trao đổi tài nghệ.
Kiếp này vì có thể được bà chọn trúng, trước khi vào cung ta đã suốt đêm thêu ra chiếc khăn này, là hoa hải đường Tần ma ma yêu thích nhất, Tần ma ma vừa thấy, lòng yêu tài đã nổi lên, lập tức điểm danh muốn ta đến Ti Y Cục.
Tần ma ma này là do chính Thái hậu tự tay sắp xếp vào Ti Y Cục, ma ma quản sự đương nhiên sẽ không vì chút bạc ca ca ta cho mà đắc tội một vị đại hồng nhân có bối cảnh như vậy.
Vì thế ta thuận lý thành chương đến Ti Y Cục. Bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công.
Ca ca quả thực tức đ//iên rồi.
Ta chậm rãi nói: “Ca ca không nên vui mừng cho ta sao? Ti Y Cục lương bổng rất nhiều, còn thường được khen thưởng, không chừng qua một năm hoặc nửa năm nữa, ta sẽ có thể mua lại nhà tổ.”
Ca ca không hề quan tâm đến nhà tổ, hắn chỉ quan tâm tiểu thư: “Nhưng tiểu thư phải làm sao bây giờ?”
Ta ngắt lời hắn: “Tiểu thư rõ ràng đã mang theo bốn nha hoàn gia sinh vào cung, ca ca vì sao lại nói nàng cô đơn, tịch mịch chứ?”
Dựa theo cung quy, sau khi hậu phi tuyển tú vào cung, có thể mang theo nha hoàn thiếp thân khi còn là tiểu thư vào cung.
Tiểu thư xuất thân cao quý, mang theo đến tận bốn người. Ca ca lại hết lần này tới lần khác muốn nhét ta vào trong cung của nàng.
Ca ca lạnh lùng nói: “Ngươi thì biết cái gì? Người thân cận bên cạnh đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”
“Ca ca rốt cuộc là cảm thấy nhân thủ bên cạnh tiểu thư không đủ, hay là cảm thấy ta ở bên cạnh tiểu thư, ca ca sẽ có lý do thường xuyên đến trước mặt tiểu thư?”
Thân phận ca ca là thị vệ, thường xuyên ra vào cung hậu phi, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ. Nhưng có muội muội ruột là ta làm việc ở Xuân Thủy Hiên, khi hắn đến tìm tiểu thư sẽ không có dị nghị nào nữa.
Giờ phút này bị ta vạch trần, ca ca giận tím mặt.
“Lòng trung thành của ta lại bị ngươi nói đến ghê tởm như thế, có thể thấy được trong đầu ngươi tất cả đều là thứ hèn mọn dơ bẩn, hôm nay hãy để huynh trưởng ta giáo dục ngươi thật tốt.”
Mắt thấy ca ca giơ tay lên muốn đ//ánh ta. Ở chỗ rẽ đột nhiên truyền đến giọng nói lanh lảnh của thái giám: “Người nào ồn ào – -”
Một bộ long bào vàng sáng lập tức đập vào mắt.
Là Hoàng thượng hạ triều trở về.
6
Ta và ca ca quỳ xuống. Hoàng thượng chậm rãi đi tới, vạt áo bào xẹt qua trước mặt chúng ta.
Đại thái giám bên cạnh hắn đã lên tiếng quát lớn: “Một thị vệ, một cung nữ, vậy mà ở trong Tử Cấm Thành lôi lôi kéo kéo, còn thể thống gì nữa!”
Ca ca vội vàng dập đầu: “Hoàng thượng thứ tội! Hồi bẩm công công, cung nữ này là muội muội ruột của ta, nàng làm việc không thỏa đáng, ta thân là huynh trưởng nên dạy dỗ nàng vài câu……”
Hắn còn chưa nói xong đã bị công công lớn tiếng cắt lời: “Cung nữ làm việc không ổn, tự có ma ma đến quản giáo, từ khi nào lại đến phiên một thị vệ như ngươi nhúng tay?”
Mắt thấy tiểu thái giám muốn kéo chúng ta xuống, Hoàng thượng ngược lại phất phất tay: “Bỏ đi.”
Thánh thượng lên tiếng, động tác của đám thái giám lập tức dừng lại, chưởng sự công công kia lộ vẻ mặt tươi cười: “Hoàng thượng, ngài nói nên xử trí như thế nào?”
Hoàng thượng không nói gì, hắn đi tới trước mặt ta, cụp mắt nói: “Túi hương này, là ngươi tự thêu?”
Ta cả kinh, biết Hoàng thượng hỏi túi thơm màu lam bên hông ta, vội vàng nói: “Vâng.”
Hoàng thượng nói: “Tay nghề cũng không tệ, ngươi tên là gì?”
Ta nói: “Nô tỳ là Mộc Vân, làm việc ở Ti Y Cục.”
Hoàng thượng gật đầu: “Thiên tướng thu lộ mộc vân tấn, là một cái tên rất khác biệt – – thôi, trẫm hôm nay tâm tình tốt, liền miễn tội cho sai lầm của ngươi cùng ca ca ngươi, nhưng việc này không thể tái phạm.”
Nói xong, Hoàng thượng mang theo một đoàn người trùng trùng điệp điệp rời đi.
Ta cùng ca ca một đường quỳ tiễn Hoàng thượng rời đi, đợi bóng dáng Hoàng thượng hoàn toàn biến mất mới đứng dậy.
Ta vốn tưởng rằng ca ca muốn cảm thán hôm nay vận khí tốt, tránh bị trách phạt, ai ngờ hắn lại nhíu mày nhìn về phía ta.
“Mộc Vân, lúc ngươi cùng Hoàng Thượng nói chuyện sao giọng nói lại nhỏ nhẹ, hoàn toàn không giống bình thường?”
“Chẳng lẽ là…… Có tâm tư gì không nên có?”
Ta vừa nghe, tức giận đến bật cười: “Đây chính là Hoàng Thượng, ta nói chuyện với Hoàng Thượng, không nhỏ giọng nhỏ mọn cẩn thận, chẳng lẽ lại muốn ta lớn tiếng thô lỗ vênh váo tự đắc sao?”
Sự oán giận này khiến ca ca không còn gì để nói, nhưng hắn vẫn cau mày, cảnh cáo ta: “Mộc Vân, thân là huynh trưởng, ta phải cảnh cáo ngươi.”
“Thân là nô tài, thì phải giữ yên bổn phận, chớ có mơ tưởng bay lên trời cao.”
“Nếu ngày sau ngươi có tâm tư leo lên long sàng, đó chính là đối địch với tiểu thư, đến lúc đó đừng trách ta không nhận muội muội ngươi.”
Ta cười lạnh: “Hoàng thượng chỉ là thuận miệng hỏi ta hai câu, đã khiến cho ca ca khẩn trương như vậy.”
“Ca ca ngay cả dấm chua cũng giúp tiểu thư ăn, thật không hổ là nô tài tốt của tiểu thư.”
Nói xong, ta không thèm để ý tới hắn, quay đầu trở về Ti Y cục.
7
Phải nói rằng Ti Y Cục này, thật sự là một công việc tốt.
Ta đem y phục thêu xong đưa cho chủ tử các cung, các nàng khen không dứt miệng về tay nghề của ta, thường hay khen thưởng cho ta rất phong phú.
Còn có chủ tử ra tay hào phóng, trực tiếp cầm hạt dưa vàng cho ta. Nắm hạt dưa vàng trong tay, hốc mắt ta nhịn không được nóng lên.
Phải biết rằng, kiếp trước ta ở Xuân Thủy Hiên, mỗi ngày phải thêu đến đêm khuya. Nhưng tất giày, túi thơm thêu ra đều bị tiểu thư đưa cho Hoàng Thượng, nói dối là chính nàng thêu, dùng cái này giành lấy sự sủng ái của Hoàng Thượng.
Ngay cả Tần ma ma cũng thay ta thở dài: “Nàng là chủ tử của ngươi, ngươi cũng không thể cùng nàng tranh đoạt công lao, khổ sở này cũng chỉ có thể tự mình yên lặng nuốt vào.”
Bởi vậy cho đến khi ta chet, trong cung đều cho rằng cao thủ thêu thùa là tiểu thư, ngoại trừ Tần ma ma và số ít tú nữ ở Ti Y Cục ra, căn bản không ai biết tên của ta.
Cũng may ở kiếp này, tay nghề này cuối cùng cũng đổi thành chỗ tốt thật sự.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, ta đã tiết kiệm được một số tiền lớn. Mà lúc ta tiết kiệm tiền, ca ca cũng không nhàn rỗi.
Hắn thường chủ động giúp đồng liêu trực đêm, chỉ vì có thể làm việc ở cửa cung Xuân Thủy Hiên.
Khi tiểu thư cô đơn, hắn làm bạn với tiểu thư. Tiểu thư bị bắt nạt, hắn an ủi tiểu thư.
Mà khi tiểu thư không cần hắn, hắn lại thường xuyên chạy đến chỗ ta.
Hắn không phải vì quan tâm ta, mà là để theo dõi ta.
Từ lần trước Hoàng thượng hỏi chuyện ta, ca ca thường xuyên canh phòng ta rất nghiêm ngặt. Hắn thường đến tìm hiểu hướng đi của ta, bảo đảm ta sẽ không lén lút quyến rũ Hoàng thượng sau lưng hắn.
Một ngày kia hắn lại đến trước mặt ta, ta nhịn không được cười lạnh nói: “Ca ca, trong cung này cung nữ xinh đẹp không có một ngàn cũng có tám trăm, ngươi chỉ theo dõi một mình ta không sợ nhân cơ hội này giúp những người khác thượng vị sao?”
Nhưng mà lúc này đây, ca ca lại không để ý tới vẻ âm dương quái khí của ta. Thần sắc của hắn có chút kỳ lạ, thậm chí có một chút lấy lòng.
“Mộc Vân.” Hắn nói: “Có phải ngươi đã lấy được Tuyết Thù Du rồi không?”
Tim ta nhất thời lỡ nhịp.
8
Tuyết Thù Du, là một loại kỳ hoa của Tây Vực, cánh hoa dùng làm thuốc có thể trị bách bệnh.
Năm đó Tây Vực chỉ tiến cống một gốc tuyết thù du, được Hoàng đế hiếu kính thái hậu.
Kiếp trước, trước ngày sinh nhật Thái hậu, ta không ngủ không nghỉ, dốc hết tâm huyết, dùng thời gian ba tháng thêu ra một bức <>.
Không vì gì khác, chỉ là vì có thể lấy được cánh hoa của Tuyết Thù Du.
Ta được tổ mẫu nuôi lớn, mà những năm gần đây tổ mẫu liên tục mắc bệnh ho, bệnh tình càng ngày càng nặng, đã bắt đầu ho ra m//áu.
Lang trung nói người già cơ thể yếu, nếu không trị tận gốc, chỉ sợ rất khó sống qua mùa đông này.
Vì thế, vào sinh nhật Thái hậu, ta đã dâng lên bức tranh chúc thọ tiên hạc này, cung chúc Thái hậu phúc thọ kéo dài.
Hạ thọ đồ này thêu cực kỳ tinh xảo dụng tâm, Thái hậu cực kỳ vui mừng, vừa định ban thưởng cho ta, lại phát hiện ta quỳ trên mặt đất, đang cúi đầu rơi lệ.
Thái hậu lập tức nhíu mày: “Không phải chúc thọ ai gia sao, đang yên đang lành sao lại khóc rồi?”
Tần ma ma vội vàng mở miệng thay ta giải thích: “Thái hậu từ ái, chỉ sợ là đứa nhỏ này nhớ tới tổ mẫu của nàng.”
Ta một bên dập đầu, một bên kể lại bệnh của tổ mẫu ra. Thái hậu đang lúc tâm tình tốt, nghe vậy lập tức từ bi: “Ta lấy hiếu trị thiên hạ, ngươi có phần hiếu tâm này, quả thực đáng quý.”
Vì thế Thái hậu sai người hái cánh hoa Tuyết Thù Du xuống, đưa cho ta. Cứ như vậy, ta cuối cùng cũng có được thuốc cứu m//ạng có thể chữa bệnh cho tổ mẫu.
Kiếp trước, ta làm cung nữ không thể tùy ý xuất cung, bởi vậy đem Tuyết Thù Du giao cho ca ca, bảo hắn mau chóng mang về nhà. Ca ca miệng đáp ứng, mang theo Tuyết Thù Du rời đi.
Nhưng nửa tháng sau, ta lại chờ được tin tức tổ mẫu bị bệnh qua đời.
Ngày đó, ta như nổi đ//iên đi tìm ca ca, lại nghe được đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư đang cám ơn hắn: “Tuyết Thù Du Chu thị vệ đưa tới quả nhiên có tác dụng, tiểu chủ dùng nước cánh hoa đắp lên mặt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi vết sẹo đã biến mất, thật không biết nên cảm tạ Chu thị vệ như thế nào.”
Ca ca lộ vẻ mặt an ủi: “Đây đều là bổn phận của nô tài, cần gì phải nói cám ơn.”
Cả người ta xụi lơ, gần như đứng không vững.
Thì ra, tiểu thư trước đó vài ngày bị những phi tần khác nuôi mèo con làm bị thương mặt, trên da thịt mềm mại để lại một vết sẹo nhợt nhạt.
Tiểu thư cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ca ca đau lòng không thôi. Thế là Tuyết Thù Du kia, hắn không hề mang ra khỏi cung đưa cho tổ mẫu, mà là đưa cho tiểu thư.
Khiến tổ mẫu chet bệnh, đổi lấy dung nhan tiểu thư khôi phục như lúc ban đầu.
Ca ca phát hiện ta ngồi phịch dưới đất, hắn đi tới, mặt lạnh dặn dò ta: “Việc này không thể nói ra ngoài, nếu không ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Ta gào khóc: “Ca ca, ngươi cũng là được tổ mẫu nuôi lớn, vì sao ngươi có thể trơ mắt nhìn bà ấy chet?”
Ca ca trầm giọng nói: “Phụ nhân chi kiến, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, tổ mẫu cao thọ rời đi, đã là hỉ tang.”
“Mà tiểu thư bây giờ vẫn còn tuổi thanh xuân, dung mạo đối với nữ tử mà nói quan trọng biết bao, trên mặt mang theo vết sẹo như vậy, ngươi bảo nàng từ nay về sau làm sao sống sót trong thâm cung ăn thịt người này?”
“Mộc Vân, ngươi đã ở Xuân Thủy Hiên làm việc lâu như vậy, biết vì sao mình vẫn chỉ là một cung nữ tam đẳng ngoại viện không?”
……
Ta biết, có ca ca ở đây, gia đình chúng ta nhất định phải cửa nát nhà tan.
Bởi vậy kiếp này, sau khi nhận được Tuyết Thù Du, ta không nói tiếng nào, hoàn toàn không nói với ca ca. Không nghĩ tới, trong cung nhiều người mắt tạp, tin tức vẫn để lộ đến chỗ ca ca.
“Muội là cung nữ, đi lại không tiện, Tuyết Thù Du cứ giao cho ta.” Ca ca nói.
Ta kiên quyết không mắc mưu: “Cái gì tuyết cái gì châu, ta không biết.”
Ca ca không vui.
“Được rồi, Tiểu Phúc Tử trong hậu cung cùng ta uống rượu, đã nói cho ta biết Thái hậu ban cho ngươi Tuyết Thù Du.”
Ta một câu cũng không nói, quay đầu bước đi. Hắn lại kéo ta lại: “Chu Mộc Vân, ta là huynh trưởng của ngươi! Ngươi sao có thể đề phòng ta như phòng tr//ộm?!”
“Ta đã đến chỗ của ngươi lục soát rồi, nơi đó cái gì cũng không có, cho nên Tuyết Thù Du này nhất định bị ngươi mang theo bên người, đúng chứ?”
Ta liều m//ạng giãy dụa, nhưng mà sức lực căn bản đ//ánh không lại hắn, cái túi giấy bọc cánh hoa tuyết thù du kia bị hắn đoạt lấy.
Ta nhào tới: “Trả cho ta- -”
Ca ca muốn tránh né, trong lúc tranh đoạt, túi giấy từ trong tay hắn rơi xuống, theo nham thạch một đường trượt xuống, rơi vào trong Thiên Lý Trì.
Đầu óc ta trống rỗng.
Ca ca hét lớn: “Chu Mộc Vân, ngươi…”
Những lời sau đó ta không còn nghe thấy nữa. Ta lao xuống hồ Thiên Lý, nước hồ nhấn chìm ta.