Mở Ra Thịnh Thế - Chương 1
1.
Khi còn bé bởi vì ta có thiên phú dị bẩm, nên cha mẹ sợ hãi, bọn họ nói ta là sao chổi, nguyền ai thì người đó chết.
Để ta không làm hại gia đình, bọn họ đưa ta lên núi, muốn nhờ đạo trưởng trừ bỏ tai họa là ta này.
Sau khi đạo trưởng gặp ta, trầm ngâm một hồi lâu, cũng không trừ bỏ ta, ngược lại giữ ta lại trong đạo quán.
Ta trở thành tiểu đạo đồng trong đạo quán, chưa đầy một tháng, những người trong đạo quán cũng bắt đầu sợ ta.
Bọn họ nói ta là miệng quạ đen, hễ mở miệng nhắc đến ai, người đó không chết thì cũng tàn phế.
Đạo trưởng bất đắc dĩ, tìm tới ta:
“Con trời sinh đã có thiên nhãn, đây là trời ban, chớ nên lạm dụng.”
Ta đáp lại đạo trưởng: “Ta không người dạy dỗ, không biết thế nào là lạm dụng.”
Đạo trưởng vuốt râu thở dài, thấy không thể tiếp tục bỏ mặc, bất đắc dĩ nhận ta làm đệ tử.
Chỉ là thường xuyên lải nhải bên tai ta:
“Tình kiếp khó khăn, e rằng sẽ dẫn đến đại loạn thiên hạ, sinh linh đồ thán.”
“Thu nhân con không biết là đúng hay sai.”
Ta nói: “Tình kiếp của ta liên quan gì đến thiên hạ. Hơn nữa loạn thì loạn, sau loạn thế sẽ là thái bình.”
Sư phụ nhìn ta hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài.
Học đạo pháp xong, ta biết được càng nhiều.
Đứng trước mặt ta, người tốt kẻ xấu, là kẻ gian hay người khờ, ta đều biết rõ như lòng bàn tay.
Nếu biết thêm bát tự của người này thì số mệnh của người này cũng gần như bị ta nhìn thấu.
Chỉ có số mệnh của chính mình là nhìn không rõ.
Hôm nay soi gương, ta thấy cuộc đời mình bình lặng;
Ngày mai nhìn lại, thăng trầm biến động;
Ngày kia nhìn lại, không được chết tử tế;
Cách một thời gian nữa nhìn lại, lại là một cảnh tượng khác.
Sư phụ thấy ta chơi đùa vui vẻ, thở dài ngày càng nhiều, luôn lẩm bẩm: “Thôi, có lẽ đây cũng là mệnh trời.”
Sau này, sư phụ cũng không còn gì để dạy ta nữa, ta thường xuyên xuống núi, ngồi dưới chân núi xem người qua đường.
Nhìn bọn họ từ nụ cười rạng rỡ trở nên ngày càng buồn phiền, nhìn họ từ giàu sang đủ đầy trở nên rách rưới.
Ta về kể cho sư phụ nghe những gì mình thấy, ông chỉ thở dài.
Sư phụ không thích tiền tài, đạo quán nhỏ bé trên núi của chúng ta ngày càng sa sút.
Trước đây ít nhất còn có cháo loãng và thức ăn, bây giờ chỉ còn lại canh rau.
Một ngày nọ, ta thực sự không nuốt nổi thứ mà ngay cả thỏ cũng không thích ăn, quyết định từ biệt sư phụ:
“Sư phụ, hồng loan tinh động, con phải xuống núi rồi.”
Sư phụ mặt mũi tràn đầy nặng nề: “Con đã nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Ta không nói với sư phụ rằng mình không chịu nổi canh rau ở đây, mà nói một cách chính nghĩa: “Thiên hạ không có con thì không được!”
Sư phụ vuốt râu thở dài, cố nặn ra vài giọt nước mắt, nói mấy tiếng bảo trọng.
Ta thực sự không chịu nổi lão đầu này sướt mướt, liền nói thẳng:
“Sư phụ, người khóc trông thật xấu, ta đã xem rồi, người ít nhất có thể sống đến chín mươi tám tuổi, chưa chắc ta đã sống lâu hơn người đâu.”
Sư phụ tức giận cởi giày ra đánh ta, ta liền chạy xuống núi.
Hôm đó ta gặp được hồng loan của mình, chính là đương kim tam hoàng tử.
2.
Lúc đó, ta còn chưa biết hắn là hoàng tử thứ mấy.
Chỉ thấy từ xa có luồng tử khí ngút trời nhưng lại ẩn ẩn hiện ánh đen.
Tử khí ngút trời có nghĩa là người này chắc chắn là người cao quý, có thế vấn đỉnh thiên hạ, ắt hẳn là vương công quý tộc.
Ánh đen thì biểu thị lúc này hắn đang gặp nạn, cần người quý nhân mới có thể phá được kiếp nạn này.
Ta quan sát từ xa một lúc, thấy luồng hắc khí ngày càng đậm, cứ như đang ở đó chờ ta, lúc này mới đi tới.
Ta chọn thời cơ không tệ, hắn bị thương còn trúng độc, ý thức mơ hồ, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng dù sắc mặt tái xanh, cũng không che giấu được dung mạo đẹp đẽ của hắn.
Chiếc áo ngoài bị cắt rách càng làm lộ rõ thân hình của hắn, khiến ta rất thích.
Tình kiếp, hóa ra là như vậy, cũng có thể hiểu được.
Ngũ quan tướng mạo của hắn đều hợp với sở thích của ta, thế nào ta cũng phải làm ân nhân cứu mạng, thuận tiện để hắn lấy thân báo đáp.
Ta vỗ vỗ mặt của hắn: “Là ta cứu ngươi, đừng nhớ lầm.”
Nói xong dùng cỏ thuốc mang theo bên người chữa độc cho hắn, băng bó đơn giản vết thương trên người hắn, lại đưa hắn vào một hang núi che chắn gió lạnh, canh giữ ở bên cạnh hắn.
Qua một đêm, trời vừa sáng, cuối cùng hắn cũng động đậy.
Ta biết thời cơ đã đến, nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, chọn một góc thích hợp để hắn có thể mở mắt ra là nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của ta trong ánh bình minh.
Hắn từ từ tỉnh lại, quả nhiên liếc mắt đã nhìn thấy ta.
Ta quay đầu lại, hắn cảnh giác căng thẳng toàn thân, tay đặt trên thanh dao găm ngắn ở thắt lưng.
Sau khi nhìn rõ mặt ta, hắn ngây người trong chốc lát, tiếp đó toàn thân ẩn hiện ánh hồng nhạt.
“Ngươi…”
Ta rất hài lòng, quả là trẻ nhỏ dễ dạy.
“Ngươi tỉnh rồi.” Ta thường thấy những lời vô nghĩa như vậy trong tập tranh ta đã lén xem dưới chân núi, liền bắt chước theo.
“Là cô nương đã cứu ta?”
“Đúng vậy.”
Đa tạ cô nương, hình như hắn nhớ lại chuyện ta vỗ mặt hắn:
“Đã qua một đêm, cô nương vẫn luôn ở đây?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Đó là đương nhiên, ta phải đợi ngươi tỉnh lại mới yên tâm.”
Nếu không thì sao? Ngay cả đi vệ sinh ta cũng giải quyết nhanh chóng vì sợ có chuyện xảy ra.
“Ta không thích làm áo cưới cho người khác.”
Hắn nghe không hiểu, hơi nhướng mày: “Ý là gì?”
Vì khuôn mặt này, ta kiên nhẫn giải thích:
“Nếu có người nhân lúc ta rời đi, ngồi vào vị trí hiện tại của ta để nhận công lao của ta, hoặc là ngươi tự tỉnh lại rồi rời đi, không biết là ta cứu ngươi, vậy chẳng phải ta cứu ngươi vô ích sao?”
Hắn như lần đầu tiên gặp người như ta, ngây người ra.
Ta tiếp tục nói: “Ta là người thôn dã, không chịu được chuyện qua cầu rút ván.”
Ở nơi này của ta không có chuyện tri ân không cần báo đáp.
Hắn nhất thời bị lời ta làm nghẹn họng, trông có vẻ khó nói thành lời, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu:
“Cô nương thật là đặc biệt.”
“Đó là, thiên hạ vô song chỉ có một.”
Hắn bị ta chọc cười, cười rất bất đắc dĩ, nhưng ánh sáng hồng nhạt quanh người hắn lại thêm đậm một chút, biểu cảm căng thẳng ban đầu cũng dịu đi đôi phần.
Tiếp đó hắn khó khăn đứng dậy, có vẻ như muốn đi:
“Đa tạ cô nương hôm nay đã cứu mạng, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
“Ngày sau thì không cần.” Ta không khách khí ngắt lời hắn.
“Ta khuyên ngươi vẫn nên ở lại trong hang núi này thêm nửa ngày.”
“Vì sao?”
Đương nhiên là vì hắn đã giải được độc, luồng hắc khí quanh người vẫn chưa tan hết, nhưng lời này không thể nói, ta nói:
“Một đêm nay có người tìm ngươi mấy lần, nếu ngươi rời khỏi hang núi này thì tính mạng khó giữ, ta không cứu ngươi được lần hai đâu.”
Đôi mắt đẹp của hắn hơi nheo lại, áp lực tăng vọt.
Nhưng hắn cũng coi như nghe lời, lại khó khăn ngồi xuống, chỉ là sắc mặt trông thực sự không tốt.
Ta đoán hắn hẳn là biết được rốt cuộc là kẻ nào tính kế hắn, cũng hiểu rõ lần này nguy hiểm, biết lời này của ta là thật nên mới ở lại.
“Ngươi cũng đừng vội.” Ta lấy một củ rau dại từ trong túi nhỏ đưa cho hắn, an ủi: “Nơi này kín đáo, sẽ không dễ dàng bị người khác tìm thấy.”
Đây chính là sinh vị mà ta dùng kỳ môn tìm được, những kẻ làm hắn bị thương muốn tìm đến thì cũng phải đợi đến lúc ta đồng ý mới được.
“Ngươi ăn chút gì đó trước đi.”
Hắn nhận lấy củ rau dại, trông rất khó xử, không biết nên ăn từ đâu.
Nhưng không chống lại được sự nhiệt tình của ta và cái bụng rỗng kêu òng ọc, cuối cùng hắn dùng dao găm gọt vỏ củ rau dại, khó khăn ăn vào.
Ta thở phào trong lòng.
Sư phụ có lẽ sợ ta chết đói nên mới nhét thứ này vào bọc của ta.
Từ nhỏ sư phụ đã không cho ta lãng phí lương thực, khiến ta rất khó xử, để lâu xíu nữa sẽ hỏng.
Thấy hắn ăn một cách khổ sở, ta rất là đồng tình, nếu hắn không ăn thì ta phải ăn, vị hôn phu tương lai của ta quả là người tốt.
Đúng vậy, ta đã chọn được người rồi.
Đã có thiên mệnh như vậy, ta phải chọn một người thích hợp.
Chính là hắn.
Đột nhiên, hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta nói: “Ta có từng gặp cô nương ở đâu chưa?”
Đây rồi, thứ ta muốn đã đến.
3.
Ta hỏi ngược lại hắn: “Ở trong mơ đã gặp?”
“Cô nương nói đùa.” Hắn nhìn mặt ta dường như nghĩ đến điều gì.
“Cô nương sống trên ngọn núi này?”
“Trước ngày hôm qua thì đúng.”
“Ừ?” Hắn nghi hoặc nhìn ta.
“Cha mẹ ta không cần ta, hồi nhỏ đã muốn vứt bỏ ta, là sư phụ đã cưu mang ta. Bây giờ ta đã lớn, sư phụ muốn ta xuống núi tìm người gả đi.”
Hắn có vẻ suy tư, dường như có chút không tin.
Ta chính là muốn hắn nghi ngờ như vậy, nghi ngờ thân phận của ta mới điều tra ta, mới có thể tra ra gia thế thực sự của ta.
Sau khi biết xem khí vận, ta đã cố ý xuống núi, đi gặp cha mẹ, bọn họ không thể sinh ra một đứa nữ nhi như ta.
Cha mẹ ta là một người khác!
Ta nghe ngóng được, năm ta sinh có một vị quý nhân đến nhà ta tá túc, vị chủ mẫu kia cũng vừa vặn sinh nở.
Sau đó vị quý nhân kia rời đi.
Xem quẻ tượng, bọn họ ở tận kinh thành xa xôi, rất giàu có, hẳn là có chút giao tình với vị trước mặt này.
Nhưng duyên phận của ta rất mỏng, cha mẹ ruột kia có lẽ cũng không thích ta, cho dù ta chủ động đến cũng chỉ tự chuốc lấy nhục nhã, nhưng nếu là vị trước mặt này đưa ta lên kinh thành thì lại khác.
Hắn âm thầm đánh giá ta, đột nhiên nói:
“Cô nương sau này có dự định gì không?”
“Dự định ư, có chứ, bấy nhiêu năm nay, ta cũng học được chút bản lĩnh kiếm cơm.”
“Ví dụ như ta có thể biết được một nén nhang sau sẽ có mưa.”
Hắn cười nhạt, rõ ràng không để lời ta vào tai.
Kết quả là một nén nhang sau, quả nhiên trời đổ mưa.
Hắn cúi đầu trầm ngâm điều gì đó, không để ý.
“Ngươi tùy tiện nói vài chữ.”
Ta trêu hắn:
“Ta sẽ tính xem khi nào có người đến cứu ngươi.”
Hắn vẫn không coi là thật, thuận miệng nói vài chữ.
Ta suy tính một hồi.
“Hôm nay giờ Mùi, tuyệt xứ phùng sinh.”
Giờ Mùi, tức là một canh giờ nữa.
Hắn lúc này mới cười như không cười nhìn ta, hẳn là không tin.
“Không tin, vậy chúng ta cược một ván thế nào?”