Minh Nguyệt Bất Quy - Chương 6
11.
Ta thực sự ngưỡng mộ trí tưởng tượng của Thái Vân quá, cô ấy còn nghĩ ra cả chuyện có bệnh kín.
Mặc dù ta và Tứ vương gia không làm chuyện đó, nhưng mỗi lần ngài ấy ở lại phòng ta qua đêm, mỗi sớm mai vẫn khiến ta ngại ngùng.
Ban đầu ta còn đỏ mặt không dám nhúc nhích, sau đó thấy Tứ vương gia bình tĩnh như nước, tự nhiên mặc quần áo, đi giày, ta cũng dần dần trở nên lạnh nhat.
“Tứ vương gia không có bệnh kín, chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa.” Ta câu cá suốt buổi chiều và may mắn câu được ba con.
Ta và Thái Vân hào hứng thảo luận về cách chế biến ba con cá khi trở về phủ.
Thái Vân nói rằng hấp là tốt nhất, còn ta lại nghĩ là nên làm cá sống, thịt cá được cắt thành lát mỏng, đồng đều, trong suốt và ngon miệng, kèm với gia vị để chấm, rất là ngon.
Suốt đoạn đường, chúng ta không ai nhường ai, cuối cùng vui vẻ quyết định mỗi người một con, con còn lại giao cho nhà bếp xử lý.
“Thịt cá cắt lát phải mỏng như mây bay, công chúa đừng cắt dày như đế giày nhé,” Thái Vân có tay nghề nấu ăn tốt, ngày thường vẫn hay chế giễu ta.
Ta giả vờ đánh Thái Vân, “Cá hấp của ngươi đừng có nấu nhạt nhẽo vô vị đó nha, mùi tanh cá ghê lắm!”
Thái Vân sẽ lập tức chạy trốn, ta đuổi theo cô ấy, hai người vui đùa, tiếng cười vang khắp vương phủ.
Thái Vân chạy nhanh hơn ta, ta thở dốc khi bước vào cổng lớn của vương phủ, hít thở nói: “Lần sau dám chạy nhanh như vậy, ta sẽ chặt chân ngươi cho mà xem.”
Không khí trong phủ lúc này bỗng trở nên yên lặng.
Ta lập tức nhìn lên và thấy Tứ Vương gia đang đứng trong sân, Thái Vân đang quỳ gối run rẩy trên đất.
Ta cũng ngay lập tức trở nên cứng nhắc, thậm chí còn dành một khoảnh khắc để suy nghĩ liệu mình có mùi tanh cá nặng không.
Xung quanh có các thị vệ đi cùng, một người trong số họ cầm cá của ta từ phía sau vào trong, khi nhìn thấy Tứ Vương gia, họ xếp hàng ngay sau ta một cách gọn gàng, cúi đầu im lặng.
Ta nhẹ nhàng làm phẳng những nếp gấp trên váy, đi đến gần Tứ Vương gia và cười: “Vương gia về rồi sao?”
Ngài ấy hỏi: “Đi câu cá à?”
“Đúng vậy. Vương gia muốn ăn kiểu gì, thiếp sẽ dặn dò nhà bếp làm.”
Tứ vương gia vẫy tay cho thị vệ đang cầm cá tiến lên, cúi đầu nhìn một cái rồi nói: “Dặn nhà bếp chuẩn bị củi khô và xiên sắt.”
Người hầu đem đi thành quả mệt mỏi của ta suốt cả buổi chiều, ta ngạc nhiên nhìn Tứ vương gia, băn khoăn làm sao để nói với ngài ấy rằng ta chỉ định mang cho ngài một con cá.
Tứ vương gia đứng trước mặt ta, gió chiều nhẹ nhàng, ngài ấy nói với ta: “Ta sẽ nướng cá cho nàng ăn.”
Ta không muốn ăn cá nướng. Ta muốn ăn cá sống. Nhưng liệu ta có thể từ chối được không? Không thể.
Ta chỉ có thể giả vờ ngượng ngùng và cảm kích nói: “Cám ơn Vương gia.”
Ta ngồi trên bậc thềm nhìn Tứ vương gia giết cá một cách thành thục.
Không phải là ta không muốn giúp đỡ, chỉ là ta đặc biệt coi trọng bữa tối này nên đã thay một chiếc váy mới, còn gọi Thái Vân búi cho ta kiểu tóc mới nhất, thậm chí màu sắc trâm cài cũng đồng điệu với bông tai
Có lẽ Tứ Vương gia cũng nhận thấy chiếc váy màu trắng như tuyết này không phù hợp để ngồi gần nhìn giết cá, vì vậy ngài đã bảo ta sang một bên chờ.
Ta nhìn vào lưng Tứ vương gia mà ngơ ngác, khi ngài ấy tập trung làm một việc gì đó thì không nhìn thấy người xung quanh. Ta nhìn ngài ấy một cách chăm chú như vậy mà ngài ấy cũng không nhận ra.
Có lẽ bầu không khí lúc đó rất tuyệt, trái tim ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ta vô tình hỏi Tứ vương gia: “Vương gia, ngài cũng biết làm thịt cá à?”
Tứ vương gia vứt con cá vào chậu, nước trong chậu ngay lập tức biến thành màu đỏ.
Ngài ấy ngồi xổm trên mặt đất sắp xếp củi khô, đáp lại ta: “Trên chiến trường, cái gì cũng phải biết một chút.”
Ta lại hỏi: “Nhưng ngài là Hoàng tử mà?”
“Trong quân doanh không có Hoàng tử, họ đều là anh em của ta”, ngài ấy trả lời.
Ta lại nói thêm những câu chuyện vô nghĩa khác với ngài ấy, như là trong ba con cá có một con rất nghịch ngợm, khi câu lên đã làm quần áo ta bị ướt sũng, hay là hoàng huynh của ta cũng thích câu cá, rồi trên đường về gặp một quầy bán bánh rất thơm.
Nhưng những điều này thực ra không phải là điều ta muốn nói, ta chỉ mong Tứ vương gia sau khi nhìn thấy ta thay váy mới hãy nhìn ta nhiều hơn một chút, chỉ là ta ngửi thấy trên người ngài ấy mùi hương mà thái tử phi thường dùng.
Hôm nay ngài ấy đã gặp thái tử phi.
12.
Váy của ta, kiểu trang điểm của ta, những loại hương liệu mà ta dùng, tất cả đều đang cố gắng hướng đến hình ảnh của Thái tử phi.
Sau khi trang điểm xong, Thái Vân đều cảm thán rằng ta đã có thêm phần chững chạc và thanh lịch. Ta hỏi cô ấy: “Ta trang điểm như vậy đẹp hơn hay là trước đây đẹp hơn?”
Thái Vân trả lời: “Công chúa như vậy giống Vương phi hơn, trước đây giống công chúa, đều rất đẹp.”
Ta không nói gì nữa, ta và Tứ vương gia không còn chuyện để nói.
Ngài ấy tiếp tục nướng cá, ta tiếp tục ngẩn ngơ. Giờ đây gần như có thể khẳng định, Thái tử phi vẫn còn yêu Tứ vương gia. Cặp uyên ương khổ mệnh này dù cách biệt về thân phận, đạo đức và bức tường thâm cung cao vút cũng không muốn buông bỏ nhau.
Nếu đem câu chuyện này viết thành thoại bản bán đi cho quán rượu để kể chuyện, ta nhất định sẽ ngày ngày ủng hộ, lần nào cũng rơi nước mắt. Điều kiện là ta không thể xuất hiện trong câu chuyện này
Tứ vương gia lúc này quay lại hỏi ta: “Có cần nhạt hơn một chút không?”
Ta ngơ ngác đáp lại: “?”
Tứ vương gia lại hỏi một lần nữa: “Có cần nhạt hơn một chút không?”
Ta vội vàng trả lời: “Vâng ạ, cảm ơn Vương gia.”
Tứ vương gia bèn cho ít gia vị hơn vào phần cá của ta, sau đó dùng giọng nói gần gũi trò chuyện với ta:
“Với ta, nàng lại rất lễ phép chu đáo.”
Mặt ta đỏ lên, hiểu rằng ngài ấy đang nói về việc ta chạy về phủ rồi dọa bẻ gãy chân Thái Vân.
“Thiếp bình thường không có như vậy, hôm nay vui quá nên mới thế, mong Vương gia thứ lỗi, sau này thiếp sẽ không như vậy nữa.”
Tứ vương gia không ngờ ta lại trả lời như vậy, ngài ấy quên cả việc nướng cá, quay người nhìn ta hồi lâu mới nói: “Vương phủ không có nhiều quy củ như vậy.”
Lòng ta thầm vui sướng, nhìn thấy con cá đã bị cháy xém, “Vương gia, cá!”
Tứ vương gia tự ăn con cá cháy xém kia, ta ngồi bên cạnh ngài ấy, không biết nên ăn con cá nướng nguyên con như thế nào, đành lén nhìn Tứ vương gia, học ngài ấy ăn cá nướng.
“Lễ săn bắn mùa thu sắp đến rồi, luyện bắn cung thế nào rồi?” Thật đúng là đề cập đến chuyện nào là không hay chuyện đó, trừ mấy ngày Tứ vương gia dạy ta, ta hoàn toàn không luyện tập gì thêm nữa. “Học không được……”
Nắm lấy con cá nướng to gấp đôi mặt mình, ta khẽ nói với Tứ vương gia. Tứ vương gia không trách móc ta: “Vậy thì không học nữa.”
Nhưng khi nghe, ta chỉ có một ý nghĩ, hôm nay ngài ấy gặp Thái tử phi đã vui đến mức nào chứ?
13.
Ngày khánh thành chùa, Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử, Thái tử phi cùng một số quan lại triều đình và hoàng thân quốc thích đều đến dự. Ta nhỏ bé, lại bị đống trang sức nặng nề đè lên đầu, trong đám đông trông như một củ cải nhỏ.
Nắng như đổ lửa, thiêu đốt khiến người ta hoa mắt chóng mặt, ta có chút đứng không vững, nhưng khi nhìn xung quanh, các nữ quyến khác vẫn bình thản như không, ta chỉ đành nghiến răng tiếp tục kiên trì.
“Mệt không?”
Giọng Tứ vương gia vang lên từ trên đầu. Ta khẽ ngẩng cổ, nhỏ giọng trả lời: “Vẫn ổn.”
Tứ vương gia không nói gì thêm, ta lại cử động cổ, nhưng không ngờ trọng lượng gần như đè nát cổ trên đầu ta bỗng nhẹ bẫng. Ta vô thức nhìn Tứ vương gia, phát hiện ngài ấy đang âm thầm đỡ cho ta từ phía sau lưng.
“Cảm ơn.” Ta nhỏ giọng lẩm bẩm nói, ngón tay khẽ khàng vuốt ve đường thêu vàng trên váy áo, lòng như có những chú chim vui tươi đang bay ra ngoài.
Lễ nghi Hoàng gia rườm rà phức tạp, đến lúc nghỉ ngơi cũng đã gần trưa, ta đói đến mức chân như muốn khuỵu xuống, chỉ mong nhanh chóng được đi ăn một bát cơm chay. Nào ngờ ta lại bị một nhóm thiếu gia chặn đường.
Từng người một, họ cao lớn như những cây bạch dương rạng ngời sức sống, vai kề vai, cười đùa vây quanh ta, gọi: “Tứ tẩu!”
Ta không nhận ra các hoàng tử, thế tử kinh thành, đáp: “Chào mọi người!”
Nhưng không biết câu nói này làm sao lại khiến họ bật cười, xô đẩy nhau nói: “Ta đã nói con gái nước Thục gan nhỏ mà các người không tin.”
Nỗi nhục và sự tức giận bùng lên trong ta, khuôn mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch. Ta muốn vứt bỏ cái vẻ ngoài thanh tao giả tạo này xuống đất và cãi nhau tay đôi với họ.
“Đây là thái độ của các ngươi đối với tẩu tử?”
Tứ vương gia bất ngờ xuất hiện.
Người đứng đầu giả vờ ngoan ngoãn nói: “Chẳng phải do tứ ca ngày thường không cho tẩu tử ra ngoài sao? Thành hôn hơn nửa năm rồi, số lần chúng ta gặp tẩu tử chỉ đếm trên đầu ngón tay là hết.”
Lại có một tên thò đầu ra hỏi ta: “Tẩu tử, một thời gian nữa là đến lễ săn bắn mùa thu, tẩu tử có đi không?”
Ánh mắt tò mò khám phá của họ tập trung vào ta, ta vô thức bám lấy tay áo Tứ vương gia, trả lời: “Tất nhiên là đi rồi.”
Tên kia liền cúi chào ta: “Vậy thì chúng ta sẽ đợi để chiêm ngưỡng phong thái oai hùng của tẩu tử.” Họ xuất hiện đột ngột, rồi lại ồn ào rời đi.
Ta lặng lẽ buông tay áo Tứ vương gia, hỏi: “Đi ăn cơm trưa không?”
Tứ vương gia từ chối: “Nàng đi trước đi, ta còn có việc.”
Ngài ấy quay người bước đi, ta gọi ngài ấy lại, buột miệng hỏi: “Đi gặp…?” Lời nói đến đầu lưỡi lại nuốt xuống, ta không thể nói ra danh hiệu Thái tử phi.
Tứ vương gia quay lại đối mặt với ta, ta ngẩng cao đầu, mũi cay cay, ta có thể tưởng tượng ra ánh mắt của mình lúc này chắc hẳn đang run rẩy, nhưng ta nhất định phải nhìn thẳng vào ngài ấy.
Tứ vương gia bất ngờ hỏi: “Sữa ở phủ uống quen không?”
“Uống ngon lắm ạ.”
Ta bối rối, không hiểu Tứ vương gia đang ẩn ý cái gì.
“Trước tiên nàng cứ đi ăn cơm đi.”
Cuối cùng Tứ vương gia vẫn không trả lời câu hỏi của ta. Ngài ấy rời đi một cách dứt khoát, không hề luyến tiếc, giống như những lần ngài ấy rời khỏi phòng ta vào mỗi sáng sớm trong nửa năm qua.
Trên tiệc, quả nhiên ta không thấy Thái tử phi đâu. Hỏi Hoàng hậu nương nương, được biết Thái tử phi không khoẻ, đã về phòng nghỉ ngơi trước rồi.
Ta cần đũa một cách lơ đễnh, đầu óc đầy những câu hỏi: họ đã gặp nhau chưa? họ đang làm gì nhỉ?
“Vãn Nhi?” Hoàng hậu gọi ta.
Ta vội vàng cười nói: “Mẫu hậu có gì dặn dò ạ?”
Hoàng hậu nhìn thẳng vào đĩa bánh đậu xanh trước mặt ta, “Viễn Nhi thích ăn bánh đậu xanh đúng không? Lúc nhỏ mới được đưa đến chỗ ta, gầy gò bé nhỏ nhìn thật thương. Thái tử cho thằng bé bánh đậu xanh, ta nhìn đứa trẻ ăn từng miếng nhỏ, tim như muốn tan ra.”
“Sau đó, Thái tử dẫn thằng bé chơi đùa, cùng nhau học tập, Viễn Nhi mới dần dần trở nên vui vẻ hơn, thậm chí còn dám tranh bánh đậu xanh với Thái tử nữa.”
Ta không khỏi nghi ngờ liệu mình có thực sự lấy Tứ vương gia làm phu quân hay không? Tại sao Tứ vương gia trong lời kể của Hoàng hậu và Thái tử phi lại hoàn toàn khác biệt với người ta biết và gặp gỡ?