Mở Ra Thịnh Thế - Chương 5
Mục Kích xem qua, rất vui mừng.
Hắn thậm chí còn xây cho ta một đài quan sát sao ở bên ngoài vương phủ.
Ta đêm quan sát thiên tượng, thường xuyên nhắc nhở hắn, hôm nay ta kéo hắn lên đài cao:
“Nếu như người hoàng thành muốn ngài đến kinh thành, ngài phải suy nghĩ thật kỹ.”
Hắn hiểu được ý tứ ẩn ý của ta, hoàng đế ở kinh thành có bệnh, kết hợp với những lời ta nói trước đây, những người huynh đệ của hắn hẳn là rất muốn lừa hắn ta về, xử lý trên đường đi.
Ta chỉ vào một ngôi sao trên bầu trời:
“Phu quân chính là ngôi sao này, lúc này nhất định phải ẩn mình dưỡng sức.
“Hai năm sau, thiên hạ đại loạn.”
Ta quay đầu nhìn hắn:
“Quân lâm thiên hạ chỉ còn trong gang tấc!”
Ánh mắt Mục Kích nóng bỏng: “Còn mong phu nhân giúp ta!”
Ta thâm tình nhìn hắn: “Chỉ mong phu quân đừng quên lời thề ban đầu.”
Mục Kích: “Ta nhất định không phụ phu nhân!”
Ta cười ôm lấy hắn, nhìn qua vai hắn, nhìn ngôi sao sau lưng hắn, ngôi sao đó thoạt nhìn không rõ ràng nhưng thực tế đã vào cục sao, sắp sửa tỏa sáng rực rỡ!
11.
Hai năm thời gian trôi qua như thoi đưa.
Mục Kích đã thành khí hậu, trở thành vị vua thực sự của biên cương.
Còn danh tiếng của ta cũng đã sớm lưu truyền trong dân gian, bách tính coi ta như thần nữ, lập sinh từ, hương khói thịnh vượng.
Mục Kích thỉnh thoảng sẽ không hài lòng về điều này nhưng hắn ta biết, mặc dù hiện tại là tứ đệ của hắn là tân thái tử giám quốc nhưng hoàng đế vẫn còn thoi thóp, nếu như lúc này hắn ta danh tiếng vang dội, chắc chắn sẽ bị triệu đến kinh thành xử lý.
Những ngày này, hắn ta đã nhiều lần tiếp đón các vị khâm sai đến, đều lấy lý do chiến sự biên cương và nội ứng kinh thành để xoay xở qua, nếu như làm quá thì sợ là không được.
Những ngày gần đây hắn ta càng thêm nóng nảy, thường xuyên nổi nóng với hạ nhân, trước mặt ta cũng dần dần mất kiên nhẫn, chỉ là cố gắng kiềm chế, luôn hỏi đến bao giờ mới có thể khởi sự.
“Vương gia đừng nóng vội, trong kinh thành có người còn nóng vội hơn ngài.”
“Gấp hơn ta?” Mục Kích lập tức nghĩ đến: “Vị huynh trưởng kia của ta?”
Ta rút ra một tờ báo từ trên án thư của hắn ra:
“Vương gia, vị chỉ huy sứ cấm vệ quân mới nhậm chức này, ngài có nhận ra không?”
Mục Kích không kiên nhẫn: “Người của thái tử.”
“Ngài chỉ biết một mà không biết hai, hắn là người của Mục Hạo.”
Mục Kích lập tức phản ứng lại, nhị hoàng tử chắc chắn không cam tâm thất bại như vậy, nhất định sẽ liều mạng giãy dụa.
“Chúng ta vì sao không giúp nhị hoàng tử một tay?”
Ta cười khom người thật sâu:
“Phu quân chỉ cần chờ dọn dẹp quân phản loạn!”
Vài ngày sau, hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, tứ hoàng tử tức thái tử bị chém chết trong cung, nhị hoàng tử trở thành nghịch vương, nắm giữ triều chính, còn định đối phó với Mục Kích.
Mục Kích đã có chuẩn bị từ trước, lập tức phản lại, giương cao ngọn cờ dẹp loạn nghịch vương đánh vào kinh thành.
Còn nhị hoàng tử cũng không đến nỗi vô dụng, hắn bắt cóc không ít gia quyến của các trọng thần triều đình, lại vừa uy hiếp vừa dụ dỗ họ.
Thiên hạ đại loạn.
Những năm gần đây triều đình mục nát, triều đại này sớm đã ngàn cân treo sợi tóc, mà ta sớm đã là thần nữ mà thiên hạ đều biết.
Mục Kích thế lực lớn nhất, có thần nữ ở bên, tự nhiên là nhân hoàng.
Ngày hắn đăng cơ, một phen cảnh tượng thịnh thế!
Ta cũng làm hoàng hậu, được người đời bái kiến.
Bởi vì ta, phụ mẫu Thượng thư ban đầu bị giam giữ một thời gian nhưng có ta sắp xếp, không chịu khổ sở gì, nhưng Lục Oánh Oánh đã sớm xuất giá, tuy ta đã phái người cẩn thận trông coi nhưng vẫn xảy ra sai sót.
Ngay ngày đầu tiên Mục Kích vào kinh, nàng ta đã hòa ly với phu quân rồi trở về phủ Thượng thư.
Ta gặp lại nàng ta đã là hai tháng sau, vừa nhìn mặt ta đã biết số mệnh đã ứng nghiệm.
Nàng ta cũng thực sự có chút bản lĩnh, thủy tinh, xà phòng, thậm chí là thuốc súng, ta thấy những thứ này cũng khá mới lạ.
Nàng ta thường lấy đủ mọi lý do đến cung thăm hỏi, nhiều lần tình cờ gặp Mục Kích, bề ngoài thân thiết với ta như tỷ muội nhưng trong giới phu nhân lại ngấm ngầm châm chọc ta thành thOánh Nhiều năm mà không có con.
Mục Kích lên ngôi một năm, ngày sinh thần của ta, hắn đặc biệt mở tiệc lớn, trong tiệc lớn ta uống nhiều hơn mấy chén.
Mục Kích và vị muội muội kia của ta cười rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, Mục Kích đưa ta đi xem sao, hỏi ta năm nay thiên hạ có tai ương không.
Ta ngẩng đầu nhìn thật lâu, cau mày: “Bệ hạ, thần thiếp hôm nay không khỏe.”
Mục Kích rất quan tâm đến ta: “Gọi thái y.”
Ta chỉ lắc đầu, nhìn bầu trời đêm ngẩn người thật lâu.
Tâm trạng của Mục Kích có vẻ rất tốt, lại có một ngày, hắn đưa ta ra khỏi cung, ở một tửu lâu vây xem các cử tử ngâm thơ đối đáp, hỏi ta người nào có thể dùng.
Ta trầm ngâm thật lâu, không chắc chắn lắm đã chỉ ra hai người.
Mục Kích càng thêm sảng khoái.
Về sau nữa, hắn rất ít khi đến cung của ta, bắt đầu nghe theo lời khuyên của các đại thần định tuyển tú.
Ta đã khóc lóc om sòm, nhưng không có tác dụng gì, còn bị cấm túc mấy tháng với tội danh ghen tuông.
Trong thời gian này, hắn không đến thăm ta lần nào.
Đến ngày được giải cấm, muội muội của ta diễu võ giương oai đến trước mặt ta.
Mục Kích ôm lấy nàng ta: “Nhiều năm ngươi cũng không sinh được con, Mạc Oánh, trẫm đã đối xử với ngươi rất nhân từ rồi.”
Ta tát hắn ta mấy cái.
Ngay lập tức bị đày vào lãnh cung.
Nhưng ta lại cười.
12.
Ta sống rất tốt trong lãnh cung.
Thoải mái hơn nhiều so với trước đây ở Trường Lạc cung.
Những lá thư liên tục được gửi vào cung của ta bằng nhiều cách khác nhau, ta bận rộn không sao tả xiết.
Mục Kích thèm khát ngôi vị hoàng đế nhiều năm, cũng đã kìm nén nhiều năm, một sớm thành hiện thực, có mấy ai có thể giữ được bản tâm?
Ban đầu hắn ta còn khá thông minh nhưng những năm gần đây ta đã tính toán quá nhiều cho hắn ta, ít nhiều cũng có chút nuôi phế đi.
Không phát hiện ra, những “Thần tử có thể dùng.” mà ta chỉ ra cho hắn ta chỉ có thể cùng hoạn nạn chứ không thể cùng hưởng lạc, càng không có một vị can thần nào có thể dùng được. Càng không phát hiện ra bản thân hắn ta ngày càng giống một hôn quân. Trước đây dựa vào lời can gián của ta, giờ đây dựa vào Lục Oánh Oánh.
Hắn ta đắm chìm trong tửu sắc, đắm chìm trong hưởng thụ, về bản chất không khác gì phụ hoàng và hoàng huynh của hắn ta.
Không giống như những gì bách tính nghĩ là thực sự vì phúc lợi của thiên hạ, ngược lại còn dung túng Lục Oánh Oánh dùng những thứ chế tạo ra đó để nhân cơ hội vơ vét của cải của dân, mỹ danh là làm đầy quốc khố.
Quan viên càng giàu, bách tính càng khổ.
Một ngày nọ, Mục Kích dẫn theo Lục Oánh Oánh được phong làm hoàng hậu đến lãnh cung.
Ta cố ý thay một bộ quần áo vá chằng vá đụp đã chuẩn bị từ trước đến trước mặt hai người, cố gắng tỏ ra buồn bã.
Lục Oánh Oánh cuối cùng cũng cười, mấy ngày nay Mục Kích nạp nhiều phi tần vào cung, nàng ta không vui, cuối cùng cũng tìm được chút cân bằng ở chỗ ta, nói không ít lời hạ thấp ta.
Mục Kích lại tỏ ra có tình với ta nhưng sau khi ta hỏi “Còn nhớ lời thề năm xưa không.” thì sắc mặt hắn ta đã thay đổi.
Ta mặc cho bọn họ được đắc ý, nhìn ánh hào quang trên người bọn họ mà trong lòng vui không tả xiết.
Đợi bọn họ đi rồi, cung nữ nhỏ quỳ xuống trước mặt ta buồn bã: “Thần nữ sao chịu được sự tủi nhục này?”
Ta cười nhẹ vuốt đầu nàng: “Lời thề không thể nói bừa, khí vận cũng không phải là bất biến.”
Nàng không hiểu ý ta, chỉ là buổi tối làm cho ta một đống đồ ăn ngon, sợ ta tức giận ăn không ngon.
Ta xem thiên tượng ban đêm, Mục Kích ở trong miếu đường, đứng đầu thiên hạ, chỉ có thể nghe được lời của thần tử nói với hắn ta, mà thần tử hắn ta dùng lại vì ta mà đều là hạng người gió chiều nào theo chiều ấy.
Càng không biết thiên hạ chỉ biết thần nữ nhưng lại không phục hắn ta làm quân vương.
“Đến lúc rồi.”
Hắn ta lên ngôi chưa được một năm rưỡi, thiên hạ lại loạn!
Quân phản loạn ở nhiều nơi nổi dậy, Mục Kích vốn tưởng rằng đám ô hợp này chắc chắn sẽ nhanh chóng bị dẹp tan.
Nhưng không ngờ rằng, chính binh lính của hắn ta vậy mà lại phản bội trước, thủ lĩnh quân phản loạn chính là cố nhân của Mục Kích, ngu hoài, mà khẩu hiệu mà hắn ta hô lại là thanh quân trắc.
Ngày quân phản loạn đánh vào hoàng cung, hắn ta vẫn không thể tin được không hiểu tại sao mình lại bại nhanh như vậy!
Cho đến khi ta mặc trang phục tân hoàng đế đã chuẩn bị từ lâu đến trước mặt hắn ta, lúc hắn ta bị người ta ấn quỳ xuống trước mặt ta mới như bừng tỉnh.
“Là ngươi!”
“Là ta.” Ta cười nhìn hắn ta.
“Ta đã sớm nói rồi, ta không bao giờ làm áo cưới cho người khác.”
Ta nhấc cằm hắn ta lên: “Cũng không thích bị người ta qua cầu rút ván.”
“Ngươi, ngươi rốt cuộc có tâm hay không?”
“Câu này nên là ngươi hỏi ta sao?” Ta cúi đầu nhìn hắn ta đang quỳ dưới đất cười hỏi:
“Ta tính toán cho ngươi nhiều năm như vậy, ngươi báo đáp ta ta đã nhận được, bây giờ đến lượt ta báo đáp ngươi rồi.”
“Ta không tin, rõ ràng ngươi đã yêu ta sâu đậm, cũng đã sớm, sớm uống thần phù của đạo trưởng, mất hết những bản lĩnh đó, tại sao còn… ”
Ta nhìn hắn ta như nhìn kẻ ngốc, phất tay về phía sau, một đạo sĩ trẻ tuổi Huyền Phù lập tức từ trong bóng tối đi ra tiến lên.
” Huyền Phù đạo trưởng, ngươi, ngươi cũng phản bội ta! Lúc trước ngươi đưa cho ta thần phù là giả sao?”
Mục Kích tự cho rằng vào ngày sinh thần của ta, hắn ta đã cho ta uống giấy bùa, làm hỏng thiên nhãn, thực tế thì…
Huyền Phù đạo trưởng lại cúi người hành lễ với ta: “Sư tỷ.”
Mục Kích tức giận đến nứt cả mắt: “Lục Mạc Oánh, tất cả đều là tính toán của ngươi!”
“Ngươi đối với ta chẳng phải cũng là tính toán sao.”
Ta thở dài, sư phụ ta ở trước mặt ta mỗi ngày đều nói tám trăm lần tình kiếp, còn cố ý nuôi cho ta một đồ đệ nhỏ làm đồng dưỡng phu, chẳng lẽ ta còn không biết đề phòng Mục Kích sao? Ta lại không ngốc. Đã là tình kiếp khó khăn, lại là thiên mệnh, vậy thì không cần vượt kiếp nữa, trực tiếp lấp đầy, rồi tự mình bước qua.
“Nhưng rõ ràng ngươi yêu ta sâu đậm!”
Ta đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, bước chân lảo đảo, quầng mắt thâm đen: “Yêu ngươi…”
Còn không bằng nói yêu thân xác trước kia của ngươi, bây giờ thật lòng yêu không nổi.
Nhưng có sư đệ và Ngu Hoài ở đây, nói ra sự thật sẽ tổn hại hình tượng của ta, vì vậy ta nghiêm nghị nói:
“Ta lo cho thiên hạ, chứ không phải tình cảm nam nữ.”
Dù sao hắn ta vẫn là người gối đầu tay ấp với ta nhiều năm, đại khái là nhìn ra ý ta, lập tức tức giận đến mức thổ huyết ngã xuống đất.
“Chậc.” Khả năng chịu đựng này kém quá.
Nhưng hắn ta vẫn không phục, hét lớn:
“Ngu Hoài, ngươi là bạn thân của ta, vậy mà lại nguyện thần phục dưới chân một nữ tử! Ngươi thanh quân trắc, tại sao không phải vì ta mà dùng!”
Ngu Hoài lạnh nhạt nói: “Ta tôn sùng quân chủ, không phải ngươi.”
Mục Kích lúc này mới hiểu ra, Ngu Hoài nói quân chủ là ta, hắn ta mới là người bị thanh quân trắc.
Ta không kiên nhẫn nói nhiều với hắn ta nữa, vẫy tay gọi Ngu Hoài lại đây.
Trên mặt Ngu Hoài có thêm một vết sẹo do dao làm bị thương, quỳ một gối trước mặt ta.
“Kéo hắn ta xuống, xử lý theo lời thề đi.” Ta không thích đêm dài lắm mộng, lời thề có hiệu lực nên ứng nghiệm đi.
“Tuân lệnh!”
Lục Oánh Oánh đã sớm ngây người, miệng lẩm bẩm nói:
“Sao có thể? Ta mới là hoàng hậu, ta là người xuyên không, sao có thể?”
“Giả điên cũng không giả ra hồn.” Ta phất tay: “Kéo xuống.”
“Ta không dám nữa, ta có ích, ta thật sự có ích!”
Điểm này ta tin, cho nên chỉ dọa một chút, sai người đưa đến Hình bộ dùng chút hình, dọa cho nàng ta sợ mất mật, từ nay về sau, nàng ta chính là con đường kiếm tiền liên tục của triều ta, ta và Mục Kích khác nhau, lấy tiền không phải cho mình mà cho thiên hạ.
Nếu nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể để nàng ta dễ chịu một chút, nếu không ngoan ngoãn, vậy thì chỉ có thể vắt kiệt rồi xử lý.
Ta dù sao cũng là nữ tử, đăng cơ tốn chút thời gian.
May mà sau khi vào kinh đã bắt đầu mưu tính, những người đưa cho Mục Kích đều là hạng người bên ngoài đẹp đẽ bên trong rỗng tuếch, để lại cho mình đều là trung thần lương tướng lo cho thiên hạ.
Ta đã tính, năm nay là năm phong thuận, loạn thế sắp định.
Ngày đăng cơ, ta nhìn xuống quần thần.
Thịnh thế của ta sắp mở ra!
-HẾT-