Mở Mồm Liền Biến Thành Phú Bà - Chương 2
4
Một vài người bên cạnh quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Có thể giảm giá?”
Tôi điềm nhiên mỉm cười: “Bạn tôi có chút quan hệ với ông chủ trung tâm thương mại này.”
Hàn Dục là đại gia, anh ấy làm gì thì tôi không rõ.
Tôi chỉ rõ là tôi sẽ chém banh nóc nhà.
Hôm nay tôi đây sẽ mạo hiểm, biến chém gió thành hiện thực!
Mọi người đều nhìn Hàn Dục đang nghe điện thoại, từ quần áo đến giày dép rồi đồng hồ trên tay anh ấy…
“Đó là Patek Philippe…” Một người phụ nữ há hốc miệng.
“Chắc chắn là đại gia.”
Tôi nhanh chóng chém thêm hai câu, khiến mọi người sững sờ.
Nói xong tôi cũng tự phục tài ăn nói của tôi, không ngờ tôi còn có tài năng trong lĩnh vực này.
Nhìn ánh mắt tin tưởng của mọi người, tim tôi đập thình thịch… Nếu tôi thực sự có thể được giảm giá, thế thì hời quá rồi!
Lúc này, Hàn Dục bước vào hỏi tôi đã chọn xong chưa.
Tim tôi đập thình thịch, tôi thản nhiên chỉ vào một sợi dây chuyền vàng mà anh ấy đã chọn cho tôi, còn có một chiếc vòng tay vàng: “Mua hai cái này đi.”
Giá hơn 5 vạn.
Nếu như chém gió thất bại thì tôi cũng đủ tiền mua được.
Hàn Dục gật đầu: “Tôi biết bà chủ ở đây, để tôi bảo người ta giảm giá cho cô.”
Thật sao?
Tôi sốc.
Chốc lát sau, một người phụ nữ người đầy khí chất đi tới, mỉm cười nói: “Sếp Hàn tới cũng báo trước một tiếng.”
Hàn Dục: “Tôi đi cùng một người bạn, có thể giảm giá không?”
Tôi kìm nén sự phấn khích của mình, nhìn chằm chằm cô ấy.
Người phụ nữ mỉm cười nói: “Bạn của anh Hàn, phải giảm giá 50%.”
Wow! Thành công rực rỡ!
Vàng năm vạn nhưng chỉ cần hai vạn là hốt về rồi, quá hời rồi!
Tôi vui vẻ đi theo hai người họ để trả tiền.
Uông Hân liếc nhìn Đường Nghị, có chút lo lắng, lập tức bước lên phía trước nói:
“Bà chủ, thật ra chúng tôi cũng là bạn của Phi Phi, có thể được giảm giá không?”
Tôi rất ngạc nhiên, da mặt cô ta dày ngang tấm đan à?
Rồi mới nghĩ lại, cô ta có thể khóc lóc cầu xin ở nhờ một người mà cô ta còn chưa gặp được mấy lần như tôi đây, leo lên giường bạn trai của người giúp cô ta thì sao có thể cần mặt mũi chứ, liên quan tới tiền bạc ấy mà, dám mặt dày xin xỏ thì cũng không có gì lạ.
Hàn Dục nghi ngờ hỏi tôi: “Cô ta là bạn của cô?”
Làm sao có thể?
Tôi chỉ muốn lắc đầu kéo Hàn Dục đi, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy tha cho cặp đôi trai đểu gái hèn như thế này là quá hời cho bọn họ!
Trước đây tôi yếu đuối tự ti, chỉ có thể chịu đựng, nhưng giờ tôi có sự giúp đỡ của hệ thống rồi, cũng có thể vả mặt bọn họ, sự tự tin của tôi dâng lên gấp hai lần, tôi không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.
Thế là tôi mím môi, mỉm cười giới thiệu:
“Không đâu, em gái xinh đẹp này là bé ba, người bên cạnh cô ta là bạn trai cũ của tôi. Người phụ nữ này lúc trước bị đuổi ra khỏi nhà, tôi có lòng tốt nên cho cô ta ở nhờ, kết quả là cô ta lấy ân báo oán, leo lên giường bạn trai tôi. Còn gã bạn trai cũ này của tôi cũng thật sự đã bỏ rơi tôi để cặp với em bé ba này, mới nãy còn khoe khoang trước mặt tôi nữa!”
Giọng nói của tôi không lớn, vừa đủ để hầu hết mọi người trong cửa hàng nghe thấy.
Khi mọi người nghe được drama thì đều ngẩng đầu lên nhìn Uông Hân cùng Đường Nghị với ánh mắt khinh thường.
Mặt Uông Hân đột nhiên đỏ lên: “Chị đừng nói vớ vẩn!”
Tôi: “Dám làm không dám nhận?”
Lòng tự trọng của Đường Nghị rất mạnh, khi thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, anh ta lập tức tức mắng tôi:
“Triệu Phi Phi, cô nhất định phải làm ầm ĩ như vậy ở nơi công cộng sao?”
Tôi nhún vai: “Hai người làm được, tôi không nói được à? Chẳng phải có câu nói ai gây chuyện xấu trước thì kẻ đó hèn hạ sao!”
Tôi bực bội chỉ vào Uông Hân:
“Lúc đầu tôi cũng không muốn nói ra nhưng người phụ nữ này mặt dày quá, cứ nhận là bạn của tôi để được hưởng ké giảm giá, không không thể không nói!”
Đường Nghị tức giận trừng mắt nhìn Uông Hân.
Uông Hân giật mình, đáng thương nói: “Anh Đường, em muốn tiết kiệm cho anh một khoản tiền thôi…”
Đường Nghị trực tiếp bỏ cô ta lại rồi rời đi.
Uông Hân vội vàng đuổi ra ngoài.
Sau chuyện này, tôi tiếp tục mua vàng.
Lúc thanh toán, tôi trịnh trọng cảm ơn Hàn Dục.
Nếu không phải nhờ anh ấy, hôm nay tôi sẽ không sảng khoái đến vậy.
Hàn Dục không lên tiếng, tò mò nhìn tôi.
Đôi mắt của anh ấy khiến tôi rùng mình.
“Sau này nhớ làm việc chăm chỉ.”
Anh ấy nói một câu rồi xoay người rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm xách chiếc túi trên tay rời khỏi trung tâm thương mại.
Hàn Dục bình thường toàn keo kiệt rồi áp bức người khác, dữ lắm luôn, tôi thực sự sợ anh ấy.
Nhưng lần này anh ấy đã giúp tôi rất nhiều!
Tôi quyết định không ghét anh ấy nữa.
Tâm trạng đang vui, đồng nghiệp Đậu Đậu của tôi đột nhiên gọi cho tôi.
“Phi Phi, tôi nghe nói cô chưa về quê, chúng ta cùng nhau đi ăn đi!”
Đậu Đậu nhiệt tình nói: “Mọi người đang đợi cô đó!”
Hả?
Tôi không thân với họ, tại sao phải đợi tôi?
Tôi ngạc nhiên một lúc, rồi tôi chợt nhận ra.
Vừa rồi tôi chém gió rằng tôi có rất nhiều bạn bè, có lẽ Đường Nghị và Uông Hân đã tin điều đó, vì vậy tôi lại chém gió thành sự thật rồi.
Về nhà và cất vàng xong, tôi đi đến cuộc hẹn với Đậu Đậu.
Trước đây, để tiết kiệm tiền, các mối quan hệ xã hội nào có thể từ chối tôi sẽ từ chối, nhưng hôm nay tôi không muốn từ chối nữa, vì vậy tôi nhanh chóng đến ăn cùng mọi người.
Mấy người Đậu Đậu đều rất chào đón tôi.
“Phi Phi đã giúp đỡ tôi rất nhiều, trước đây tôi luôn muốn làm bạn với cô, lúc trước nhiều lần hẹn mà cô không đi…ừm thì, sau tết lại tụ tập nha.”
Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng tôi: “Được.”
Hóa ra tôi cũng có gặp được những người bạn chân thành.
5.
Sau khi ăn xong, tôi trở về căn hộ đang thuê của mình, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, nội tâm như được giác ngộ.
Hệ thống đột nhiên nói: 【Ký chủ, mấy ngày nay bạn cảm thấy thế nào?】
Tôi cắn môi, nhẹ giọng nói: “Thấy sảng khoái lắm.”
【Sao bạn lại cảm thấy sảng khoái?】
“Bởi vì… bởi vì tôi có tiền, tôi có thể khiến cho bố mẹ tôi tự hào, dám chiến đấu lại trai đểu gái hèn, còn có bạn bè nữa…”
【Đúng vậy, nhưng vấn đề cốt lõi là trước đây bạn không sống vui nên mới cảm thấy sảng khoái.】
Chính xác!
【Bạn đã từng nghĩ đến tại sao trước đây bạn lại không sống vui chưa?】
Tôi hơi bối rối: “Không có tiền? Bạn trai ngoại tình? Không có bạn bè?”
【Không phải. Bởi vì bạn không sống đúng với bản thân mình.】
“Không sống đúng với bản thân mình sao?”
【Đúng. Khoản tiền thưởng cuối năm mười vạn tệ đó vốn dĩ phải là của bạn, nhưng khi dự án gặp trục trặc, bạn chịu tội thay, phải chịu oan ức, bạn sợ bị người ta hại, nên bạn không dám báo cáo, im lặng chịu đựng, hoàn toàn không đấu tranh cho bản thân mình.】
【Bạn trai ngoại tình, bạn chỉ nghĩ ông trời sẽ trừng phạt bọn họ, rõ ràng trong lòng bạn rất đau khổ, rất ấm ức, nhưng bạn lại không đòi lại công bằng cho mình, đứng lên bảo vệ mình.】
【Vì muốn tiết kiệm tiền, bạn từ chối mọi mối quan hệ xã hội, tằn tiện chắt chiu, khiến bản thân chịu ấm ức, chỉ muốn khiến bố mẹ bạn tự hào, hoàn toàn coi nhẹ khát vọng có bạn bè trong lòng mình.】
【Tôi nói có đúng không?】
Mắt tôi đỏ hoe: “Ừm.”
【Bạn nói cả đời bạn chưa phạm tội bao giờ, thường giúp đỡ người khác, nhưng lần nào cũng không được báo đáp. Nhưng bạn có bao giờ nghĩ mình cũng là một con người không.】
Tôi bối rối: “Cái gì?”
【Trước khi giúp đỡ người khác thì người đầu tiên cần giúp là chính bạn! Khi người khác gặp oan ức rắc rối, bạn sẽ giúp đỡ họ, nhưng sao lúc bạn chịu nhiều oan ức như vậy lại không biết tự giúp đỡ mình?】
Những lời của hệ thống khiến tôi giật mình: “Giúp đỡ… bản thân?”
【Đúng, trước khi giúp đỡ người khác thì phải tự giúp mình trước, để bản thân có cảm giác cân bằng và hạnh phúc nhất có thể, thành thật với chính mình! Khi bạn gặp rắc rối, người đầu tiên bạn cần giúp cũng là chính bạn.】
Những lời của hệ thống vang lên trong đầu tôi như tiếng chuông ngân buổi sáng với tiếng trống chiều hoàng hôn.
Tôi cảm thấy mảng sương mù đang bao vây mình cuối cùng cũng tiêu tản.
【Bây giờ bạn đã biết nên làm gì rồi chứ?】
Tôi kìm nước mắt nói: “Biết rồi, tôi phải làm chính mình”.
【Tôi sẽ giúp bạn đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng, ám ảnh của tuổi thơ, bạn chỉ cần phản kháng là được. Sau khi trải qua, bạn sẽ trở thành phiên bản tốt hơn của bản thân.】
“Cảm ơn hệ thống.”
【Không có gì, đây là phần thưởng cho lòng tốt của bạn trong những năm qua.】
Sau khi nói chuyện với hệ thống, tôi đã khóc cả đêm, vừa khóc vừa nghĩ lại cuộc sống lúc trước của mình.
Ngoại hình tôi cũng xinh xắn, sinh ra ở nông thôn, hướng nội, chỉ cắm đầu vào học, thành tích rất tốt.
Từ khi còn nhỏ đã bị bố mẹ kiểm soát chặt chẽ, dưới sự giáo dục bằng đòn roi cũng như la mắng tôi đã hình thành nên tính cách mặc cảm tự ti và hướng nội.
Khi còn đi học, tôi là một đứa bé ngoan trong mắt mọi người, là niềm tự hào trong mắt bố mẹ, cũng là con nhà người ta trong mắt mọi người.
Mọi người đều nghĩ tôi sẽ có một tương lai tươi sáng.
Nhưng tốt nghiệp đại học rồi, tôi vẫn chưa tìm được việc làm, bố mẹ bắt đầu ghét bỏ tôi.
Khó khăn lắm mới tìm được một công việc, mức lương hàng tháng là năm nghìn tệ, còn không cao bằng mấy người ra ngoài đi làm thuê trong xóm nữa.
Kết quả là mẹ tôi chuyển từ chán ghét sang mắng nhiếc, mọi người đều cười nhạo tôi.
Tôi hoảng sợ nhưng tôi hoàn toàn mù mịt.
Một cô gái chuyên ngành quản trị kinh doanh nên tìm công việc nào?
Tôi muốn học hỏi kinh nghiệm từ người đi trước nhưng bố mẹ tôi hoàn toàn không hiểu nên hàng tháng họ chỉ biết mắng rồi bắt tôi đưa tiền, nhưng chẳng phải lúc đầu là bọn họ nghe tin ở đâu rồi nằng nặc đòi tôi nộp đơn học chuyên ngành quản trị kinh doanh sao.
Tôi mò mẫm tìm kiếm bản thân, thay đổi mấy công việc, tiêu tốn thời gian cùng sức lực, khó khăn lắm mới tìm được một công việc với mức lương cao hơn, trước khi tôi báo tin vui, bố mẹ lại bắt đầu ép tôi kết hôn, nói tôi là gái già gái ế, khinh tôi là thứ vô dụng.
Bởi vì nhiều cô gái trong xóm đã kết hôn với những người đàn ông có nhà có ô tô, đặc biệt là em họ, thậm chí còn tìm được một người bạn trai giàu có khi còn học đại học.
Mẹ tôi gọi tôi là đồ bỏ đi, đám người xấu xa lắm chuyện trong xóm cũng cười nhạo tôi.
Tôi làm việc bạt mạng để tiết kiệm tiền, theo trình tự đi xem mắt, muốn sống cuộc sống mà người khác gọi là “người bình thường”, tự đưa ra giải thích với bản thân rằng phải khiến bố mẹ tự hào.
Cuối cùng tôi cũng có bạn trai, nhưng hoàn cảnh gia đình của Đường Nghị không tốt, anh ta không thể so sánh với bạn trai của em họ, tôi lại bị bố mẹ mắng.
Bây giờ, bạn trai cũng mất luôn.
Có thể tưởng tượng được cảnh khi tôi về nhà, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ mắng tôi tới nước miếng đầy đầu.
Đoán chừng đám họ hàng sẽ lại móc mỉa châm chọc, cũng sẽ dùng tư thế của bậc bề trên mà dạy dỗ tôi, bảo tôi đừng “kén cá chọn canh”.
Trước kia tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng bị mắng.
Giờ đây tôi không muốn trở thành gái ngoan nữa.
Tôi muốn sống là chính mình.
Hơn nữa còn phải sống thật vui vẻ!
Ai dám kháy tôi nữa chắc chắn tôi sẽ trả đòn!
Vào buổi tối, một tài khoản lạ đột nhiên gửi cho tôi vài tấm ảnh.
Vòng tay vàng, dây chuyền vàng, bông tai vàng, nhẫn vàng… Nhìn thôi đã thấy muốn nghẹo cổ.
Tôi bối rối một lát, đột nhiên phản ứng lại chắc chắn là Uông Hân!
Hôm nay, cô ta với Đường Nghị đều mất mặt, muốn tìm lại oai phong đây mà.
Thật sự là đầu óc hẹp hòi vô liêm sỉ.
Sau khi nói chuyện với hệ thống, tôi không còn tự mình trầm luân trong buồn khổ nữa, gõ chữ: 【Uông Hân hay Đường Nghị đây?】
Người đó trả lời: 【Đàn chị, đây là những thứ anh Đường mua cho em, bự không?】
Tôi trả lời cô ta: 【Anh ta bảo cô gửi cho tôi xem đúng không. Ôi, anh ta vẫn luôn không quên được tôi, cô nói xem nếu như tôi muốn quay lại, liệu anh ta có bỏ rơi cô không?】
【À đúng rồi, nói với cô cái này. Trong lúc yêu nhau nếu như tặng những đồ có giá trị lớn, lỡ như hai người chia tay, bên nam có quyền đòi lại những thứ đó. Cái thứ như vàng chắc chắn có thể bị đòi lại. Người ta tặng được thì cũng lấy lại được, cô vẫn nên cẩn thận chút đi!】
Uông Hân hồi lâu không trả lời.
Phản ứng này…
Tôi cười.
Lẽ ra phải giẫm lên những chỗ đau của cô ta.
Đau là được.
Tôi chặn luôn tài khoản đó.