Mở Ra Thịnh Thế - Chương 2
“Cược gì?” Đôi mày nhíu chặt của hắn hơi giãn ra, cuối cùng cũng có chút hứng thú.
“Nếu ta thắng, chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi lấy thân báo đáp thế nào?”
“Khụ khụ, cô nương nói đùa.”
“Ta mới không nói đùa, ngươi trông rất vừa ý ta, cứ thế chia tay thật đáng tiếc.”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn không có gì khác thường, nhưng ánh sáng hồng nhạt quanh người hắn lại không lừa được mắt ta.
“Nếu ngươi thua thì sao?” Hắn hỏi.
“Vậy thì hôm nay hai chúng ta coi như dữ nhiều lành ít, sợ rằng phải làm một đôi uyên ương khổ mệnh.”
Lúc này hắn mới thực sự nhìn thẳng vào ta: “Tại hạ Mục Kích.”
“Mạc Oánh.”
Ta đã nhìn ra, hôm nay hắn vốn không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu không lộ ra chút bản lĩnh, hắn sao lại đưa ta đi?
Cho dù có nghi ngờ thân phận của ta, cân nhắc kỹ lưỡng e rằng chỉ cho ta chút bạc, coi như đền đáp việc cứu mạng là xong.
Ta muốn không phải chút tiền tài đó.
Ta muốn hắn làm rõ thân phận của ta, đưa ta đến kinh thành, nhận lại cha mẹ ruột.
Như vậy ta mới có được một thân phận tạm được.
Thiên hạ loạn lạc, dân chúng lầm than, kẻ không có gì trong tay chỉ có thể làm lục bình, trôi dạt trên dòng sông
Chỉ có người có gốc gác, thân phận, địa vị, bản lĩnh mới có thể trở thành người ngồi bên bàn cờ cầm quân!
Thiên hạ, mệnh số, chỉ như vậy thôi!
Giờ Mùi đến, quả nhiên bên ngoài hang có động tĩnh.
4.
“Bên này! Ở ngay đây!”
Bên ngoài hang có người la lên:
“Thật là ma xui quỷ khiến, mấy canh giờ trước không phải đã tìm rồi sao, lúc đó sao không thấy cái hang này?”
Mục Kích rút đoản đao bên hông, nhìn ta thật sâu, trước khi những người kia xông vào hang đã xông ra ngoài, giao chiến với những người kia.
Ta vừa trốn trong bóng tối ngắm nhìn dáng vẻ một địch mười của hắn, vừa nhàn nhã đếm ngược trong lòng, ba, hai, một đến rồi.
“Điện hạ, thuộc hạ đến chậm!”
Trong chốc lát, tiếng đao kiếm vang lên không dứt.
Ta sờ bụng rỗng không, nghĩ thầm tối nay thế nào cũng có thể ăn một bữa thịnh soạn.
Một khắc sau, tiếng động dần dần dừng lại, theo đầu của tên thích khách cuối cùng bị chém đứt, ta thong thả bước ra khỏi hang.
Nguyên là tiểu tướng đang nói gì đó với Mục Kích, đột nhiên quay đầu nhìn ta, ánh mắt như điện.
Trong lòng ta thầm than, thật là tướng mạo khôi ngô, chính khí ngời ngời khí thế phi phàm, tướng mạo trung thần lương tướng, nếu phò tá minh chủ, ắt lưu danh thiên cổ, cũng là người chồng tốt, chỉ tiếc là…
Tiểu tướng cảnh giác dùng kiếm chỉ vào ta: “Ngươi là ai?”
Không đợi ta mở miệng, Mục Kích bên cạnh ấn kiếm của hắn ta xuống: “Dư Hoài, đừng vô lễ, chính là vị cô nương này đã cứu ta.”
Ta không để ý đến máu tươi đầy đất, tiến lên: “Ta cược thắng rồi.”
Nửa câu sau ta không nói nhưng nháy mắt ra hiệu với hắn, nhắc nhở hắn, hắn nên lấy thân báo đáp.
Mục Kích bị ta chọc cười, có lẽ thật sự xác định ta không phải người thường, bèn mời: “Có nguyện cùng ta lên kinh không?”
Ta gật đầu: “Được.”
“Điện hạ?”
Dư Hoài đầy vẻ kinh ngạc nhưng cũng không thể trái ý Mục Kích, nhìn ta như nhìn gián điệp.
Nửa ngày trôi qua, Dư Hoài vừa giải quyết những phiền phức còn lại, vừa ngăn cản ta và Mục Kích tiếp xúc, liên tục khuyên Mục Kích rằng thân phận của ta đáng ngờ.
Nhìn bộ dạng này của hắn ta, không khéo sẽ trở thành vật cản đường ta, ta đành phải ra tay trước.
Giờ cơm tối, ta cố tình yêu cầu ngồi cùng bàn với họ tại khách điếm, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Dư Hoài, ta nói:
“Dư công tử, ngươi là con nuôi trong nhà đúng không.”
Ánh mắt Dư Hoài càng thêm cảnh giác, không trả lời ta.
Mục Kích lại tỏ ra hứng thú: “Sao, điều này cũng biết được?”
“Ừ.” Ta gật đầu, một câu hai ý nói: “Điểm này của hắn giống ta, duyên mỏng với cha mẹ.”
Ánh mắt Mục Kích nhìn ta càng thêm sâu.
Dư Hoài không nói gì nhưng nhìn ta như nhìn kẻ lừa đảo.
Ta thấy hắn ta cố giữ thẳng người, trên tay có vết chai và sẹo, trong lòng thầm tiếc:
“Thật ra ta có thể thử xem, giúp ngươi tìm cha mẹ ruột.”
Dư Hoài khựng lại, cuối cùng cũng có phản ứng, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao?”
“Tất nhiên.” Ta đưa tay về phía hắn ta: “Ngươi có vật gì do cha mẹ tặng không?”
Hắn ta lập tức tháo miếng ngọc bội bên hông xuống.
Ta cầm miếng ngọc bội trên tay ngắm nghía.
Miếng ngọc bội này đã có chút năm tháng, chất liệu thượng hạng, trên đó khắc chữ Hoài, cả chữ và hoa văn đều rất tinh xảo, có thể thấy người tặng yêu thương nhi tử mình biết bao.
Nhưng ta nhìn bộ trung y hơi hở bên ngoài do trận chiến ban ngày của hắn ta, vết chai, vết thương cũ, kết hợp với thuật quan khí của ta để thấy rõ bản chất sự việc, ta biết, miếng ngọc bội này e rằng không phải chuẩn bị cho hắn ta.
Sư phụ thường nói với ta rằng, người tu đạo chính là tu tâm, tâm là gốc rễ.
Nhìn thấu bản chất, mới có thể thấy rõ vạn vật trên đời, mới biết được chân lý của thế gian.
Thấy ta không nói gì, Dư Hoài sốt ruột: “Không được sao?”
Ta thong thả nói: “Được.”
“Hoài, thủy chi. Khảm là nước phương Bắc, tai họa do con người, mười ba năm trước, trên sông Lạc Hà, cha mẹ ruột của ngươi không rõ tung tích, ta nói đúng không?”
Dư Hoài vô cùng kinh ngạc, ngay cả Mục Kích cũng càng thêm hứng thú.
Ta lại xoay miếng ngọc bội trong tay một vòng, rồi quan sát vận khí của Dư Hoài, khẽ nhếch môi:
“Ngươi thật sự muốn biết tung tích của người huynh đệ kia?”
“Tất nhiên, cha mẹ đối với ta ân trọng như núi.”
“Được, vậy ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng.” Ta bảo hắn ta viết vài chữ, rồi suy tính một hồi:
“Tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm, ngươi trong vòng năm ngày phải đến đó, mới có thể cứu được, chậm hơn nửa ngày, chỉ còn nước chờ nhận xác.”
“Thật sao?”
“Tin hay không tùy ngươi.”
Ta viết ra vị trí đó rất xa, Dư Hoài đi cứu người, chữa bệnh, dưỡng thương, nửa tháng cũng không về được, không những chậm trễ công việc, còn ảnh hưởng đến vận khí của hắn ta, về phần tốt hay xấu, đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa.
Hắn ta không do dự, lập tức xin từ chức với Mục Kích.
“Điện hạ!”
“Đến địa phận Lạc thành, đã không còn nguy hiểm, ngươi đi đi.”
“Đa tạ điện hạ!”
Đợi hắn ta đi rồi, cuối cùng ta cũng có cơ hội ở riêng với Mục Kích.
Hắn rất hứng thú với bản lĩnh của ta, thỉnh thoảng hỏi ta, ta đều có thể nói ra được đôi điều, còn có thể chọc hắn vui vẻ.
Cũng vì vậy, hắn không còn coi ta là nữ tử bình thường nữa, mà ngoài sự mơ hồ còn thêm vài phần kính trọng.
Ta lúc thì xinh xắn, lúc thì hóm hỉnh, lúc thì thể hiện chút bản lĩnh, giúp Mục Kích tránh được không ít phiền phức trên đường đi.
Đến khi chúng ta đi đến kinh thành, thuộc hạ của hắn ta ở trên núi điều tra thích khách và thân thế của ta trở về, lại hỏi qua nhân chứng xác nhận thân phận của ta không sai, hắn mới nói thật với ta.
“Mạc Oánh, nàng có biết người bỏ rơi nàng, đưa nàng vào đạo quan không phải là cha mẹ ruột của nàng không?”
“Biết.”
“Nàng có nguyện cùng ta đến phủ Thượng thư không?”
Nghe vậy, ta biết Mục Kích đã điều tra rõ ràng, ta chính là đứa trẻ mà Lại bộ Thượng thư nhận nhầm nhiều năm trước.
Ta hỏi: “Ngươi muốn xóa bỏ ân cứu mạng của ta sao? Ta tự mình cũng có thể tìm được.”
“Nàng tự mình đi, làm sao có thể giống ta đưa nàng đi?”
Nói chuyện với người thông minh thật tốt, cả hai đều biết mình có ích cho đối phương.
Ta muốn lợi dụng hắn ta để lấy lại thân phận của mình.
Hắn ta thấy bản lĩnh của ta tạm được, có thể dùng được.
Mối quan hệ này đáng tin cậy hơn nhiều so với những mối quan hệ nam nữ mơ hồ giữa chúng ta.
“Vẫn là ta thua lỗ.” Ta thở dài.
“Điện hạ là người tài giỏi như vậy, ta rất không nỡ, ngươi không muốn lấy thân báo đáp, ta không muốn làm thiếp, cha mẹ ta không có nhiều tình cảm với ta, sợ rằng sẽ nhanh chóng gả ta đi, sau này ngươi ta không còn duyên phận…”
Ta bị gõ một cái vào đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của hắn ta: “Ai nói ngươi ta không có duyên phận?”
Ha, nam nhan.
Có tam hoàng tử Mục Kích làm chỗ dựa, ta nhận lại thân phận này rất thuận lợi.
Ta và Lục phu nhân có ít nhất sáu phần giống nhau, cộng thêm Mục Kích và những nhân chứng vật chứng mà hắn mang đến, thân phận này của ta không thể làm giả được.
Ta ở lại phủ Thượng thư, chỉ chờ chọn ngày lành để chính thức nhận tổ quy tông, đổi tên thành Lục Mạc Oánh.
Ta có thể nhìn ra sự phức tạp trong mắt cha mẹ, sự lạnh nhạt của ca ca, còn có sự hoảng sợ và tức giận trong mắt người muội muội đã chiếm mất thân phận và địa vị của ta mười lăm năm.
Những người khác thì không sao nhưng tướng mạo của muội muội thiên kim giả này có chút đặc biệt.
Buổi tối, ta đặc biệt bói một quẻ cho nàng ta, quẻ tượng rất kỳ lạ: [Đợi đến thời điểm chết đi sống lại, cao quý không tả nổi, mới là mệnh phượng hoàng.]
Ta lại bói một quẻ cho mình: [Mệnh phượng, có thể phá.]
Chậc!
5.
Thế này thì thú vị rồi, nếu ta giết người muội muội này ngay bây giờ, mệnh số của ta sẽ xong đời, nếu bảo vệ nàng ta chết muộn một chút, ngược lại có thể xoay chuyển được.
Ta buồn bã ngắm trăng cả một đêm, sáng hôm sau ăn liền ba bát cơm.
Nhìn cha và anh ca ca hờ của ta liên tục cau mày, mẹ hờ thì nước mắt lưng tròng, chỉ có người muội muội giả kia là cẩn thận từng li từng tí, chỉ dám thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ta hai lần, lộ vẻ khinh thường và căm hận.
Giống như đang nói, loại người như ta không xứng làm tiểu thư phủ Thượng thư.
Ta mới không nể mặt nàng ta: “Cha, nương.”
Lục thượng thư nhìn ta: “Có chuyện gì?”
“Vị muội muội này có phải là nên đuổi đi không?”
“Oánh nhi!” Lục thượng thư chưa lên tiếng, Lục phu nhân đã vội vàng nói:
“Nhà đó bây giờ người đã chết thì chết, tàn cũng đã tàn, muội muội con về đó nào còn đường mà sống.”
“Huống hồ lúc đầu bọn họ cũng không cố ý đổi thân phận hai đứa. Muội muội con đã bầu bạn với ta nhiều năm, bây giờ cứ để nó ở lại bên ta đi!”
Lục Oánh Oánh cũng nhìn ta vội vàng kêu:
“Tỷ tỷ, tỷ đáng thương muội đi! Muội đã có vị hôn phu, nửa năm nữa muội cũng xuất giá rồi, nhất định sẽ không chướng mắt tỷ đâu!”
Nghe vậy, mọi người càng ngượng ngùng hơn, bởi vì hôn phu của nàng ta vốn nên là của ta.
Ta xác định, người muội muội hờ này trước khi chết đi sống lại, hẳn là không có đầu óc đối nghịch với ta.
Lục phu nhân hứa cho ta một đống lợi ích, ta mới “Miễn cưỡng.” đồng ý dung túng cho Lục Oánh Oánh.
Lục gia tuyên bố với bên ngoài, lúc đầu Lục phu nhân sinh đôi, ta vì sức khỏe không tốt, đại sư xem bói, chỉ có nuôi trên núi mới nuôi sống được, bây giờ đến tuổi cập kê, sẽ không chết yểu nữa, mới đón về nhà.
Cũ rích vô vị nhưng hữu dụng là được, ta trở thành đích tiểu thư phủ Thượng thư danh chính ngôn thuận.
Có lẽ vì sợ mất mặt, phủ Thượng thư đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời người đến dạy ta học nghi thức lễ nghi.
Ta khổ học trong khuê phòng, Mục Kích ở triều đình đại triển quyền cước.
Lúc đầu, hắn ta còn nhớ cho người đưa cho ta một ít đồ vật nhỏ, thậm chí còn trèo tường vào viện của ta hai lần vào ban đêm.
Nhưng thời gian trôi qua, khoảng cách hắn ta tặng đồ cho ta ngày càng lâu, người cũng không thấy nữa, đến sau này thì bặt vô âm tín, chỉ có nha hoàn thiếp thân mới nhậm chức của ta, thỉnh thoảng còn nhắc đến vị hoàng tử này.
Điều này nằm trong dự đoán của ta, không hề thất vọng.
Mục Kích vừa lập công trở về triều, đang được sủng ái, người ở trong cảnh thuận lợi thì cái gì cũng dễ dàng có được, sẽ chỉ cảm thấy mình là kỳ tài của thế gian, căn bản không thèm để ý đến ngoại vật, sao có thể nhớ đến tiểu nữ tử như ta.
Gặp lại hắn ta đã là mấy tháng sau vào thời điểm hoa nở rộ trên núi.
Thiên tử sinh thần, nhị hoàng tử tiến cống một thần tích, nghe nói là trận mưa lớn đầu tiên vào đầu xuân, trời giáng sấm sét, bổ ra một tấm bia.
Trên bia viết: Thiên tải danh chủ, vạn thọ vô cương.
Nhị hoàng tử như được báu vật, sai người từ ngàn dặm xa vận chuyển bia về vào ngày thánh thọ dâng cho hoàng đế.
Hoàng đế rất vui mừng, lập tức đại xá thiên hạ, cùng dân cùng vui.
Dân vui hay không ta không biết, nhưng ta ở trên yến tiệc cung đình này chỉ thấy chướng khí mù mịt, gần như ngạt thở.