Minh Nguyệt Bất Quy - Chương 3
5.
Thật sự thì ta không hề muốn quay lại lần nữa khi nhìn thấy một Thái tử phi hoàn mỹ như vậy.
Ta lớn lên trong cung, nên ta luôn nghĩ rằng tất cả nữ nhân đều nên giống như Công chúa Trường Ninh, dịu dàng, rộng lượng, tôn quý và thanh tao.
Nhưng khi ta biết biết có những nữ nhân như Thái tử phi tồn tại, nàng ấy là gió, là mặt trăng treo cao ở biên cương, nàng ấy có thể là bất kỳ hình ảnh nào của tự do, duy nhất nàng ấy không nên là một Thái tử phi.
Vì thế mà ta có phần cảm thấy may mắn, từ khi sinh ra đã không được sủng ái, tự do tự tại mà lớn lên. Khi trưởng thành, ta lại gả đi đến tận Đại Liêu, nhưng phu quân không hứng thú với ta, ta vẫn tự do.
Trên xe ngựa, ta tháo cây trâm mà đích thân Tứ vương gia chế tạo ra, trả lại cho ngài ấy.
“Đây là do chính tay ngài làm ra, trên đời chỉ có một cây, không nên đưa cho thiếp.”
Ta sống ở Vương phủ cũng khá ổn, thậm chí còn xa hoa hơn khi còn ở Thục quốc, chỉ là ăn uống vẫn còn nhiều điều chưa quen.
Tứ vương gia không có thời gian để ý đến ta, ngài ấy bận rộn cả ngày. Ta từng nghĩ đến việc làm cho ngài ấy vui vẻ, trang điểm thật đẹp rồi mang canh gà đến tìm ngài ấy.
Nhưng ta lại bị thị vệ chặn lại ngoài cửa, “Vương phi, Vương gia đang xử lý công việc quan trọng, không tiện gặp người.”
Lần đầu lấy lòng phu quân lại bị từ chối phũ phàng, điều này khiến ta rất nản lòng và cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Ta giận dỗi cả tháng trời không đến tìm Tứ vương gia, nhưng ngài ấy vẫn như thường lệ đến chỗ ta vào ngày mùng một và ngày rằm để ăn cơm và ở lại qua đêm, hoàn toàn không hay biết vương phi của ngài đang chiến tranh lạnh.
Thật ra điều này cũng không có gì, ta vốn dĩ không trông mong ngài ấy sẽ yêu thương ta như đôi phu thê hòa hợp.
Điều khiến ta đau đầu nhất hiện giờ là hoàng hậu không biết vì lý do gì lại có hứng thú với ta, cứ vài ngày lại gọi ta vào cung bầu bạn.
Ta lo lắng không yên khi vào cung, tưởng rằng hoàng hậu đang bày ra Hồng Môn yến để gài bẫy mình.
Kết quả là bà ấy thật sự chỉ kéo ta vào để trò chuyện. Cùng bầu bạn còn có thái tử phi.
Nói ra thì ta và thái tử phi thật sự là đồng bệnh tương lân, gần đây Đại Liêu nổi lên phong trào xây dựng chùa chiền, thái tử được bổ nhiệm làm tổng phụ trách xây dựng tháp và chùa, còn Tứ vương gia thì giám sát công trình.
Thái tử còn khá chu đáo, biết tranh thủ thời gian lén trở về Đông Cung để ân ái với thái tử phi vài ngày. Còn nhìn lại phu quân của ta, đúng là chẳng khác gì một khúc gỗ.
Thái tử phi cũng rất thích ta, tính ra từ khi ta vào cung, người nói chuyện với ta nhiều nhất lại chính là nàng ấy.
Ta nói với nàng ấy: “Khi còn ở Thục quốc, ta đã nghe danh thái tử phi, đại tỷ của ta còn nói rằng nếu…”
Ta cảm giác mình đã nói quá nhiều, liền cười và nói cho qua chuyện: “Các người chắc chắn là những người bạn rất tốt.”
Thái tử phi nhìn ra sự lúng túng của ta, nàng ấy không nói gì, chỉ như thường lệ tiếp tục trêu chọc ta theo lời hoàng hậu, nói: “Mẫu hậu thường nói Tứ đệ không biết thương người, ta thấy là vì chưa gặp được Vãn nhi thôi. Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp thế này, ngay cả ta cũng muốn nâng niu trong lòng bàn tay mà.”
Ta lấy khăn che miệng, ngượng ngùng cúi đầu cười, nghĩ thầm cái khúc gỗ cứng nhắc ấy chắc chắn không biết thương người. Khi ngài ấy ngủ, ngài ấy vô thức ôm chặt ta vào lòng, đây không phải là cảnh trong những câu chuyện tình cảm, ngài ấy ôm ta rất chặt, như thể ta không phải là một người sống, chỉ là chỗ để ngài ấy trút bỏ những cảm xúc không thể bộc lộ ra mà thôi.
Hoàng hậu mỉm cười nói thêm: “Nhìn Vãn nhi không tin kìa. Nguyệt nhi, kể cho Vãn nhi nghe chuyện con và Viễn nhi xuất chinh lần đó đi.”
“Ngày ấy, Tứ vương gia tự xin chiếu chỉ đi tiêu diệt bọn cướp, lúc đó ta cũng còn trẻ, tính khí nóng nảy, cũng xin Hoàng thượng cho phép đi cùng.”
Thái tử phi nói, cười nhẹ, trên gương mặt cuối cùng cũng có chút tươi vui của một thiếu nữ, “Lúc đó phụ thân lo lắng cho ta, cứ ép ta phải ở nhà, cho đến khi ngoại tổ phụ ra mặt mắng phụ thân ta một trận, nói rằng Biên gia không dạy con cháu hèn nhát hèn nhát như thế.”
Hoàng hậu thúc giục: “Nguyệt nhi, mau kể đoạn đó đi.”
Thái tử phi tuân theo, nhấn mạnh qua một vài câu về những khó khăn trong cuộc di chuyển vào mùa đông, sau đó nói tiếp: “Chúng ta đã toàn thắng, đặc biệt là sau khi ta bắn trúng đầu tên chỉ huy của bọn cướp trong một trận đánh hỗn loạn, thái độ của Tứ vương gia đối với ta có thể nói là có một sự thay đổi chóng mặt.”
Ta tò mò hỏi: “Ngài ấy nướng thịt cừu cho tỷ ăn sao?”
Thái tử phi lắc đầu, “Ngài ấy chắp tay nói muốn làm ca ca của ta, sau đó uống liền ba chén rượu, vỗ vai ta rồi nói rằng trước đây ngài ấy luôn coi thường nữ nhân, nhưng từ nay về sau ta là muội muội mà ngài ấy coi trọng nhất.”
Điều đó không giống với những gì Tứ vương gia thường làm.
6.
Khi ta gặp ngài ấy, ngài ấy trang nghiêm, có chừng mực và thậm chí có phần lạnh lùng, không thể tìm thấy nửa vẻ nào giống với những gì Thái tử phi đã nói.
“Sau khi trở về kinh đô, Tứ vương gia như mèo gặp chuột vậy. Bất kể ta trốn như thế nào, ngài ấy vẫn có thể bắt được ta rồi đưa vào quân doanh, dạy ta nhiều thứ hay ho.”
Thái tử phi nhớ lại những khoảng thời gian đó, có một chút nỗi nhớ mà ta không biết diễn tả như thế nào.
Nàng ấy thở dài và tiếp tục: “Dù thế nào đi nữa, từ nhỏ ta cũng đã thích các loại vũ khí. Chỉ là sau cùng ta vẫn là một cô nương, vẫn phải tham gia những buổi tiệc thưởng hoa mà các tiểu thư ở kinh thành tổ chức.”
“Khoảng thời gian đó, mẫu hậu có ý định chọn thê tử cho thái tử và Tứ vương gia, vì vậy đã tổ chức một buổi tiệc thưởng hoa.”
Hoàng hậu nghe đến chỗ trọng tâm, không cầm được liền cười phá lên.
Ta nhìn về phía Thái tử phi không hiểu chuyện gì, nàng ấy hình như cũng không kìm nổi tiếng cười. Ta càng thêm bối rối.
“Tiểu thư Đỗ gia và ta rất thân thiết, nàng ấy nhờ ta làm người trung gian. Vậy là ta kéo nàng ấy đến gần Tứ vương gia, hết lời khen ngợi Đỗ tiểu thư, đặc biệt là về tài năng trang điểm của nàng ấy.”
“Vào thời điểm đó, trang điểm như rơi lệ đang thịnh hành ở kinh đô. Người ta nghiền ngọc trai thành bột mịn, chấm lên dưới mắt, khiến đôi mắt long lanh như nước mùa thu, vô cùng đáng thương.”
“Ngày đó Đỗ tiểu thư rất hồi hộp và ngượng ngùng, lớp trang điểm một bên mắt thậm chí còn bị bong tróc gần hết. Tứ vương gia nhìn chằm chằm vào nàng ấy suốt một lúc, nhìn đến nỗi làm cho Đỗ tiểu thư đỏ mặt.”
Ta hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Thái tử phi nói: “Kết quả là ngài ấy quay đầu lại, mặt nghiêm túc hỏi ta tại sao Đỗ tiểu thư có thể một mắt rơi nước mắt, một mắt lại không rơi.”
“Đỗ tiểu thư tự nhiên tức giận bỏ đi, ta ôm bụng cười vào mặt Tứ vương gia, tiếng cười thu hút sự chú ý của Thái tử, sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Thái tử cũng không cầm được mà cười.”
Ta tò mò về phản ứng của Tứ vương gia, nên nhanh chóng hỏi Thái tử phi.
Thái tử phi cười đến rơi nước mắt, nói: “Ngài ấy có lẽ đến bây giờ vẫn chưa hiểu tại sao Đỗ tiểu thư lại tức giận bỏ đi vào ngày đó.”
Ngày hôm đó, khi ta nghe được nhiều câu chuyện về Tứ vương gia, ta nhận ra rằng hình ảnh ban đầu mà ta nghe được về ngài ấy không giống với hình ảnh thực sự của ngài ấy.
Ngài ấy vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng cũng có thể làm những điều ngớ ngẩn như đi săn thỏ trong mùa đông, kết quả là té xuống tuyết, hoặc đặt câu hỏi trước mặt một cô nương rằng tại sao cô ấy chỉ khóc bằng một mắt.
Những điều này là những điều mà ta không hề biết trước đây.
Sau khi trở về phủ, ta hiếm khi có thể gặp ngài ấy vào những ngày khác ngoài mùng một và rằm.
Trên bàn ăn, chúng ta lặng lẽ ăn cơm, ta nhai miếng cơm, còn mắt thì lén lút nhìn ngài ấy.
Ngài ấy lại gầy đi một chút, da dẻ sậm màu hơn, đường nét khuôn mặt rõ ràng hơn, khi nuốt thức ăn, yết hầu di chuyển lên xuống.
Mặt ta ửng hồng, tiếp tục ăn cơm.
Ngài ấy gắp cho ta một miếng thịt, hỏi: “Có chuyện gì muốn kể với takhông?”
Ta dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt của ngài ấy, mở miệng nói: “Hôm nay Thái tử phi kể cho thiếp nghe rất nhiều câu chuyện về quá khứ của ngài, thì ra ngài trước đây… không phải như vậy.”
Tứ vương gia dừng đũa, rồi đặt đũa xuống, trầm ngâm nhìn ta. Tim ta đập thình thịch, cảm thấy mình đã làm hỏng việc, đã nói sai lời.
Ta không phải Thái tử phi, người đã từng sống chết cùng ngài ấy, khi nhắc đến những chuyện không hay trong quá khứ, ngài ấy chắc chắn sẽ không vui.
Nhưng không ngờ, Tứ vương gia lại không hề giận ta. Ngài ấy hỏi ta: “Thái tử phi còn nói gì với nàng?”
Ta chọn một vài câu chuyện dễ nghe để kể cho ngài ấy. Tứ vương gia nghe một cách nghiêm túc, sau đó cười một cái với ta. Nụ cười đó, như là để ta nhìn thấy được hình ảnh của Tứ vương gia mà Thái tử phi đã miêu tả.
“Thì ra nàng ấy còn nhớ những chuyện xưa kia như thế.” Ta nhạy cảm nên liền cảm thấy câu nói này có gì đó không bình thường.
Ta nhìn về phía vương gia, ngài ấy cũng nhìn lại ta. Ánh mắt lạnh lùng, thiếu cảm xúc của ngài ấy trong những ngày qua bỗng trở nên nặng nề làm ta sợ hãi. Ta muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng lại thấy cổ họng mình không thể phát ra tiếng nào.
Ta bất ngờ nhớ đến chiếc cài tóc hoa linh lan.
“Ngài, ngài thích…,” Ta vội che miệng mình lại, tin tức này khiến ta sốc không thua kém gì khi ta phát hiện ra đại tỷ hẹn hò với Chu tiên sinh.
Ngài ấy thích Thái tử phi.
Ngài ấy thích hoàng tẩu của mình.