Minh Nguyệt Bất Quy - Chương 8
17.
Thái tử phi cũng đến, sau khi hỏi cùng một câu hỏi, liền dặn dò Cửu hoàng tử: “Đây là lần đầu tiên Tứ vương phi tham gia mùa săn thu, đừng dẫn nàng đi chơi quá mức, biết chưa?”
Cửu hoàng tử làm ra vẻ như tai sắp mọc kén, nói: “Tiểu Cửu tuân lệnh Thái tử phi.”
Thái tử phi bị chọc cười: “Nghịch ngợm.”
Cửu hoàng tử cũng cười theo: “Vậy ta dẫn Tứ tẩu đi đây. Đợi kết thúc đợt săn bắn, Tiểu Cửu chờ thành tích tốt của tẩu.”
Thái tử phi còn muốn nói gì đó với ta, nhưng may sao Cửu hoàng tử là người hấp tấp, liền giục ta lên ngựa, tự mình nắm dây cương, vẫy tay chào mọi người và đưa ta đi.
Cửu hoàng tử tính cách cởi mở, nói rất nhiều, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị ngượng ngùng.
Cậu ấy thấy ta mặc bộ trang phục cưỡi ngựa màu xanh lam, cười tươi nói: “Ta với Tứ tẩu thật là có duyên, trang phục cưỡi ngựa đều là màu xanh.”
Cậu ấy dắt ngựa, ánh nắng chiếu lên mái tóc hơi nâu, những sợi tóc lấp lánh. Nhìn vào góc nghiêng của Cửu hoàng tử, ta cảm thấy có một cảm giác quen thuộc. Cậu ấy trông có nét giống Tứ vương gia.
Ta không đáp, Cửu hoàng tử liền tiếp tục nói: “Nếu người khác nhìn từ xa, chắc chắn sẽ nghĩ rằng người cưỡi ngựa phía trước là Tiểu Thập, nhóc bướng bỉnh đó.”
Ta hỏi cậu ấy: “Sao lại là Thập công chúa?”
Cửu hoàng tử ngẩng đầu cười với ta: “Vì nếu ta nói tẩu giống vị hoàng tỷ nào của ta, thì chiều cao không khớp mà.”
Cửu hoàng tử này, nói qua nói lại vẫn là nói tôi thấp.
Thấy ta vẫn im lặng, Cửu hoàng tử cười hào hứng: “Ta từ lâu đã nghe nói nữ nhân nước Thục nhỏ nhắn, không nhịn được muốn trêu đùa, chỉ cần trêu sẽ giận rồi rơi nước mắt. Tiểu tẩu tẩu, có thực sự như vậy không?”
Ta ngay lập tức phản bác: “Không phải như vậy đâu, ngài đừng phán xét chung chung như thế.”
Cửu hoàng tử gật đầu, “Nhưng ta muốn tìm một nữ nhân nước Thục, chỉ cần trêu là khóc, nhỏ nhắn dễ thương, muốn trêu nhưng lại không kìm lòng được thích cô ấy. Tiểu tẩu tẩu, người còn có muội muội nào nữa không? Ta sẽ xin thánh chỉ từ phụ hoàng.”
Ta không biết liệu lời nói của Cửu hoàng tử là để nói cho ta vui hay là ý nghĩ chân thành của cậu ấy, nhưng bất kể là cái nào, ta đều cảm thấy bị xúc phạm.
Ta lạnh lùng nói: “Không có nữa, ta là con út.”
Cửu hoàng tử tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc.”
Cậu ấy dẫn ta đến bãi ngựa, ra lệnh cho người hầu dắt đến một con ngựa trắng tinh, nói: “Đây là con ngựa Tứ ca chọn, dễ tính và xinh xắn.”
Ta leo lên ngựa.
“Tiểu tẩu tẩu, có muốn đi chạy vài vòng không?”
Ta gật đầu: “Được.”
“Đi!”
Cửu hoàng tử vung roi, ta cũng vung roi theo, đi theo sau cậu ấy.
Cảm giác khi cưỡi ngựa thật tuyệt vời, gió thổi râm ran bên tai, trước mắt là đồng cỏ bao la.
Cửu hoàng tử giảm tốc độ và đi bên cạnh ta. Chỉ dựa vào cảm giác, cậu ấy rất giống với mô tả của Thái tử phi về Tứ vương gia khi 18, 19 tuổi.
Trời thu trong lành, mùi cỏ thoang thoảng xung quanh.
Cửu hoàng tử hỏi ta: “Ta tên Dạ Tiêu. Còn tẩu tên gì?”
Đó là lần đầu tiên có người hỏi tên ta.
Ta trả lời: “Khương Vãn.”
Ta gia tăng sức mạnh vung roi, trong nháy mắt tạo khoảng cách giữa hai người.
“Tên đó nghĩa là gì?” Cửu hoàng tử đuổi theo sau ta hỏi.
Ta lớn tiếng đáp lại: “Vãn, ý nghĩa là đến muộn một bước!”
18.
Sau khi cưỡi ngựa, ta và Cửu hoàng tử tìm được một đồi cỏ để nghỉ ngơi.
Cậu ấy nằm phịch trên cỏ, vỗ vỗ chỗ bên cạnh bảo ta nằm xuống.
Thấy ta còn do dự, Cửu hoàng tử nói: “Tiểu tẩu tẩu sợ cái gì, ở đây xa khu vực săn bắn, không có ai đến đây đâu.”
Ta nghe thấy điều này lại càng thấy không phải.
Cửu hoàng tử thở dài, gãi đầu rồi ngồi dậy: “Người chỗ tẩu là nhiều quy tắc.”
Cậu ấy dời chỗ sang bên cạnh và hỏi ta: “Bây giờ có thể ngồi xuống được chưa?”
Ta ngồi xuống, thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.
Ở nước Thục không có đồng cỏ bao la như thế này, mọi ngóc ngách đều rộng lớn, đồng cỏ vô tận chỉ thấy ít cây, trải dài, bãi cỏ từ xanh rồi chuyển sang vàng.
Cửu hoàng tử không quan tâm đến những điều này, cậu ấy đặt tay sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ta nhìn ra đồng cỏ rộng lớn, trong lòng cảm thấy có một sự biến đổi, giống như là ở đây, tất cả mọi thứ đều có thể quên đi, không cần phải để ý đến gì cả.
“Tiểu tẩu tẩu, ước mơ của người là gì?” Cửu hoàng tử bất ngờ nói.
Ta bị câu hỏi làm cho bối rối, sau khi suy nghĩ kỹ thì nhận ra rằng ta không có ước mơ nào cả.
Cửu hoàng tử thấy ta không trả lời, mở mắt nhìn ta rồi tự mình trả lời: “Ta thì có.”
“Ta muốn ra chiến trường, ta muốn trở thành người được người dân kính phục như Tứ ca.”
Cửu hoàng tử đầy tự hào nói, cậu ấy đứng dậy một cách quyết đoán, ánh mắt kiên định. “Ta muốn trở thành tướng quân mạnh nhất của Đại Liêu.”
Ta nhìn Cửu hoàng tử và nhận ra dáng vẻ này, ta đã từng thấy trên mặt Tứ vương gia và Thái tử phi.
Họ khác hoàn toàn với ta, trong định nghĩa của họ, ta chỉ là một trong hàng triệu người thông thường trên thế gian, ta không thể hiểu được tham vọng cao cả của họ, cũng không thể hiểu được sự khao khát của họ về chiến tranh.
Ta không muốn tiếp tục đề cập đến chủ đề này, nó khiến ta cảm thấy nặng nề và không thoải mái.
Cửu hoàng tử có lẽ đã nhận ra tâm trạng của ta, đề xuất: “Tẩu có muốn chơi trượt cỏ không?”
Ta hỏi: “Đó là cái gì?”
Cửu hoàng tử vỗ vỗ bụi trên tay, nói: “Là trò chơi mà các cô gái nhỏ thích.”
Ta đứng dậy, quyết định sửa chữa từ ngữ và thái độ của Cửu hoàng tử.
“Ta không phải là cô gái nhỏ, ta là Tứ vương phi, và ngàu không được gọi ta là tiểu tẩu tẩu nữa.”
Cửu hoàng tử nói: “Tẩu trông còn nhỏ hơn cả Tứ ca, mà chúng ta chỉ hơn nhau vài tuổi, tẩu bắt ta gọi tẩu là Tứ vương phi, đúng là làm khó lẫn nhau mà.”
Ta kiên quyết: “Ngài không được gọi ta là tiểu tẩu tẩu.”
Cửu hoàng tử nhìn ta, đột nhiên cười phụt một tiếng, ta ngạc nhiên, không hiểu cậu đang cười gì.
“Đây là lý do tại sao ta nói sau này sẽ cưới một cô gái từ nước Thục làm vợ, tiểu tẩu tẩu, người giận cũng chẳng làm ta sợ chút nào.”
Ta tức giận, lửa nóng bừng lên trong lòng, nghiêm túc nói: “Cửu hoàng tử, ta là tẩu tẩu của ngài, hãy chú ý lời nói.”
“Được, được, tẩu nói gì cũng đúng,” Cửu hoàng tử nói.
Ta không muốn cãi nhau với Cửu hoàng tử nữa. Người này có vẻ hào phóng và dễ nói chuyện, nhưng thực chất, cậu ấy cứng đầu như Tứ vương gia.
Cửu hoàng tử dẫn ta đến sân trượt cỏ, nhưng thực tế nó chỉ là một đồi cỏ cao.
Ta đứng nghiêm túc để người hầu trang bị đồ bảo hộ cho mình, trong khi đó Cửu hoàng tử đứng khoanh tay bên cạnh.
Dù không nhìn cậu ấy, ta cũng có thể đoán được biểu cảm trên mặt cậu ấy đang như nào.
Người hầu kéo xe trượt cỏ tới, với chiều cao của ta, ngồi trong xe trượt cỏ cảm thấy rất thoải mái. Cửu hoàng tử lại khác, hai chân chật chội nhét vào trong xe trượt cỏ, hình ảnh này khiến ta không thể nhịn được cười.
Ta nắm chặt hai bên xe trượt cỏ, lặp đi lặp lại các lời khuyên mà người hầu đã nói, Cửu hoàng tử hào hứng hét lên: “Tẩu đã sẵn sàng chưa?”
Ta hít một hơi sâu, gật đầu: “Đã sẵn sàng.”
Cửu hoàng tử nói: “Xuất phát!”
Lực kéo sau lưng ta mất đi ngay lập tức, xe trượt cỏ như mũi tên rút khỏi cung lao xuống đồi cỏ.
Đồi cỏ cao và dốc, ta chỉ cảm nhận được gió thoáng qua tai, cảm giác như mình sắp bay ra khỏi đồi cỏ.
Điều này hoàn toàn không phải là một hoạt động giải trí, quá nhanh và kích thích!
Ta nắm chặt xe trượt cỏ, không kìm được la lớn: “Khi nào dừng lại vậy!”
Cửu hoàng tử lao về phía trước, cậu ấy đã quên hết mọi thứ trong niềm vui sướng, la hét: “Vui không?!”
“Đâu có vui chỗ nào!”
Ta không còn sức lực để kiểm soát trí lý hay sự thận trọng, chỉ còn biết hét vào mặt Cửu hoàng tử.
19.
Cuối cùng khi trái tim ta sắp ngừng đập, ta đã truợt đến cuối đường dốc.
Khi tốc độ giảm đi, ta giảm nhẹ sức lực, vui mừng vì mình vẫn còn sống sót.
Nhưng không ngờ, sau khi giảm sức lực, xe trượt cỏ đột nhiên mất thăng bằng trong lúc giảm tốc, và ta cũng bị đánh ngã ra ngoài.
Người hầu đột nhiên sợ hãi mặt trắng bệch, hét lên, đỡ ta đứng dậy.
Ta vỗ vỗ cỏ dính trên người, an ủi họ không cần phải quá lo lắng.
Cửu hoàng tử chạy đến xin lỗi ta: “Để ta dẫn tẩu đến bờ sông rửa, đầu tóc mặt mày đều bị bụi phủ đầy rồi.”
Cửu hoàng tử thấy ta ngồi xổm nhìn dòng nước mà không hề nhúc nhích, tò mò hỏi: “Tẩu đang làm gì vậy?
Ta ngạc nhiên với âm thanh của dòng nước ở đây và nói với Cửu Hoàng tử rằng, “Dòng sông đang hát.”
Cửu Hoàng tử ban đầu không hiểu ý ta, sau khi hiểu rồi, cậu ấy giải thích với ta, “Nước ở đây mạng, khi chảy qua những viên đá sẽ phát ra tiếng động.”
Ta chạm vào cành cây trên tóc và nói, “Trước đây ta chưa từng thấy.”
Cửu Hoàng tử nói, “Vậy sau này ta sẽ dẫn tẩu đi chơi nhiều hơn, Đại Liêu có nhiều chỗ thú vị lắm.”
Cậu ấy nói xong thì đứng phía sau ta. Ta vừa mới nhìn lên để xem cậu ấy định làm gì, thì Cửu Hoàng tử đã vươn tay lên và đặt tay lên đỉnh đầu ta, “Đừng di chuyển, để ta giúp tẩu lấy lá cây xuống.”
Cửu Hoàng tử giúp ta lấy lá cây trên đầu xong thì đi sang bên cạnh, quay lưng vô tư đá lúa chơi.
Sau đó ta tháo cài tay áo, cuộn lên và kiểm tra cánh tay của mình. Lúc ngã, ta đã cảm thấy đau một chút, khi cuộn lên tay áo thì thực sự thấy có một vết xanh tím.
Ta lấy tay múc một bầu nước từ sông và rót lên vết thâm tím, cảm giác đau đớn ngay lập tức giảm đi phần lớn.
Cửu Hoàng tử nói chuyện phiếm với ta, “Tứ ca hằng ngày đều giấu tẩu ở trong phủ, tẩu không thấy buồn chán sao?”
Ta tiếp tục rót nước sông lên cánh tay, “Có việc làm thì không buồn chán.”
“Vậy tẩu làm gì?”
“Tứ vương gia có nhiều sách quý và bài thơ của các vị tiền nhân. Khi rảnh rỗi, ta thường đi tìm vài cuốn sách để đọc, rồi luyện viết chữ.”
Ta vung tay, lấy khăn lau khô cánh tay, sau đó lại cài lại tay áo.
Cửu Hoàng tử đột nhiên im lặng, ta quay đầu nhìn cậu ấy.
Cậy ấy đứng hướng lưng về phía ta, toàn thân như có một cảm giác cứng nhắc từ đầu đến chân.
Ta đứng lên và nói, “Đi thôi.”
Cửu Hoàng tử nhíu mày một cái, chân dài nên nhấc một bước đã đi xa hơn ta một đoạn.
Buổi sáng gần kết thúc, chúng ta quay trở về trại.
Thập Công chúa đứng trên tháp nhìn từ xa, thấy Cửu Hoàng tử liền vẫy tay, “Cửu huynh!”
Cửu Hoàng tử nhanh chóng về trại trước ta. Khi ta xuống ngựa, cậu ấy đã chạy lên tháp để nói chuyện với Thập công chúa.
Không lâu sau đó, mọi người tham gia săn bắn mùa thu cũng lần lượt quay về trại.
Tứ vương gia đi cùng Hoàng đế, một nụ cười nhẹ nhoàng nở trên môi, trang phục cưỡi ngựa màu đen sẫm làm nổi bật gương mặt ngài ấy, trông như một vị thần giáng trần.
Toàn bộ hoàng gia Đại Liêu hiện ra trước mắt ta, từ bầu trời thu rộng lớn, trên thảo nguyên bao la, ánh sáng chói loà lan tỏa khiến ta cảm thấy như đang tiến gần với những vị thần.