Minh Nguyệt Bất Quy - Chương 4
7.
Tứ vương gia hoàn toàn không có ý định giải thích gì thêm cho ta. Ngài ấy chỉ nhìn vào ánh mắt hoảng sợ của ta, trong đôi mắt đang nổi lên sự bất mãn, ngài ấy nghiến răng nói: “Nếu không phải là…”
Nếu không phải là gì? Tứ vương gia đột nhiên nhìn vào ta.
“Ta đã có thể cưới nàng ấy.”
Đêm đó, Tứ vương gia không ở lại với ta, ta nằm một mình trên chiếc giường trống trải, lăn lộn qua lại không thể ngủ được.
Ngài ấy thích Thái tử phi, nhưng còn Thái tử phi thì sao?
Ta bực bội, cuối cùng quyết định ngồi dậy, cảm thấy trong lòng nặng nề, ánh trăng soi sáng cả bầu trời ngoài cửa sổ, ta xuống giường, ngồi một mình trên hành lang nhìn ngắm ánh trăng trải đầy sân.
Hôm nay là ngày mười sáu, trăng ngày mười sáu sáng hơn trăng ngày mười lăm.
Ta nhìn vào ánh trăng, thì thầm nói: “Rõ ràng là ngươi đến đây là để mọi người đoàn viên, vậy tại sao ở đâu mọi người cũng không thể đoàn viên được nhỉ?”
Ta có lẽ là có chút vấn đề, trước khi biết Tứ vương gia thích Thái tử phi, ta không có cảm xúc gì đặc biệt với ngài ấy, chỉ xem ngài là một nam nhân đẹp trai và tốt bụng.
Sau khi biết ngài ấy thích Thái tử phi, ta bất ngờ cảm thấy đồng cảm với ngài, rồi lại nhớ đến đại tỷ đang ở xa hàng nghìn dặm.
Không biết tỷ ấy với Chu tiên sinh như thế nào rồi.
Đại tỷ vẫn có ta hỗ trợ, vẫn còn cơ hội thành hôn, còn Tứ vương gia thì hoàn toàn thảm hại, ngài ấy không có cơ hội, và không ai giúp ngài ấy tạo ra cơ hội thứ hai.
Nhưng điều này là không thể tránh khỏi. Ngài ấy là vị thần chiến tranh nổi tiếng của Đại Liêu, còn Thái tử phi lại là con gái của một gia đình quyền thế. Nếu hai người này tác hợp, thì Hoàng đế và Thái tử làm sao có thể ngủ ngon giấc được.
Tứ vương gia thường không về phủ, do đó ta có rất nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ về những điều mà thực ra không liên quan đến mình.
Nhưng khi ta càng suy nghĩ, ta lại vướng vào những thắc mắc. Ta không thể phân biệt được là liệu Thái tử phi không thích ngài ấy đau khổ hơn, hay là thích ngài ấy đau khổ hơn.
Đặc biệt là khi ta biết được rằng Tứ vương gia cũng giống như ta, được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Trung cung, ta càng thêm thương xót cho ngài ấy.
Tứ vương gia dường như cuối cùng đã tìm thấy ai đó để chia sẻ những cảm xúc sâu thẳm trong lòng. Ngài ấy về phủ nhiều hơn, và vào buổi tối chúng ta ngủ cùng nhau trên một chiếc giường. Ngài ấy hỏi ta gần đây Thái tử phi thế nào?
Ta không dám hỏi ngài ấy là Thái tử phi có cảm tình với ngài hay không. Nếu không phải như vậy, thì ta khác gì nắm lấy đuôi hổ, chờ bị vặn cổ.
Ta nói: “Thái tử phi rất tốt, lần trước vào cung, tỷ ấy còn tặng thiếp một khăn tay mà nàng tự thêu.”
Tứ vương gia quay người nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
Ta lắp bắp hỏi: “Ngài, ngài có ý gì?” Như vậy không được.
Mặc dù Tứ vương gia cũng giống như ta, từ nhỏ đã phải sống nhờ người khác, người mình thích lại trở thành hoàng tẩu, bất kỳ cô nương nào nghe cũng sẽ rơi nước mắt thương xót. Nhưng đây là khăn tay của Thái tử phi, do nàng tự tay thêu, việc ta có chiếc khăn này trong tay không có gì lạ, nhưng nếu nó xuất hiện trong tay Tứ vương gia, thì quả thật là khó mà giải thích được.
“Thiếp hơi mệt.”
Cái cớ này ngay cả ta cũng thấy gượng gạo, may mắn thay Tứ vương gia không được đà lấn tới đòi xem khăn tay để thỏa nỗi nhớ nhung, chỉ im lặng nhìn ta một lúc rồi quay người ngủ thiếp đi. Ta tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, từ đây sóng yên biển lặng.
Kết quả vào sáng hôm sau, Tứ vương gia quay về từ bên ngoài, trong tay cầm một chiếc cài hoa. Nữ nhân thường có khả năng nhạy bén và chính xác hơn so với nam nhân.
Ngay từ lúc ta nhìn thấy chiếc cài hoa kia, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng bật dậy chạy đi. Thật không may, chân ta ngắn, tình tình lại yếu đuối, Tứ vương gia chỉ cần nói một tiếng là ta đã nghe lời dừng lại. Quả nhiên, ngài ấy bảo người hầu đứng xa ra rồi nói với ta: “Nàng chỉ cần giúp ta một lần này thôi.”
Ta liên tục lắc đầu: “Không được, ngài điên rồi, nếu Thái tử biết được, cả ngài và thái tử phi đều sẽ rơi vào cảnh khốn khổ. Thiếp không muốn mình bị kéo vào đâu.”
8.
Tứ vương gia nhìn ta, đôi mắt ngài ấy thực sự quá đẹp, khi ngài ấy khẽ nhăn mày, lộ ra vẻ buồn bã đáng thương, ta liền mềm lòng ngay lập tức .
“Đây chỉ là một cài hoa thôi, cài hoa bình thường, nàng ấy sẽ không nghĩ đó là do ta làm đâu.”
Ta không thể phản bác, cài hoa này ngoài màu sắc hơi xấu ra thì không có gì khác thường, ta chợt nghĩ ra, nếu ta không nói cài hoa này là Tứ Vương gia làm, vậy thì Thái tử phi đương nhiên sẽ nghĩ là ta làm.
Ta không có gu thẩm mỹ tệ hại như vậy, đồn ra ngoài sẽ làm mất mặt nước Thục ta mất.
Ta vẫn nhận lấy cài hoa, sau khi thấy Tứ vương gia vui vẻ hơn, ta mạnh dạn hỏi ngài ấy: “Thái tử phi đối với ngài…”
Nụ cười vừa chớm nở trên môi Tứ vương gia bỗng chốc tắt lịm.
Ta vội vàng nói: “Thiếp không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi chút thôi, ngài không cần trả lời.”
Nhưng Tứ vương gia lại rộng lượng bất ngờ khiến ta kinh ngạc, ngài ấy trả lời ta: “Từ khi nàng ấy vào cung, nàng ấy thực sự chỉ là hoàng tẩu của ta thôi.”
Tứ vương gia cúi đầu, giọng nói mơ hồ: “Từ khi vào cung, nàng ấy đã từ bỏ tất cả mọi thứ.”
Hết rồi! Chuyện tình cảm nghiệt ngã giữa hai người này còn khiến người ta đau xót hơn cả những câu chuyện ta từng đọc.
Lo lắng chiếc cài hoa sẽ bị héo, nên sau khi ăn sáng xong ta liền vội vã đến hoàng cung.
Thông thường, ta phải đến thỉnh an Hoàng hậu trước, nhưng lần này ngoại lệ, ta muốn cài hoa này sớm đến tay Thái tử phi, vì vậy đi thẳng đến Đông cung.
Tuy nhiên, số phận luôn thích đùa cợt với ta. Khi ta cầm cài hoa, cười hí hí gọi “Hoàng tẩu”, chạy vào Đông cung, ta đã va ngay vào Thái tử.
Thái tử dáng vẻ tao nhã, ung dung như làn gió xuân. Ngài ấy không trách móc ta không biết lễ nghi, mà còn rất tâm lý giúp ta giải vây: “Cài hoa trong tay muội thật đẹp, là hoa hái ở ngoài cung phải không?”
Ta nhìn thấy mặt Thái tử liền đỏ bừng vì xấu hổ, ngài ấy càng hiền hậu cười với ta, ta càng muốn tìm một khe đất để chui vào.
“ Thưa Thái tử điện hạ, hoa này quả thật là hái ở ngoài cung.”
Thái tử mỉm cười nói: “Nguyệt Nhi cũng giống như muội, thích hoa ngoài cung hơn.”
Thấy Thái tử muốn tiếp tục trò chuyện, lòng bàn tay ta rịn đầy mồ hôi lạnh. Mặc dù ta đã liên tục tự nhủ rằng mình chỉ vào cung như mọi khi, chỉ là cầm thêm một cài hoa.
“Không biết muội hái hoa này ở đâu, ta cũng muốn đi hái một ít về cho Thái tử phi.”
Ta cười gượng, cố gắng giữ cho biểu cảm của mình bình tĩnh, lựa lời cẩn thận nói: “Ngoài kinh thành có nhiều bãi cỏ hoang với đủ loại hoa dại, nhiều loại hoa trong cung không có.”
Thái tử cuối cùng cũng chịu buông tha cho ta, “Bổn cung hiểu rồi.” Tay ta đầy mồ hôi lạnh, cài hoa đã bị ta nắm thành một nhúm, một vài cánh hoa cũng rơi rụng.
Ta không nói thêm một lời nào, vội đưa cài hoa cho Thái tử phi rồi chạy trốn.
Ta không biết đi đâu, chỉ lặng lẽ đi lòng vòng đây đó.
Thái tử phi đã sai người tìm ta, mời ta đến sân đấu tập.
Đến sân đấu, Thái tử phi mặc trang phục võ thuật, tóc dài buộc cao, không hề thua kém khí chất của Tứ vương gia.
Nàng ấy nhìn thấy ta đến gần, liền cười nắm lấy tay ta, hỏi ta có muốn thử bắn cung không. Ta lắc đầu từ chối, bởi ở nước Thục, công chúa không được phép học những điều này, ta từ trước đến nay chưa từng cưỡi ngựa.
Thái tử phi nhìn thấy ta lo lắng, liền an ủi: “Lúc nhỏ, ta học bắn cung cũng khiến nhiều thầy dạy phải từ bỏ, cuối cùng chỉ có nội tổ phụ dạy ta từng bước, ta mới học bắn cung được.”
Thái tử phi chọn cho ta một cây cung nhẹ, tự mình hướng dẫn ta cách kéo cung, nhắm mục tiêu và bắn.
Ta học theo cách của nàng ấy, vụng về kéo cung, rồi chúng ta cùng bắn mũi tên. Kết quả khiến ta cảm thấy rất ngượng ngùng.
Mũi tên của ta rơi xuống chân một cách tự nhiên, trong khi mũi tên của Thái tử phi gần như trúng vào tâm. Người hầu đều vỗ tay cười tán thưởng, khen ngợi Thái tử phi không kém gì thời thiếu nữ.