Minh Nguyệt Bất Quy - Chương 2
3.
Các hoàng huynh của ta thì rất vui vì việc này, nhờ Thái tử phi thành thân mà họ đã lập được một vài chiến công trên chiến trường.
Thái tử có vẻ là một người tốt, ngài ấy mang đến nhiều báu vật quý giá, còn lịch sự khen ta vài câu.
Ngược lại, Tứ vương gia lại trả lời một cách lạnh nhạt.
Ngài ấy nói: “Cảm ơn Thái tử và Thái tử phi đã ban phước.”
Lúc tiến hành nghi lễ, ta nghĩ rằng mình sẽ rất căng thẳng, không thể làm tốt được.
Nhưng bất ngờ thay, ta rất bình tĩnh. Nếu người làm lễ của nước Thục đến đây, họ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên và khen ngợi ta làm rất giống đại tỷ.
Sau khi kết thúc nghi lễ, ta được đám đông đưa về phòng tân hôn. Đại đường rộn ràng, vang lên vài tiếng người gọi ta là tiểu tân nương.
Ta chờ Tứ vương gia đến tận khuya, tai ta đã sưng hết lên.
Ta nhẹ giọng gọi Thái Vân đến, bảo cô ấy tìm cho ta một ít thuốc bôi giảm sưng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bụng ta đói cồn cào, đang tính lén lấy vài miếng bánh trên bàn để ăn, bỗng dưng bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
Một nhóm công tử huyên náo nói muốn gặp tân nương, họ cười ha hả và gọi Tứ vương gia là Tứ ca.
Ta từng nghe về phong tục cưới hỏi ồn ào ở Đại Liêu, nhưng chỉ là đọc trong sách thôi, giờ đây nó lại xảy ra ở chính mình, ta không nhịn được mà nắm chặt váy cưới, lòng rối ren.
“Vương phi của ta không phải để cho mấy đứa nhóc các ngươi nhìn đâu.”
Tứ vương gia phát ra giọng nói khàn khàn men rượu, cản họ lại bên ngoài cửa.
“Tứ ca Tứ ca, mọi người đều nói nữ nhân nước Thục nhỏ nhắn trắng trẻo, sao huynh không để chúng ta nhìn tân nương một chút.”
“Đúng vậy, Tứ ca, đệ cũng chưa từng gặp công chúa nước Thục nữa.”
Ta nắm chặt váy, cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng.
Tứ vương gia lại tiếp tục nói: “Các ngươi đến cả tân lang cũng không chúc say được, lại còn muốn gặp tân nương, nếu để tin đồn truyền ra ngoài thì còn chút mặt mũi nào nữa.”
Tứ vương gia nói: “Nếu muốn gặp vương phi cũng được, tiếp tục uống với ta đi. Người đâu, mang rượu lên đây!”
Ngay lập tức những người đó liền hoảng sợ, cười cười lùi về phía sau. “Tứ ca, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, bọn ta không làm phiền nữa.”
Bên ngoài cửa trở nên yên lặng, tiếng bước chân của Tứ vương gia đang dần lại gần.
Ta nhẹ nhàng quay đầu, không ngờ Tứ vương gia lại đột ngột ôm lấy ta.
Ta kinh sợ kêu lên một tiếng, ngã mạnh xuống giường, chiếc khăn trùm đầu cũng rơi xuống một bên.
Mãi đến bây giờ ta mới nhìn thấy dáng vẻ của phu quân mình.
Ngài ấy có đôi mắt rất đẹp, giống hệt như những gì mà trong sách mô tả, mắt như hoa đào. Ngài ấy đứng gần ta như vậy, ta có thể nhìn thấy rõ những sợi mi dài và dày của ngài.
Tứ vương gia thật sự uống rất nhiều, ngài ấy chống tay, gần như đối mặt với ta, nhưng mắt lại không thể tập trung.
Ngài ấy lắc đầu vài cái, có vẻ đang nhìn xem ta trông như thế nào.
Đến tận khi bên tai truyền đến cảm giác đau đớn, ta mới nhận ra tai mình đang chảy máu.
“Sai rồi.”
Tứ vương gia bất ngờ nói hai từ này rồi mạnh mẽ ngồi xuống bên cạnh ta.
Sai cái gì?
Thái Vân tìm được thuốc mỡ mang về, cô ấy cũng giống như ta, đều không có bản lĩnh, nhìn thấy Tứ vương gia thì căng thẳng đến mức nói không ra lời, vội vàng đặt thuốc mỡ xuống rồi chạy mất.
Ta không giống cô ấy, ta không thể chạy trốn.
Tứ vương gia nhìn thấy thuốc mỡ trên bàn, ánh mắt di chuyển đến dái tai đang chảy máu của ta, rồi nói: “Lại đây.”
Ta cẩn thận ngồi qua, nghĩ liệu ngài ấy có định bôi thuốc mỡ cho ta không. Nhưng không, ngài ấy đưa tay chạm vào dái tai của ta, bóp nhẹ một cái, khiến ta khẽ kêu lên vì đau.
Ngài ấy thu tay lại, đầu ngón tay dính máu tươi.
Ngài ấy đưa tay ra sau lưng ta, lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh. Nhìn thấy chiếc khăn tay, mặt ta lập tức đỏ lên.
Tứ vương gia dùng khăn tay lau sạch ngón tay, sau đó tùy tiện ném xuống đất. Sau khi hoàn thành loạt động tác này, ngài ấy mới dành thời gian nói với ta: “Nàng không có tình ý gì với ta, ta sẽ không chạm vào nàng. Nhớ bôi thuốc mỡ, lấy bánh trên bàn mà ăn nếu nàng thích.”
Nói xong, ngài ấy cởi giày và y phục, xõa tóc ra, chuẩn bị đi ngủ.
4.
Ta ngơ ngác nhìn Tứ vương gia, một lúc lâu mới nhận ra rằng ngài ấy không thích ta, cũng không ghét ta, ngài ấy hoàn toàn không hứng thú với ta.
Ta đứng dậy lấy thuốc mỡ, vừa bôi lên dái tai thì từ phía sau lưng vang lên giọng nói của Tứ vương. Ngài ấy dường như sắp ngủ, nhưng lại đột ngột nhớ ra còn điều gì đó muốn hỏi ta. Giọng nói mơ hồ và trầm thấp, khiến người khác ngứa ngáy.
Ngài ấy hỏi ta: “Nàng thích ngủ bên nào?”
Ta vội đáp: “Bên nào cũng được.”
Ngài ấy khẽ ừ một tiếng, rồi nói: “Ngủ bên trong đi.”
Đêm đã khuya, nến cưới ở đầu giường đang nổ lách tách.
Ta tự tháo đồ trang sức ra, mái tóc căng cứng cả ngày cuối cùng cũng được thả lỏng, bộ váy cưới nặng nề cũng được ta học theo Tứ vương gia vứt sang một bên.
Tứ vương gia cao lớn, nằm duỗi thẳng gần như chiếm hết cả giường.
Ta cẩn thận bò qua, nằm xuống bên cạnh ngài ấy.
Đây chính là đêm tân hôn của ta sao? Ta nắm lấy chăn, hơi thở ngập tràn mùi rượu cay nồng của Đại Liêu, bên tai là tiếng thở đều đặn của Tứ vương.
Đây chính là cảm giác khi gả cho người khác sao? Cơn buồn ngủ kéo đến, mí mắt ta ngày càng nặng, ta trở mình, nhìn Tứ vương gia bên cạnh, góc nghiêng của ngài ấy rất đẹp.
Khác với các hoàng tử của nước Thục, Tứ vương gia mang đậm hơi thở của chiến trường. Dù đang ngủ, ngài ấy trông vẫn rất cảnh giác, dường như ngay lập tức có thể rút dao ra để cắt cổ kẻ thù.
Ta khẽ lên tiếng, cố gắng để giọng mình thật nhẹ nhàng.
“Ta đã gả cho ngài rồi, có thể không cần đánh chiếm nước ta nữa được không?”
Đáp lại ta chỉ là gương mặt đang ngủ của Tứ vương.
“Ta biết, sớm muộn gì thì cũng phải đánh thôi.”
Ta tự thì thầm: “Ta chỉ là một biện pháp tạm thời của các người.”
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, bên cạnh ta đã trống trơn, các ma ma chịu trách nhiệm sắp xếp dọn dẹp đang chờ ở ngoài cửa.
Ma ma trong cung vui mừng nhận lấy chiếc khăn đã chấm máu và mang về cung báo cáo, ta ngáp một cái rồi vẫy tay để các ma ma vào trong chuẩn bị cho việc trang điểm.
Ma ma đeo cho ta một chiếc cài tóc hình hoa lạ lẫm, ta chưa từng thấy loại hoa này trước đây, màu trắng nhỏ nhắn, giống như một chiếc lồng đèn.
Kỹ nghệ thực hiện rất tuyệt vời, đặc biệt là những giọt sương trên lá xanh được làm tinh tế, như là có thể rơi xuống theo bước chân vào giây tiếp theo.
Ta hỏi: “Đây là loài hoa gì?”
Ma ma trả lời: “Bẩm Vương Phi, đây là hoa Linh Lan.”
Trên đường vào cung, ta luôn không nhịn được mà sờ cài tóc, nhưng lại sợ làm rối tóc, thậm chí vì cử động quá rõ ràng mà bị Tứ vương gia nhắc nhở một lần.
Khi đến Trung cung, không ngờ Thái tử và Thái tử phi cũng có mặt.
Ta cúi đầu hành lễ, Hoàng hậu hiền từ, nắm tay ta, khen ta xinh đẹp và đáng yêu.
Thái tử tiến tới nói chuyện với Tứ vương, còn Thái tử phi ở bên cạnh Hoàng hậu.
Hoàng hậu nắm tay ta và Thái tử phi, cười vui vẻ nói với Hoàng đế: “Bệ hạ, ngài xem, hai đứa trẻ này thật ngoan ngoãn phải không?”
Ta cùng với Thái tử phi cúi đầu cười ngượng ngùng, chiếc cài tóc hoa Linh Lan trên đầu cũng nhún nhảy theo cử động.
Thái tử không biết sao bỗng dưng nói: “Ta thấy chiếc cài tóc này rất quen mắt. Nguyệt Nhi, ta nhớ là nàng cũng có một vài chiếc cài tóc hoa Linh Lan như này phải không?”
Thái tử phi nói: “Vài năm trước, hoa Linh Lan rất thịnh hành ở kinh đô, không chỉ có mình thiếp, mà các nương nương trong hậu cung ai cũng đều có vài chiếc.”
Nói xong, nàng nhìn về phía ta, đôi mắt như lưỡi liềm, lại nói tiếp: “Hôm nay nhìn thấy cài tóc của tứ vương phi, mới thấy những cái trước kia chỉ là hạng tầm thường mà thôi.”
Mọi ánh mắt đều dồn về phía ta, lòng bàn tay ta đang ra mồ hôi, trong sách hay là các ma ma cũng không dạy ta cách đối phó với tình huống như thế này.
Tứ vương gia đứng lên, ngài ấy kéo tay ta rồi cười nói với Hoàng đế và Hoàng hậu: “Phụ hoàng, mẫu hậu, cài tóc hoa Linh Lan này là nhi thần tự tay làm, khắp thế gian chỉ có duy nhất một chiếc này.”
Hoàng hậu nghe xong liền nói đùa với Hoàng đế: “Bệ hạ còn nói con chỉ biết đánh trận, bây giờ mới biết con cũng rất quan tâm đến người khác.”
Thái tử cũng chen ngang: “Lát nữa về cung chắc chắn Nguyệt Nhi cũng muốn ta làm một cái cho xem.”
Thái tử phi nhìn về phía Thái tử, Thái tử tiếp tục nói: “Không biết Nguyệt Nhi thích loại hoa gì, ta đích thân làm một chiếc cài tóc cho Nguyệt Nhi thì sao?”
Thái tử phi cười nói: “Thái tử xử lý triều chính cùng phụ hoàng hàng ngày đã đủ vất vả rồi, Nguyệt Nhi được thái tử quan tâm tới là thấy mãn nguyện rồi.”
Sau bữa sáng, ta cứ cảm thấy lơ mơ, ai hỏi gì cũng trả lời chậm chạp.
Trái lại, Thái tử phi dịu dàng lịch thiệp, nói chuyện tỉ mỉ không sai sót, vượt xa ta hàng trăm lần, hàng nghìn lần.
Khi rời cung, Tứ vương gia đột nhiên hỏi ta sau này có muốn vào cung nữa không? Ta lựa lời cẩn thận rồi trả lời: “Nếu trong cung cho mời, thiếp nhất định sẽ đi.”