Mở Mồm Liền Biến Thành Phú Bà - Chương 5
10
“Hệ thống, hóa ra họ cũng có thể xin lỗi… Hóa ra tôi cũng có sức mạnh để chống lại họ…”
Thu dọn xong đồ đạc, tôi ngồi trên giường rồi tự lẩm bẩm.
【Vốn dĩ bạn có thể chống lại họ, là ám ảnh của thời thơ ấu cùng với nội tâm phải chịu áp đặt trong thời gian dài khiến bạn cảm thấy rằng họ là trời và bạn không thể chống lại họ.】
【Họ đã đánh đập lăng mạ bạn trong một thời gian dài, giáo dục tẩy não, khiến bạn trong mọi thứ đều đặt họ lên hàng đầu. Tất cả các hành động của bạn đều phải dựa trên phương châm của họ.】
【Bạn thi tốt, phần lớn là vì họ. Bạn thi đại học, cũng làm theo mong muốn của họ. Bạn làm việc, cũng chọn cái gọi là công việc có tương lai theo mong muốn của họ… Khi bạn còn học đại học, bạn đã có suy nghĩ của riêng mình, bạn muốn phản kháng, nên mới cố gắng ở lại thành phố lớn, trong tiềm thức cố gắng thoát khỏi họ.】
【Nhưng cho dù cơ thể bạn ở xa họ, nhưng tâm trí của bạn vẫn bị họ kiểm soát, chỉ cần họ gọi, tâm trạng của bạn sẽ lên xuống thất thường, hầu hết mọi thứ vẫn sẽ hành động theo mong muốn của họ…】
Tôi cắn môi một lúc rồi mới gật đầu: “Bạn nói đúng.”
【Nên để thực sự trưởng thành, bạn nhất định phải làm chính mình, chống lại sự bất công đó, tôi tin rằng bạn có thể làm được.】
Làm chính mình…
Tại sao những gì người khác có thể dễ dàng làm được lại khó khăn đối với tôi như vậy?
Hốc mắt tôi lại đỏ lên.
Vào buổi tối, ông nội gọi chúng tôi đến ăn cơm tất niên.
Mấy nhà chúng tôi đều đi.
Ngôi nhà rất nhộn nhịp, nhìn có vẻ như rất thịnh vượng, nhưng trên thực tế thì ai nấy đều đang ngấm ngầm tị nạnh với nhau.
Mẹ tôi đeo một sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ.
Thím hai mặc một chiếc áo khoác lông cao cấp.
Chú ba vẫn luôn hỏi cách sử dụng chiếc Iphone tám nghìn tệ mà ông ta vừa mua.
Chú hai còn rạng rỡ mặt mày khoe khoang về gia thế của bạn trai Tiểu Vũ…
Rõ ràng là một đám người nghèo nhưng lại cứ phải so sánh với nhau, điều này rất buồn cười.
Tiểu Vũ ngồi cạnh bạn trai, nét mặt tự hào.
Khi bạn trai cô ta nhìn thấy cảnh này, dáng vẻ lại rất đắc ý, rất sĩ diện.
Ừm… Quả nhiên là nồi nào úp vung nấy.
“Này, Phi Phi, thím nghe bố cháu nói cháu có bạn trai rồi, khi nào thì cháu dẫn về?”
Thím hai đột nhiên hỏi.
“Đợi một thời gian nữa.” Mẹ tôi khó chịu nói.
“Phi Phi mà cũng có bạn trai á?”
“Đối phương là người như thế nào?”
“Nhà đằng trai ở đâu? Làm nghề gì? Tiền lương bao nhiêu?”
Một đám người ngay lập tức bàn tán rồi vây quanh tôi đặt câu hỏi.
Bố mẹ tôi biết Đường Nghị đã không còn là bạn trai tôi nữa nên cũng không khoe khoang khắp nơi, do đó lúc biết tôi đã có bạn trai mọi người đều ngạc nhiên.
Sắc mặt bố mẹ tôi hơi sượng ngắt.
Tôi bình tĩnh nói: “Chia tay rồi.”
“Chia tay?” Đám đông kêu lên.
“Người ta không cần cháu nữa à?” Thím hai trực tiếp hỏi.
Tôi lập tức tức giận: “Thím có ý gì?”
Thím hai nói: “Thím cũng muốn tốt cho cháu thôi, quan tâm cháu mà, cháu đã có tuổi rồi, người khác không cần cháu, vậy cháu sau này sao có thể lấy chồng được?”
Thím hai với mẹ tôi thường xuyên cãi nhau, rất không vừa mắt nhau, nói những lời ác ý như vậy âu cũng là điều bình thường.
Sắc mặt bố mẹ tôi rất tệ, trừng mắt nhìn tôi.
Biểu cảm như đang nói tôi lại làm mất mặt họ.
Tiểu Vũ cũng nói: “Chị, mẹ em rất quan tâm chị, phụ nữ trên hai mươi lăm tuổi thật sự rất khó tìm được một tấm chồng tốt. Chị xem, chẳng phải giờ chị đã chia tay rồi sao? Nếu lúc đầu chị nghe theo lời khuyên của cả nhà, về nhà sớm lấy chồng, có lẽ bây giờ chị đã có con rồi ấy…”
Thành tích của cô ta từ nhỏ đã không tốt lắm, bố mẹ tôi khoe khoang khiến cô ta thấy rất khó chịu.
Cô ta rất hận tôi.
Tuy nhiên cô ta lan truyền tin đồn tôi phá thai, còn nói dây chuyền vàng của tôi là giả, hại tôi bị tát, chuyện này quá đáng lắm rồi!
Tôi nói: “Thay vì quan tâm đến tôi, cô nên quan tâm đến bản thân mình, gia đình cô hoàn toàn không xứng với người bạn trai họ Mã này! Khoảng cách quá lớn, lỡ như một ngày nào đó bạn trai bỏ rơi cô, mấy người phải làm sao?”
“Triệu Phi Phi, tết nhất mà mày nói cái gì thế!”
Thím hai và chú hai rất tức giận.
Tôi không sợ: “Con cũng quan tâm mọi người thôi mà. Cậu chàng họ Mã này, cậu nhìn cho kỹ. Nếu kết hôn với Tiểu Vũ nhà chúng tôi, đám người này đều là người thân của cậu, sau này có lễ tết gì cũng phải bày tỏ thành ý với chúng tôi, sau này công việc của đời con đời cháu chúng tôi, tốt nhất là cậu cũng phải lo liệu chút…”
So xem ai ghê tởm hơn phải không?
Nhìn xem ai ghê tởm hơn.
Sắc mặt bạn trai họ Mã của Tiểu Vũ tối sầm lại.
Lúc trước chú hai và thím hai khoe khoang, anh ta rất vui vẻ chấp nhận, nhưng khi nói đến lợi ích, không chắc anh ta có thể chấp nhận được.
Nhìn xung quanh, tất cả đều là những người thân nghèo khổ.
Cũng chỉ thích ra vẻ thể hiện mà thôi.
Anh ta có vẻ do dự, như thể anh ta đang cân nhắc liệu mối hôn sự này có phù hợp hay không.
Thím hai tức giận mắng tôi.
Tôi mỉm cười nhìn bà ta mắng, lộ ra thái độ tệ như vậy sẽ chỉ khiến bạn trai họ Mã của em họ tôi càng muốn rút lui mà thôi.
“Mày chỉ là ghen tị với Tiểu Vũ nhà tao mà thôi!” Thím hai nói.
Tôi cũng tức giận đến mức bắt đầu chém gió:
“Cháu ghen tỵ? Nói cho mọi người biết, là cháu đá tên bạn trai cũ đó, bởi vì cháu sắp có bạn trai là đại gia rồi! Có một người đàn ông tốt rồi, ai lại thèm loại bạn trai cũ vừa cặn bã vừa rẻ tiền đó chứ?”
“Thật sao?” Mắt mẹ tôi sáng lên, mẹ tôi chạy tới hỏi.
Những người khác tỏ ra vẻ hoài nghi.
Tôi nói: “Người có ngoại hình với học lực thấp hơn con như Tiểu Vũ còn có thể tìm được một người bạn trai giàu có, tại sao con lại không thể?”
Tôi nói điều đó một cách tự tin đến nỗi những người xung quanh tôi sững sờ trong giây lát, cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
Tiểu Vũ tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Mẹ: “Thật sao?”
Tôi gật đầu: “Mọi người đợi đó, cháu đi lấy đồ.”
Nói xong tôi chạy về nhà, đeo chiếc vòng vàng nặng trịch rồi quay lại nhà ông nội để khoe: “Nhìn xem, người bạn đó đã mua cho cháu đấy.”
Mọi người đều mở to mắt nhìn thẳng.
Bố mẹ tôi không khỏi vui mừng khôn xiết, họ đã tin tôi sẽ sớm có một người bạn trai đại gia.
Những người khác thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nét mặt khác lạ.
Không khí của bữa ăn cứ quai quái.
11
Ban đêm trước khi đi ngủ.
Sự phấn khích lắng xuống, tâm trạng của tôi dần bình tĩnh lại, trở nên hơi nhàm chán.
Hệ thống hỏi: 【Ký chủ sao vậy?】
Tôi nói: “Hôm nay tôi chém gió rằng tôi có một người bạn trai đại gia để cho bỏ tức, lấy lại thể diện cho mình, nhưng giờ đêm khuya tĩnh lặng, tôi đột nhiên cảm thấy hơi buồn chán.”
Hệ thống cười nói: 【Sao lại buồn chán? 】
Tôi bối rối: “Tôi không biết…”
Hệ thống: 【Không sao, bạn có thể từ từ suy nghĩ, chúng ta vẫn còn thời gian.】
Lòng tôi dường như rất cảm động, nhưng tôi không thể giải thích rõ tại sao.
Ngày hôm sau lúc tôi đang dọn dẹp.
Có người đột nhiên hét lên trước cửa: “Triệu Phi Phi, có người đang tìm cháu!”
Tôi vội vã ra ngoài thì thấy một dáng người cao gầy đang đứng trong sân.
Chính là Hàn Dục!
Mắt tôi mở to.
Sao sếp lại đến đâu? Bố trí công việc?
“Sếp Hàn…”
Tôi lo lắng bất an bước đến chỗ anh ấy.
Khi Hàn Dục nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ấy hơi do dự.
Một lúc sau, anh ấy đặt một hộp quà vào tay tôi: “Đến thăm thầy giáo, tiện đường ghé qua thăm em.”
Tôi mở hộp quà ra thì thấy một đôi bông tai vàng, nhẫn vàng với dây chuyền vàng bên trong.
Tôi ngỡ ngàng.
Anh ấy nói: “Hình như em rất thích vàng, lần trước chỉ mua vòng tay vàng, anh nghĩ cả bộ sẽ tốt hơn…”
Tôi lại càng ngỡ ngàng hơn.
Hàn Dục ngừng nói một lát, hỏi tôi: “Phi Phi, em có thể làm bạn gái của anh không?”
Tôi kinh ngạc ngước lên rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm anh ấy.
Những người xung quanh thò đầu ra nhìn.
Sau một lúc, tôi định thần lại, đột nhiên nhớ đến chuyện tôi đã chém gió ngày hôm qua.
Lời chém gió này thật sự trở thành sự thật rồi?
Nhưng Hàn Dục thật sự thích tôi sao?
Hay chỉ hệ thống sắp xếp nhỉ.
Nội tâm tôi có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Hàn Dục chần chờ một lát, ánh mắt dần dần tối sầm lại, một lúc sau, anh ấy nói: “Xin lỗi.”
Sau đó anh ấy xoay người rời đi.
Tôi không giữ anh ấy lại.
Sau khi Hàn Dục rời đi, tin tức tôi có bạn trai đại gia đã lan truyền khắp xóm.
Phong thái, trang phục cùng với chiếc xe sang của Hàn Dục đều thể hiện địa vị cao quý của anh ấy.
Gia đình chú hai ghen tị, ghen tức vô cùng.
Tôi hơi vui khi thấy vẻ mặt ghen tị của bọn họ.
Nhưng nghĩ đến Hàn Dục vì hệ thống nên mới tỏ tình, niềm vui của tôi bèn tan biến như khói mờ.
Cứ như thế, giao thừa, mùng 1, mùng 2, mùng 3 đã trôi qua.
Người thân của tôi đối xử với tôi rất khách khí, cũng không bao giờ dạy dỗ tôi một cách trịch thượng nữa.
Bố mẹ tôi cảm thấy tôi là niềm tự hào của họ nên rất tử tế với tôi.
Cuộc sống bây giờ tốt hơn bao giờ hết.
Tôi đã từng mong chờ điều này, nhưng bây giờ khi tôi nhận được nó, tôi đột nhiên cảm thấy buồn chán.
Khi tôi còn nhỏ, bởi vì thành tích tốt nên tôi cũng nhận được những thứ này, nhưng sau đó tôi rất cô đơn.
Bây giờ tôi lại có nó một lần nữa, tâm trạng của tôi đã thay đổi rất nhiều.
Lại vào ban đêm.
Tôi nói với hệ thống: “Tôi thấy thật buồn chán.”
【Lần trước bạn đã nói rồi.】
Tôi im lặng một lúc: “Trước đây họ coi thường tôi, nhưng bây giờ lại coi trọng tôi, tôi cảm thấy thật vô nghĩa. Tôi ghét họ, việc họ có coi trọng tôi hay không không quan trọng với tôi.”
Hệ thống nói: 【Rồi sao nữa?】
Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Hệ thống, bạn làm nhiều như vậy để nói với tôi rằng tôi nên quan tâm đến bản thân mình sao?”
Hệ thống nói: 【Đúng vậy. Khi người khác làm tổn thương bạn, cả ngày chỉ nghĩ về việc trả thù, không chịu thua kém, nghĩa là đã đặt toàn bộ đầu óc của mình lên người khác. Cho dù là muốn người khác sống tệ hay hy vọng người khác sống tốt cũng không liên quan quá nhiều đến bạn. Nhân phẩm với cuộc sống tốt đẹp của bạn phải được chính bạn trao tặng cho bạn. Thay vì quan tâm đến người khác, tốt hơn hết bạn nên quan tâm đến bản thân, chủ động lựa chọn môi trường phù hợp, nâng cao giá trị của bản thân rồi sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.】
Luôn có một màn sương mù mờ ảo bên trong tôi.
Sau vài ngày, lớp sương mù đó tan đi và có cảm giác như ánh mặt trời đang chiếu xuyên qua những màn sương mờ.
“Tôi hiểu rồi. Lần này trở về, tôi hiểu rằng tôi có thể chống lại sự bất công, tôi đã trưởng thành, tôi không còn là một đứa trẻ bị bắt nạt mà không dám phản kháng nữa, tôi cũng hiểu rằng thay vì tranh đấu với đám người thối nát này, tốt hơn hết là sớm rời khỏi đây rồi dành toàn bộ cảm xúc cho bản thân. Chỉ cần là tôi tránh xa đám người này, tôi hoàn toàn không phải chịu ấm ức, cũng không phải lúc nào cũng lo lắng về những gì bọn họ đã làm…”
Hệ thống: 【Đúng.】
Hy vọng người khác sống không tốt.
Ghen tị người khác tài giỏi.
Hy vọng những người đó không đối xử khắc nghiệt với mình.
Những suy nghĩ này đã đi trật hướng từ lâu.
Cho dù người khác sống không tốt thì bản thân mình có thể sống tốt hơn bao nhiêu chứ?
Người khác không giỏi thì bản thân mình cũng không chắc sẽ giỏi, có lẽ sẽ có người khác giỏi hơn xuất hiện.
Hy vọng người khác đối xử tốt với mình, nhưng nếu bản thân mình lúc nào cũng yếu đuối thì sẽ luôn bị chèn ép.
Tốt hơn là phát triển bản thân, nâng cao thực lực, quan tâm đến bản thân, không tự làm đau mình nữa.
Tôi hưng phấn: “Hệ thống chém gió không nên dùng cho bọn họ, nên dùng cho tôi!”
【Đúng.】
Tôi đứng dậy, mắt sáng lên: “Hệ thống, một trăm triệu tệ không được, vậy thì chém gió mình có tài sản một trăm vạn, cần phải có bao nhiêu người tin?”
Hệ thống: 【Một ngàn người.】
Tôi gật đầu: “Được.”
Kể từ ngày mùng 4 tôi đã không còn đến thăm người thân hay tham gia vào các bữa tiệc vô nghĩa của bọn họ nữa, tôi mở một tài khoản trên Internet rồi bắt đầu khoe khoang về sự giàu có của mình!
Đây là một quá trình tương đối dài.
Tất cả các loại photoshop, tất cả các loại chỉnh sửa, tìm cách tiếp thị, để làm cho trông giống nhau.
Cũng chính trong quá trình này, tôi đã học được rằng khoe khoang sự giàu có cũng là một nghề, nó cần một đội ngũ chuyên biệt để làm loại công việc này.
Cũng hiểu làm thế nào để dễ dàng lên mạng chém gió.
Sau này tôi sẽ nhìn nhận một cách khách quan hơn về mọi thứ trên mạng xã hội, tôi sẽ không cảm thấy tự ti và buồn bã vì những gì người khác nói nữa.
Những điều tôi làm việc dần dần có khởi sắc.
Một trăm triệu tệ khiến người khác rất khó tin, nhưng một trăm vạn người khác sẽ rất dễ tin.
Tôi không chỉ đăng trên tài khoản của mình mà còn đăng dưới nhiều bình luận trên các bài đăng khác nhau thảo luận về sự giàu có.
Nhưng vẫn chưa có một trăm vạn.
Trên mạng không phải ai cũng là kẻ ngốc, khiến cho rất nhiều người nhìn thấy thông tin của tôi trong một thời gian ngắn, đồng thời khiến cho một ngàn người tin là điều không dễ gì.
Kiếm tiền quả thật là khó khăn.