Minh Nguyệt Bất Quy - Chương 15
38.
Thái tử phi nhìn về phía t, trong ánh mắt nàng ấy có sự hận thù, nhưng nhiều hơn là sự đồng cảm.
“Ngài ấy cũng tính kế muội.”
“bản đồ hành quân là giả.”
“Vì bản đồ giả đó, liên minh Tần Thục tan rã, Tần lập tức hỗ trợ quân đại tấn công Thục quốc.”
Ta lắc đầu, phủ nhận: “Không thể, không thể.”
Thái tử phi nhìn Dạ Viễn và nói: “Ta cảm thấy có lẽ sự ra đi của tiên đế cũng nằm trong kế hoạch của ngài.”
Ta dần dần tỉnh lại, những sự việc xưa kia dần hiện lên trước mắt.
Bỗng nhiên một điều gì đó lóe lên trong tâm trí,
“Săn bắn mùa thu?!” Hoàng đế làm sao có thể vì một đứa con trai đang nguy kịch mà khó thở, cơ thể suy yếu như vậy.
Giọng của Thái tử phi vang xa nhẹ nhàng: “Có lẽ là từ rất sớm, từ khi cô gái thôn dã kia bước vào cung điện.”
Mặt trời đã lặn. Trong bóng đêm, tôi không nhìn rõ được khuôn mặt của Dạ Viễn.
Ngài ấy cuối cùng lên tiếng: “Phụ hoàng qua đời, không nằm trong kế hoạch của ta.”
“Vậy việc tiêu diệt nước Thục, nằm trong kế hoạch của ngài đúng chứ?” Ta hỏi Dạ Viễn.
Dạ Viễn không trả lời ta, nhưng ta hiểu rồi.
Thái tử phi lau khô nước mắt, nàng ấy đứng quay lưng với Tạ Viễn, giữ bình tĩnh và nói: “Ta, Biên Quan Nguyệt, xin tự mình đi đến biên cương, không cần triệu tập, mãi mãi không quay lại.”
Biên Quan Nguyệt nhìn ta lần cuối, nàng ấy mấp máy môi, nhanh chóng nói một câu gì đó. Ta nhìn rõ và nghe rõ.
Nàng ấy nói: “Hãy đi cùng ta.”
Gió đêm thổi lên, Dạ Viễn cuối cùng lại mở miệng: “Bên ngoài lạnh, chúng ta về rồi nói chuyện.”
Ta không di chuyển, đáp lại: “Nói về điều gì?”
Dạ Viễn lại im lặng, có lẽ ngài ấy cũng không biết nên nói gì với ta.
Ta nói: “Nói rằng ngài đã lợi dụng ta, liệu ngài có từng yêu ta không?”
Dạ Viễn giải thích với ta: “Vãn Vãn, nàng khác biệt.”
“Vãn Vãn, ta sẽ đưa nàng đến nơi an toàn nhất mãi mãi.”
“Vãn Vãn, nàng sẽ là Hoàng hậu của Đại Lương.”
Ta lắc đầu, ta không tin nữa. Tình cảm của ngài ấy thật giả dối, giả đến mức khiến ta nghi ngờ. Ngài ấy lại muốn lợi dụng ta cho mục đích gì?
Ngài ấy muốn lợi dụng việc phong ta làm Hoàng hậu để lừa dối phụ hoàng, và với một đòn chí mạng hủy diệt Thục quốc.
Ngày hôm đó, Dạ Viễn đã giam ta trong Trung cung.
Ngài ấy có nhiều việc cần phải làm, và ta chỉ là một trong số đó.
Cửu Hoàng tử từng lén qua cửa sổ để đến gặp ta. Cậu ấy không biết tại sao Biên Quan Nguyệt lại đột ngột bị điều đi biên cương, không biết tại sao ta bị giam trong Trung cung.
Ta nhìn vào khuôn mặt của cậu ấy, đôi mắt vẫn rạng rỡ như trước.
Dạ Tiêu mang đến cho ta thịt bò khô, cậu ấy mở ra giấy dầu và nói cười: “Ta biết là tẩu thích cái này.”
Ta nhìn vào và cảm thấy khó chịu trong dạ dày, nhắm mắt nói: “Ta xin ngài hãy đi đi.”
Đôi tay của cậu ấy, giống như của Dạ Viễn và Biên Quan Nguyệt, đầy máu của người Thục
Dạ Tiêu im lặng một lát, nói: “Chúng ta vẫn là người xa lạ với nhau.”
39.
Đại Liêu không phải là nhà của ta, Thục Quốc mới là nhà của ta.
Ta mài sắc chiếc cài tóc trong im lặng, nghĩ đến một đêm khuya nào đó, khi Dạ Viễn ôm ta ngủ say, ta sẽ đâm sâu vào cổ ngài ấy.
Nhưng số phận luôn muốn chơi đùa với t-.
Thục Quốc đã thực sự tan rã, nhưng không phải do Đại Liêu tiêu diệt.
Dạ Viễn đến gặp ta và nói rằng nước Tống đã tiến quân xâm chiếm nước Thục.
Ngài ấy ôm ta vào lòng, những giọt nước mắt của ta làm ướt vai ngài.
Dạ Viễn ôm ta và hứa với ta: “Vãn Vãn, ta sẽ đem nó trở về.”
Chiếc cài tóc trong tay ta vẫn chưa được rút ra.
Thái Vân được gọi trở lại để hầu han ta, và câu đầu tiên cô ấy nói khi gặp ta là: “Công chúa, nhà của chúng ta đã mất.”
Dạ Viễn vẫn cứng rắn quyết định phong ta làm Hoàng hậu.Ngài áy không biết mình đang làm việc hết sức điên rồ, và bất cứ ai phản đối, ngài ấy đều chém đầu người đó.
Ta chỉ cảm thấy buồn cười, ngài ấy lại làm những điều như vậy để cho ai nhìn thấy.
Sau đó, Trung cung xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn.
Khi ta tỉnh lại, ta thấy mình ở trong đội quân rời đi cùng Biên Quan Nguyệt.
Thái Vân không còn ở đó nữa.
Biên Quan Nguyệt nói với ta: “Là cô ấy tự nguyện, Dạ Viễn không phải người dễ bị lừa như vậy, cần có một xác chết mà ngài ấy biết mới được.”
Ta chia tay nàng ấy ở biên giới, Biên Quan Nguyệt nói với ta: “Vượt qua ngọn núi này, đó là quê hương của muội.”
Ta kéo chặt dây cương, “Đó không còn là quê hương của ta nữa.”
Ta quay đầu lại và nói với nàng ấy: “Ta vẫn muốn nói lời cảm ơn với tỷ.”
Biên Quan Nguyệt mặc bộ giáp, nói: “Chỉ là không muốn thấy muội phải tiếp tục ở lại hoàng cung thôi.”
Ta quay đầu chuẩn bị rời đi, nàng ấy lại gọi: “Vãn Nhi!”
Ta quay lại, nàng ấy do dự mở miệng: “Muội biết Tiểu Cửu…”
Ta gật đầu.
Chỉ là tình cảm của tuổi trẻ dễ phai nhạt, tình yêu cũng không thể kéo dài mãi được. Bây giờ Thục Quốc đã tan rã, cậu ấy sẽ không còn có được công chúa của nước Thục nữa.
Còn về Dạ Viễn, bí mật rằng ngài ấy không thích ăn bánh đậu xanh, từ nay chỉ còn một mình ngài ấy biết.