Mộc Vân - Chương 1
1
“Cái gì, ngươi muốn Mộc Vân tiến cung làm cung nữ?”
Khi ta tỉnh dậy, đối diện chính là khuôn mặt lo lắng của cha mẹ. Mà ca ca ta, Chu Húc Phong mặc một thân thị vệ phục mới tinh, kiên định gật đầu với cha mẹ: “Tiểu thư vào cung, bên người cần có người đắc lực, con thấy Mộc Vân rất thích hợp.”
Ta biết ngay rằng ta đã được tái sinh.
Ngày hôm đó, ca ca báo cho cả nhà biết, hắn đã bỏ ra một số tiền lớn nhờ vả các mối quan hệ, chẳng những mua chức thị vệ cho mình, còn thêm ta vào danh sách nhập cung làm cung nữ.
Lúc này, sắc mặt cha mẹ rất khó coi. Ca ca vào cung làm thị vệ, cũng coi như có chút tiền đồ. Nhưng ta rõ ràng đã được định một mối hôn sự rất tốt, đối phương gia cảnh giàu có, nhân phẩm cũng tốt, cha mẹ khó khăn lắm mới tìm được vị hôn phu cho ta.
Nếu như ta vào cung, hôn sự này tất nhiên sẽ thất bại.
Không nói đến trong cung hiểm ác, ta có thể sống đến hai mươi lăm tuổi xuất cung hay không còn chưa chắc, cho dù ra được cũng rất có thể bị lỡ dở cả đời.
Lúc này, mẹ đã bắt đầu khóc, mà cha lại nghĩ tới một vấn đề khác. Ông nhíu mày hỏi ca ca: “Phong nhi, ngươi nhờ vả nhiều quan hệ như vậy, sợ là cần đến mấy trăm lượng bạc đúng không?”
“Nhà chúng ta… ở đâu có nhiều tiền như vậy?”
Trong lòng ta đau đớn, trí nhớ kiếp trước hiện lên, ta biết ca ca sẽ nói ra đáp án làm cho cha bạc đầu chỉ sau một đêm.
Quả nhiên, ca ca mở miệng, bình tĩnh nói: “Con bán nhà tổ ở quê rồi.”
2
Lời vừa nói ra, sắc mặt cha xám trắng, mẹ suýt chút nữa đã ngất đi.
Phải biết rằng, nhà tổ ở quê nhà là mệnh căn của cha mẹ ta. Bọn họ vất vả cả đời, chỉ chờ sau khi lớn tuổi sẽ quay về căn nhà kia, an hưởng tuổi già.
Mà hôm nay nhà cửa đã bị bán, tất cả tiền bạc đều bị ca ca dùng để nhờ vả các mối quan hệ, cha mẹ ngày sau không còn chỗ nào để đi, chỉ có thể đến thôn trang của trang chủ dưỡng lão.
Nói là dưỡng lão, nhưng nếu gặp phải trang chủ không tốt, cả ngày làm việc là việc nhỏ, chỉ sợ động một chút còn bị răn dạy đ//ánh chửi.
Kiếp trước, ta đ//iên cuồng mắng ca ca bất hiếu, ngược lại bị hắn răn dạy: “Mộc Vân, trung hiếu, chữ trung ở phía trước chữ hiếu!”
“Hơn nữa, nhà chúng ta có gạo có lương thực, làm sao có thể khó khăn như vậy?”
“Tiểu thư một mình ở thâm cung, lạnh lẽo cỡ nào, sợ hãi cỡ nào? Ngươi hiện tại nên nghĩ cách làm sao để tỏ lòng trung thành, bảo vệ tốt cho nàng ấy, thay vì suốt ngày nghĩ đến tư lợi!”
3
Ca ca luôn luôn như thế. Từ khi ta bắt đầu nhớ được, hắn đã dạy ta, cả đời phải trung thành với tiểu thư.
Nhưng trên thực tế, chúng ta thật ra cũng không tính là người hầu của tiểu thư.
Tiểu thư xuất thân Hầu phủ, cha ta là quản gia sản nghiệp Hầu phủ, mẹ ta là quản sự phụ trách lâm viên.
Từ hai năm trước, bọn họ đã chuộc lại khế ước, tự do thành thân. Nhưng ca ca vẫn cố bám chặt vào thân phận người hầu của tiểu thư, không chịu từ bỏ.
“Một ngày làm người hầu, cả đời hữu tình. Tiểu thư đời này mãi là chủ tử của ta.”
Hắn chẳng những muốn mình trung thành với tiểu thư, cũng muốn cả ta phải trung thành.
Kiếp trước, ta bị hắn đưa vào trong cung, lại chuẩn bị chút quan hệ, vào chỗ tiểu thư ở Xuân Thủy Hiên làm việc.
Khi tiểu thư bị Hoàng thượng nghi ngờ, Thận Hình Ti đưa ta và hai nha hoàn còn lại cùng đi nghiêm hình điều tra.
Cho đến khi vào Thận Hình Ti, ta vẫn ôm may mắn. Bởi vì ta biết, thái giám phụ trách hành hình của Thận Hình Ti, vốn có giao tình với ca ca ta.
Hắn biết ta cùng ca ca là huynh muội, lúc dụng hình chắc hẳn sẽ hạ thủ lưu tình. Nhưng ta không ngờ ca ca lại tự mình đến Thận Hình Ti, dặn dò thái giám kia.
“Tiểu chủ hiện tại đang bị Hoàng thượng nghi ngờ, tình huống nguy hiểm.”
“Ngươi nhất định phải đ//ánh thật mạnh, đ//ánh càng thảm càng tốt, khi những cung nữ này kiên trì nói tiểu chủ trong sạch, mới có thể tiêu tan lòng nghi ngờ của Hoàng thượng.”
Ngay cả thái giám này cũng nhìn không được, do dự nói: “Nhưng Mộc Vân dù sao vẫn là muội muội ruột của ngươi, nếu đ//ánh mạnh quá lỡ xảy ra chuyện gì đời này của nàng coi như bị hủy, lúc đó ngươi ăn nói thế nào với cha mẹ ngươi?”
Ca ca đau xót lắc đầu: “Thân phận nàng bây giờ, đầu tiên là cung nữ của tiểu chủ, tiếp theo mới là con gái của cha mẹ, muội muội của ta. Lòng trung thành là trên hết, ta không thể nghĩ đến tình cảm cá nhân.”
Lúc đó ta không dám tin nhìn hắn, kêu th//ảm thiết: “Ca!”
Ca ca chỉ cau mày, tỏ vẻ đại nghĩa: “Mộc Vân, hiện tại chính là thời khắc hoạn nạn thấy chân tình, ngươi phải cho tiểu chủ thấy lòng trung thành của ngươi.”
Vì hai chữ trung thành, ta cùng hai cung nữ khác ở Thận Hình Ti nhận hết mọi hình phạt.
Ta là người tốt nhất, chỉ g//ãy một chân, vẫn còn giữ được m//ạng.
Hai cung nữ khác thì không may mắn như vậy, một người chịu không nổi cực hình đã c//ắn lưỡi t//ự s//át, một người khác khi bị đ//ánh thì t//ắt thở.
Th//ảm trạng như thế, cuối cùng cũng khiến Hoàng thượng tin sự trong sạch của tiểu thư.
Sau khi ta được đưa về Xuân Thủy Hiên, tiểu thư cũng không tới thăm ta. Nàng đang ở ngự thư phòng cùng Hoàng thượng mật lý điều dầu, vội vàng lấy lòng Thánh thượng, không có thời gian tới quản một tiểu cung nữ như ta.
Ca ca cảm thán: “Hoàng thượng biết lần này khiến tiểu chủ thiệt thòi, đã tấn phong cho tiểu chủ, còn ban thưởng rất nhiều thứ để bồi thường.”
Trải qua việc này, Hoàng thượng bắt đầu sủng ái tiểu thư hơn, lúc xuống Giang Nam cũng mang theo tiểu thư. Kết quả, không ngờ còn chưa tới Giang Nam đã gặp phản quân c//ướp thuyền.
Sau khi phản quân xông lên thuyền, bắt được nữ nhân sẽ lăng nhục, bọn chúng càn rỡ đến mức không thèm nhìn đến cung nữ, chỉ tìm hậu phi mặc cung trang.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ca ca lao tới. Hắn bảo vệ tiểu thư đang thét chói tai rơi lệ, sau đó lấy một bộ áo ngoài của phi tử khoác lên người ta, đẩy ta ra khỏi khoang thuyền.
Đó là cơn ác mộng lớn nhất trong đời ta.
Bọn phản loạn túm lấy ta, chúng kêu gào muốn nếm thử nữ nhân của Hoàng đế.
Mà trên boong tàu, ca ca đang che chở tiểu thư, nhảy lên thuyền nhỏ chạy trốn. Hắn thậm chí còn không quay lại nhìn ta.
……
Phiến quân xé toạc quần áo ta.
Cũng may ngay khi hắn vừa chạm đến người ta, ta chụp được một thanh đ//ao của thị vệ đã chet ch//ém xuống.
Một đ//ao ch//ém vào người phản quân, ta thừa dịp hắn đau đớn rên rỉ, nhảy xuống sông.
……
Coi như ta m//ạng lớn, ôm lấy được ván thuyền trôi dạt.
Sau một đêm trôi dạt trên sông, cuối cùng ta cũng lên được bờ. Lúc này, viện quân đã đến, toàn bộ phản quân đã bị ch//ém chet, Hoàng thượng cùng hậu phi đang ở trên xe ngựa gần đó nghỉ ngơi.
Ta chạy về phía xe ngựa nơi một hậu phi đang ngồi, nhưng mà còn chưa tới gần, ta đã bị một người ngăn lại.
Là ca ca.
Trên mặt hắn không có chút vui sướng nào khi thấy ta sống sót sau hiểm nguy, chỉ có nỗi lo lắng sâu sắc.
“Mộc Vân, ngươi thân là nữ tử chưa gả đi lại bị phản quân cận thân, mất đi trong sạch, không thể tiếp cận tiểu chủ.”
“Trong cung mọi bước đi đều vô cùng gian nan, thanh danh của tiểu chủ hôm nay không thể chứa bất kỳ vết nhơ nào.”
Ta thất kinh, cả người run rẩy: “Ca ca, đây là ý gì?”
“Ta là cung nữ của tiểu chủ, ngươi không cho ta trở về, là muốn ta nhảy sông t//ự s//át sao?”
Ca ca mặt đầy bi ai, gật đầu nói: “Mộc Vân, vì hộ chủ mà chet, lấy được danh tiếng trung thành, đây cũng là phúc lành của ngươi.”
Mắt thấy ta không đi, hắn gọi mấy đồng liêu, mạnh mẽ khiêng ta đi.
……
Cứ như vậy, ta bị ném ra ngoài đường.
Cái chân g//ãy tuy rằng đã nối lại, nhưng bị nước sông ngâm một đêm, giờ phút này lại đau thấu tim.
Ta không nhớ mình đã chet như thế nào, chỉ nhớ trong lúc hoảng hốt, có người nói với ta: “Cha không từ, con cần gì hiếu? Chúa không ân, tôi cần gì trung thành?”
Ta rơi lệ.
Đúng vậy, cả đời này của ta, uổng công làm cái gọi là đầy tớ trung thành này, thật sự không đáng giá.
“Chu Mộc Vân, ngươi có muốn làm lại lần nữa không?” Giọng nói kia lại hỏi.
Ta vội vàng gật đầu.
Làm lại một lần nữa, ta không bao giờ muốn làm kẻ ngu trung kia nữa.
4
Ông trời có mắt, quả thật để cho ta sống lại một lần nữa.
Lúc này đây, nhìn ca ca bán đi nhà tổ, ta không nhảy dựng lên mắng hắn nữa. Mắng thì có ích lợi gì chứ? Trải qua kiếp trước, ta đã biết, ca ca là kẻ có mắng cũng không tỉnh.
Vì thế sau khi ca ca rời đi, ta lặng lẽ an ủi cha mẹ: “Cha mẹ, hai người cứ yên tâm. Con sẽ nhanh chóng kiếm được bạc, mua lại nhà tổ kia.”
Rất nhanh, đã đến ngày vào cung. Ca ca đưa ta đến cửa cung, còn mình thì phải đến chỗ thị vệ báo danh.
“Ta đã đưa bạc cho ma ma quản sự, bà ấy sẽ phân phối ngươi đến Xuân Thủy Hiên làm việc.”
Giống như kiếp trước, ca ca dặn dò ta: “Mộc Vân, nhất định phải trung thành với tiểu thư.”
Ta gật đầu đồng ý.
Nhưng sau đó sau khi vào cung, ta không quay đầu lại mà chạy về phía Ti Y Cục.