Minh Nguyệt Bất Quy - Chương 5
9.
Ta vội vã nhặt mũi tên ở chân lên, cố gắng nghĩ ra một lý do để chạy trốn.
“Tứ muội, thất bại hôm nay sẽ là bước đệm cho thành công sau này. Các hoàng tử và công chúa của Đại Liêu đều giỏi bắn cung, cưỡi ngựa. Trong các buổi tiệc tùng sắp tới, mọi người sẽ cùng thử thách kỹ năng bắn cung và cưỡi ngựa. Muội cũng phải học được.”
Thái tử phi vừa nói một câu đã đặt ta vào tình thế khó xử, trong lòng ta không muốn học nữa, nhưng lại hiểu rõ những lời nàng ấy nói đều đúng.
Ta chỉ có thể lấy thêm một mũi tên, Thái tử phi đứng bên cạnh sửa lỗi tư thế và cách dùng sức một cách chính xác cho ta.
Trước đây, ta luôn ngưỡng mộ sự nhạy bén của Thái tử phi, không sai sót bất cứ điều gì, mong muốn mình cũng có thể trở thành người như vậy. Nhưng hiện tại, Ta không còn muốn nữa.
Ta nhạy cảm nên cảm nhận được sự khác biệt về khả năng kém cỏi của mình so với Thái tử phi, cũng như những tiếng cười thầm xung quanh.
Sáng nay thời tiết không hề nóng, nhưng ta lại cảm thấy nóng nực. Ánh mặt trời làm mặt ta đỏ bừng, cổ họng khô khốc,mồ hôi trên trán chảy vào mắt làm ta rất khó chịu. Ta nhắm mắt, nhắm vào tâm, bắn ra một mũi tên.
Mũi tên không rơi xuống chân, mà lại bị lệch khỏi mục tiêu. Ta lau mồ hôi ngay lập tức, chưa đợi Thái tử phi nói gì, ta đã ôm lấy cánh tay nàng ấy, giống như bình thường, nũng nịu: “Tẩu tẩu, đừng trách muội nhé, cây cung này quá nặng, mặt trời cũng chói qua đi, muội mở mắt không được.”
Thái tử phi bất lực nói: “Muội luôn biết tìm lý do.”
Ta giả vờ không nghe thấy, chuyển sang chủ đề khác: “Lần trước vội đi nên muội không kịp xem ca kịch của cung đình mới biên soạn, hôm nay đi xem nhé.”
Ta kéo Thái tử phi ra ngoài: “Mẫu hậu chắc cũng dậy rồi, chúng ta cùng đi nhé.”
Thái tử phi giật tay kéo ta lại, nhăn mày.
Ta cảm nhận được ánh mắt đó, tim ta đập mạnh, tay đang ôm lấy cánh tay của Thái tử phi cũng rút lại, trong lòng tự trách liệu mình có nói sai điều gì không.
Thái tử phi nói: “Muội còn nhỏ không hiểu những điều này, nhưng phải luôn nhớ rằng, trong cung muội không thể chỉ nhớ được sở thích của mẫu hậu.”
Ta nhìn vào đôi mắt của Thái tử phi, nhưng không biết làm sao để giải thích. Thực tế, ta hoàn toàn không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng ta vẫn đáp: “Muội hiểu rồi, cảm ơn tẩu tẩu, sau này muội sẽ cẩn thận hơn trong lời nói.”
Thái tử phi cũng như thái tử, là người rất hiền lành. Nàng ấy nhìn thấy ta sắp rơi lệ, thở dài, ra lệnh cho người mang cây cung nhỏ của ta đến, thì thầm: “Vài ngày trước, Hoàng đế mang về một cô nương thôn dã từ ngoài cung, không biết cô ấy đã dùng cách gì mà khiến Hoàng đế răm rắp nghe theo, vì việc này mà Hoàng hậu đã nổi giận với Hoàng đế.”
“Cảm hứng cho màn ca kịch mà muội muốn xem đến từ thôn dã, Hoàng hậu đang tức giận, muội có khác gì đã muốn làm khổ mình không?”
Ta cảm ơn Thái tử phi liên tục, nàng ấy nói tiếp: “Nếu muội thật sự muốn cảm ơn ta, hãy mang cây cung này về và luyện tập chăm chỉ, đừng làm ta, người dạy muội mất mặt.”
Ta vỗ ngực đảm bảo với Thái tử phi rằng lần tới khi vào cung, ta sẽ khiến nàng ấy phải ngạc nhiên.
Thái tử phi nhìn thấu ý đồ của ta, liền nói: “Đúng vậy, ta dạy không tốt bằng Tứ Đệ.”
Ta nhìn nàng ấy, lại nhớ đến chiếc cài hoa mà Tứ vương gia làm. Sau khi do dự một chút, ta lại mở miệng hỏi: “Tẩu tẩu, chiếc cài hoa lúc sáng ta đem cho tẩu đâu rồi?”
Thái tử phi trả lời: “Nó ở trong phòng.”
Ta nhấn nhá một tiếng, nói rằng vậy thì tốt.
Thái tử phi không nghe rõ, hỏi ta nói gì? Ta đáp: “Muội vừa nói, tẩu tẩy xinh đẹp như vậy, đeo chiếc cài hoa kia sẽ giống như tiên nữ giáng trần.”
Ta về phủ đã là hoàng hôn, khi đến phủ, người hầu thông báo Tứ vương gia hôm nay về sớm, đã cho nhà bếp chuẩn bị một bàn ăn ngon chờ ta.
Ta cảm thấy mệt mỏi, không muốn gặp Tứ vương gia.
Nhưng không ngờ ngài ấy lại tự mình ra ngoài đón ta, thấy ta cầm cây cung liền đề nghị cầm giúp ta.
10.
Ta không muốn đoán những cảm xúc phức tạp của ngài ấy, chỉ đơn giản đưa cây cung cho Tứ vương gia nói bừa một lý do là đã ăn trong cung, sau đó gọi Thái Vân đến giúp ta về phòng.
Ý của Thái tử phi là gì? Việc đưa cây cung đó có phải là đáp ứng hay từ chối? Ta không thể hiểu rõ, bởi đó là một sự tâm đầu ý hợp giữa Tứ vương gia và Thái tử phi.
Ta không thể không thương xót với chính mình. Từ khi ở nước Thục, vì đại tỷ và Chu tiên sinh mà sang Đại Liêu, đến Đại Liêu rồi lại thành cầu nối giữa Tứ vương gia và Thái tử phi.
Từ đó, ta ít khi vào cung. Hoàng hậu và Thái tử phi đã mời ta mấy lần, nhưng ta luôn từ chối với đủ lý do, khiến họ hơi không vui, ta chỉ có thể lấy Tứ vương gia ra làm lá chắn.
Không còn vào cung, ta cũng không gặp được Tứ vương gia, cuộc sống của ta vừa thoải mái vừa nhàm chán
Thái Vân đề xuất với ta: “Hoàng cung không cho nuôi mèo hay chó, thì có thể đi câu cá cũng được.”
Câu cá? Ta nhăn mày nhìn cô ấy, không biết Thái Vân thấy ta có tiềm năng câu cá từ đâu.
“Công chúa, trước đây nô tỳ phục vụ trong cung của Tam Hoàng tử, Tam Hoàng tử thích nhất là câu cá, ngài ấy nói đó là cách rèn luyện tâm hồn và giải trí.”
Ta nhớ lại về Tam Hoàng tử, người sinh ra huynh ấy chỉ là một nô tỳ, chỉ vì Hoàng đế say rượu mà có một đêm tình ái.
Tam Hoàng tử tài năng bình thường, ngoại hình cũng bình thường, trong số các Hoàng tử thì vị trí của huynh ấy không khác gì ta trong số các công chúa, bị bỏ rơi và bị lãng quên
Vì không có việc gì, ta ra lệnh cho quản gia chuẩn bị mọi thứ và chọn một buổi chiều nắng đẹp để ra ngoài câu cá.
Chỉ là mọi chuẩn bị hình như hơi làm quá lên, ta chỉ đi câu cá chứ không phải đi dạo.
Ta gọi quản gia đến, bảo hắn để hết người ở lại phủ.
Quản gia kiên quyết, nói rằng có thể giảm bớt những người hầu đi theo hầu hạ, nhưng thị vệ trong phủ thì phải đi cùng để bảo vệ sự an toàn của Vương phi.
Ta thật sự muốn lao đến trước mặt quản gia và nói rằng ta biết bơi, ta không thể chết đuối.
Nhưng ta không thể làm vậy, ta phải giữ vẻ cao quý của một Vương phi trong mọi tình huống, nếu không sẽ lại bị nói xấu là công chúa nước Thục không hiểu phép tắc.
“Thôi được rồi, vậy thì cứ cho mấy người có tay nghề đi cùng ta.”
Khi đến bờ hồ, ta không thấy ai khác, chắc là quản gia đã dọn sạch trước. Ta chỉ muốn vui vẻ, quy trình câu cá và những động tác đúng sai đối với ta đều không quan trọng.
Thái Vân đứng bên cạnh ta thì thầm hỏi: “Công chúa, đã nửa năm kể từ khi công chúa đến Đại Liêu, vẫn chưa thấy dấu hiệu gì sao?”
Ta ngay lập tức nhìn sang phía tên thị vệ cách ta khoảng một trăm bước, mặt đỏ bừng, quở trách Thái Vân: “Mấy lời này đừng có nói ở bên ngoài.”
Thái Vân chẳng sợ ta chút nào, cô ấy hiểu rằng ta có trái tim mềm yếu, đôi khi chúng ta đùa giỡn với nhau, cô ấy lại nói không biết ta giống chủ nhân hơn hay cô ấy giống chủ nhân hơn.
“Công chúa đừng trách nô tì nhiều chuyện, ở Đại Liêu, ngoài Tứ vương gia thì công chúa không có ai cả, chỉ có sinh con sớm thì sau này công chúa mới có thể sống một cuộc đời an nhàn.”
Nụ cười chân thành của Thái Vân làm ta không biết phải trả lời như thế nào, ta hiểu được những lý lẽ này, chỉ là việc sinh con không phải là điều ta muốn.
Thái Vân thấy ta im lặng, mặt hiện lên nỗi lo lắng, tiếp tục khuyên ta: “Bây giờ sức khỏe của Tứ vương gia đang tốt, công chúa hãy lôi kéo Tứ vương gia ở lại phòng của công chúa vài đêm, chắc chắn sẽ có tin vui sớm thôi.”
Ta đỏ mặt, nháy mắt che miệng Thái Vân, “Ôi, sao ngươi dám nói mấy lời như thế?”
“Vấn đề này không phải chỉ cần vương gia ở lại phòng ta vài đêm là giải quyết được đâu.”
Ta chọn một cách nói nhẹ nhàng hơn, không thể nói ra sự thật là Tứ vương gia chẳng hề chạm vào mình.
Thái Vân không hiểu, nhìn ta với nét hoài nghi, ta an ủi cô ấy: “Cứ để mọi việc tự nhiên thôi, tự nhiên thôi.”
“Nô tỳ hiểu rồi!” Thái Vân che miệng kinh ngạc, giọng nói thu hút sự chú ý của thị vệ, họ hỏi ta có cần gì không.
“Ta không cần gì đâu.”
Ta trừng mắt nhìn Thái Vân một cái.
Lần này, Thái Vân ngoan ngoãn hơn, dí sát vào tai ta hỏi thầm: “Liệu Tứ vương gia có bị bệnh kín gì không?”