Minh Tinh Tuyến 18 - Chương 3
Tôi ghé sát tai Nguyên Bảo, nhẹ nhàng nói: “Nguyên Bảo à, đạo diễn Vương nói sẽ mua cho con cả xe đồ hộp, nhưng lát nữa con phải làm thế này… rồi thế này nữa…”
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Thấy Nguyên Bảo, bị cám dỗ bởi viễn cảnh một đống đồ hộp, đã diễn cực kỳ nhiệt tình.
Nâng chân, liếm lông, phóng ánh mắt gợi tình, một loạt động tác mê hoặc, có thể nói là quyến rũ đến tột đỉnh.
Đạo diễn Vương đứng trước máy quay, mắt dán chặt vào màn hình, ánh mắt sáng rực.
Cảnh quay tiếp tục diễn ra suôn sẻ.
Thập Tam Nương, vừa bị bại lộ thân phận, không chút hoảng loạn, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Mạnh Ngôn Chiêu.
“Nói như vậy, Mạnh đại nhân đến Lưu Ly Các cùng ta uống rượu những ngày qua, đều là cố tình lấy lòng?”
Ánh mắt của Mạnh Ngôn Chiêu lạnh lùng đáp lại.
“Bùi Diên Thành đã gây rối triều đình, làm điều phi pháp. Ngươi là người của hắn, uống rượu cùng ngươi, ta chỉ cảm thấy ghê tởm.”
Thập Tam Nương liếc nhìn thanh kiếm đang kề cổ mình, rồi cười lớn, tiếng cười vang vọng, đến khi nước mắt lăn dài trên gò má.
“Mạnh Ngôn Chiêu, ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ với vài tên vô dụng bên cạnh, ngươi có thể làm gì được ta sao?”
“Bùi Diên Thành muốn kéo ngươi về phe hắn, nhưng ngươi lại ngoan cố không chịu hợp tác, vậy thì lần tới chắc chắn sẽ là cuộc chiến giữa hai bên.”
Nói xong, Thập Tam Nương phóng kim châm, làm bị thương thủ hạ của Mạnh Ngôn Chiêu rồi nhanh chóng tẩu thoát.
“Đến lúc đó, ta sẽ không nương tay đâu.”
…
“Cắt!”
Trước máy quay, đạo diễn Vương cười rạng rỡ, những nếp nhăn hiện rõ trên gương mặt.
“Tốt lắm, rất tuyệt!”
Ông ta nhấc bổng Nguyên Bảo lên, xoay một vòng đầy phấn khích.
“Nguyên Bảo của chúng ta, quả là thiên tài diễn xuất! Cảnh này nhờ nó mà thành công rực rỡ, haha!”
Tôi: …
Ngày hôm sau, Cố Miên rời đoàn phim, nhưng Nguyên Bảo lại bị một người họ Vương nào đó “bắt giữ” một cách bất ngờ và cưỡng ép.
7.
Thỉnh thoảng, tôi cũng tìm Triệu Uyển Như để diễn tập riêng.
Ví dụ như lúc này.
“Thập Tam Nương, không chỉ lòng dạ độc ác, mà còn cố ý quyến rũ A Chiêu, ngươi thật không biết xấu hổ!”
Tôi đang định đọc lời thoại, nhưng khi nhìn rõ thứ gì đó trên đầu Triệu Uyển Như, tôi bỗng khựng lại.
Tôi ép cô ấy vào góc tường, rồi từ trong tóc cô ấy lấy ra một nhúm lông mèo.
Tôi nheo mắt, cười lạnh lùng.
Không trách mấy ngày nay không thấy bóng dáng Nguyên Bảo đâu, dù có tìm thấy, trên người nó cũng luôn thoảng mùi nước hoa phụ nữ, thậm chí còn có cả dấu vết son môi đáng ngờ.
Chưa kể dạo gần đây, Triệu Uyển Như cũng chẳng còn đến trò chuyện với Đàm Ngọc nữa, đôi khi nhìn cô ấy, chỉ thấy một vẻ bần thần.
Giờ nghĩ lại, hóa ra chỉ là do nghiện mèo mà thôi!
“Cố ý quyến rũ? Tôi không biết xấu hổ?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Triệu Uyển Như, giọng nói sắc bén: “Tôi thấy người cố ý quyến rũ và không biết xấu hổ là ai khác thì đúng hơn!”
Ánh mắt Triệu Uyển Như lóe lên một tia hoảng loạn nhanh chóng.
“Tiểu Ly, cô nói gì vậy… tôi không hiểu.”
“Không hiểu?”
Tôi cười lạnh, thổi nhẹ nhúm lông mèo vào mặt cô ta.
“Vậy thứ này giải thích sao đây?”
Triệu Uyển Như mấp máy môi nhưng không nói gì.
Tôi lạnh lùng dọa: “Kẻ toàn nói dối sẽ không bao giờ được mèo yêu quý đâu.”
Triệu Uyển Như sợ đến mức mắt đỏ hoe, vội vàng lắc đầu.
“Tôi khai, tôi khai hết!”
“Hôm đó là thứ năm, thời tiết rất đẹp, tôi đi ngang qua phòng hoá trang, phát hiện Nguyên Bảo một mình ở bên trong, mới đầu… Mới đầu tôi chỉ sờ nó một chút, tôi đang chuẩn bị rời đi, lại không muốn…”
Tôi mặt không chút thay đổi nói: “Không muốn làm sao?”
Trên mặt Triệu Uyển Như hiện lên vẻ ngượng ngùng.
“Nó kéo ống tay áo của tôi, không cho tôi rời đi, còn…… còn vểnh đuôi kêu meo meo với tôi.”
“Cho nên… cho nên tôi nhịn không được, liền ở lại. Về sau nữa, tôi và Nguyên Bảo thường xuyên ở trong phòng hóa trang…”
Trong đáy lòng tôi thầm phun một ngụm.
Mèo hư, một mình tôi còn không thỏa mãn được nó?
“Như vậy là lỗi của Nguyên Bảo nhà tôi sao?” Tôi lạnh giọng hỏi.
Triệu Uyển Như xấu hổ lắc đầu: “Không! Là lỗi của tôi, tôi không kiềm chế được, dục vọng dâng trào, không thể kiểm soát.”
Tôi: …
Ừm… Cô Triệu, hình như cô đáng yêu hơn tôi nghĩ.
Tôi giữ vẻ mặt nghiêm nghị, định trêu cô ấy thêm: “Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?”
Triệu Uyển Như cúi đầu, thì thào: “Đã một thời gian rồi, tôi biết điều này không đúng, cũng biết một khi đã sa vào thì khó lòng quay đầu, nhưng tôi không thể cưỡng lại được, cảm giác đó rất đặc biệt, một khi đã hút thì không thể dứt ra…”
Tôi gật đầu đồng tình, rồi giải thích: “Cô mắc ‘chứng nghiện mèo’, đã bị ‘độc mèo’ ngấm vào người rồi.”
Triệu Uyển Như liếc nhìn tôi, thấy sắc mặt tôi có vẻ dịu đi, liền thận trọng hỏi: “Vậy sau này tôi có thể tiếp tục vuốt ve Nguyên Bảo không? Để đổi lại, tôi sẽ cho cô biết một bí mật.”
Tôi nhướng mày: “Nói trước nghe thử xem?”
“Đợt trước, tôi đến tìm thầy Đàm diễn thử, vô tình thấy hắn đang xem ảnh cô. Nhìn góc độ, chắc chắn là ảnh chụp trộm, và…”
Tôi hứng thú, nhướn mày hỏi tiếp: “Và sao?”
“Hắn nhìn ảnh cô và cười.”
Ồ, thú vị đây.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi vỗ vai cô ấy: “Tốt lắm.”
Tôi nhìn quanh, ghé sát tai cô ấy thì thầm: “Tối nay 8 giờ, trước cửa phòng 0316, đến lấy hàng.”
“Nhớ kỹ, để ý lão Vương đạo diễn, gần đây ông ta cưng Nguyên Bảo lắm, đừng để bị ông ta cướp giữa đường.”
Ánh mắt Triệu Uyển Như sáng rực: “Tiểu Ly, cô thật tốt bụng.”
8.
Tôi tìm đạo diễn Vương để thảo luận về cốt truyện.
Không tìm thấy người, tôi hỏi nhân viên trong đoàn làm phim.
“Đạo diễn Vương có lẽ ở bên cạnh cái đình kia, cũng có thể đang ở sau ngọn giả sơn đó.”
Nhân viên vừa nói xong, lại tự lắc đầu: “Không đúng, vừa rồi ở đó, bây giờ tôi cũng không chắc lắm.”
Tôi cảm thấy bối rối: “Đạo diễn Vương đang làm gì vậy?”
Nhân viên mỉm cười.
“Đang chơi trốn tìm với Nguyên Bảo.”
“À đúng rồi, còn có thầy Triệu nữa.”
Tôi: …
Thật đáng ghét, bị tẩy chay rồi.
Ba người các người chơi mà không có tôi.
Khi tôi vừa định đi tìm lý do, thì đột nhiên nghe thấy ai đó hét lên.
“Không ổn rồi, ở đây có một con mèo rơi xuống nước!”
Tôi phản ứng trong chốc lát.
Chết rồi! Là Nguyên Bảo.
Tôi sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, nhanh chóng chạy tới, quả nhiên thấy bên hồ nhân tạo cạnh cái đình có một bóng hình màu cam nhỏ.
Nó đang vùng vẫy trong nước, nếu không cứu nó, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi không còn thời gian nghĩ ngợi, lập tức nhảy xuống nước.
Tuy nhiên, khi tôi gần bơi đến chỗ Nguyên Bảo, nó lại đạp đạp chân, vẫy vẫy mặt hồ mà bơi đi xa.
Tôi: ?
Vừa lúc đó, tôi cảm thấy chân mình co rút mạnh.
Không ổn, chân bị chuột rút rồi.
Tôi: !
Chết tiệt, bây giờ đến lượt tôi lóp ngóp trong nước.
Tôi nuốt phải mấy ngụm nước, trong lòng chửi rủa.
Mẹ kiếp, quay lại tôi nhất định sẽ đè Nguyên Bảo xuống mà chiến đấu ba trăm hiệp cho hả dạ.
Tôi lại vùng vẫy thêm vài cái trong nước, mơ hồ nghe thấy ai đó hét lên: “Cứu với! Tô Ly rơi xuống nước rồi.”
Tiếp theo là tiếng rơi xuống nước vang lên, tôi rơi vào một vòng tay chắc chắn.
Là Đàm Ngọc.
Hắn kéo tôi lên bờ, tùy tiện lau vài giọt nước trên mặt, nhưng gương mặt đẹp trai vốn điềm tĩnh lúc này lại đầy lo lắng.
“Tô Ly, cô cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?”
Đầu óc tôi mơ màng, yếu ớt gật đầu.
Tất nhiên là có, chỗ trái tim cảm thấy tê tê, giống như bị kim châm vậy.
“Đàm Ngọc, có lẽ tôi… không chịu nổi nữa rồi.”
Tôi dừng lại, với ánh mắt đầy tình cảm nói: “Anh lại gần chút, tôi có di nguyện muốn nói với anh.”
Tôi làm bộ như sắp chết, nhưng Đàm Ngọc lại như thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đẹp hiện lên chút bất đắc dĩ.
“Cô nói đi.”
Tôi ghé sát vào tai hắn, thều thào: “Đàm Ngọc, dáng vẻ khi nước chảy xuống yết hầu của anh…”
“Thật quyến rũ.”
Rồi cổ tôi nghiêng đi, ngất xỉu.
9.
Tôi tỉnh dậy ở trên giường bệnh.
Mở mắt ra, tôi gặp ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi: …
Tôi thở dài, bất đắc dĩ hỏi: “Nguyên Bảo đâu?”
Nguyên Bảo sợ nước, lúc đó tôi cũng quá vội vàng, quên mất mèo có bản năng bơi lội.
Đạo diễn Vương ánh mắt hiện lên sự tự trách, đầy đau lòng nói: “Đều do tôi nhất định phải chơi trốn tìm với nó, nên mới khiến nó vô tình rơi xuống nước.”
“Nhưng không sao, Nguyên Bảo bây giờ rất tốt, nhưng chắc cũng bị dọa rồi, Tô Ly cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Triệu Uyển Như nhíu mày thanh tú, không cam lòng nói: “Vẫn là không cần phiền đạo diễn, tôi tới lo.”
Tôi: …
Dù sao thì, người suýt bị dính nước là tôi, cho dù cần chăm sóc, người đó cũng không phải là tôi sao?
Đạo diễn Vương suy nghĩ một chút, đẩy Đàm Ngọc, đang im lặng bên cạnh, đến trước mặt tôi.
“Tô Ly à, Đàm Ngọc đã xuống nước để cứu cô, tôi lo cậu ấy sẽ bị cảm lạnh, nên hôm nay cậu ấy ở lại quan sát một chút, để hai người cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng trẻo, hồng hào của hắn.
…
Cũng không giống như sẽ bị bệnh.
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, mím môi nói: “Được.”
Trước khi Triệu Uyển Như rời đi, đã nói chuyện riêng với tôi.
“Tiểu Ly, khi cô ở một mình với thầy Đàm, cần phải cẩn thận hơn.”
“Thực ra trước đây tôi đã muốn nói, người đàn ông đàng hoàng nào lại đi chụp lén ảnh người khác? May mà tôi trước đây còn… thôi, ý tôi là, tôi nghi ngờ hắn có ý nghĩ không sạch sẽ với cô.”
Cô ấy dừng lại, giọng điệu nghiêm túc: “Mẹ đã nói, chúng ta, những cô gái ở bên ngoài phải biết tự bảo vệ bản thân, nhưng cô cũng đừng sợ, thầy Đàm có lẽ chỉ có lòng tham mà không có dũng khí, chắc sẽ không làm bừa.”
Tôi nắm tay cô ấy để an ủi:
“Ngốc nghếch, cô đừng lo.”
Tôi nhếch môi, cười đầy ẩn ý: “Người đáng sợ, sẽ làm bừa còn chưa chắc là ai đâu.”
Triệu Uyển Như: …
10.
Tối hôm đó, tôi bị sốt cao.
Nằm trên giường, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy có ai đó đứng bên cạnh.