Minh Nguyệt Bất Quy - Chương 13
30.
Cuối cùng, Tứ Vương gia cầm hai tờ giấy màu đỏ ta cắt và hỏi, “Đây là cái gì?”
“Là má hồng.”
Tứ Vương gia nhìn ta và nói, “Nó là nam nhân.”
Ta nhìn ngắm người tuyết và tự hỏi liệu người tuyết có cần phải phân biệt nam nữ không?
“Thôi, cứ coi như là nữ nhân đi.” Tứ Vương gia đặt tờ giấy lên mặt người tuyết.
Ta nhìn ngắm người tuyết và hỏi Tứ Vương gia, “Vương gia làm sao lại nảy ra ý định xây người tuyết vậy?”
Tứ Vương gia đáp, “Năm ngoái thấy nàng xây quá thấp quá nhỏ, năm nay muốn làm một con to hơn cho nàng.”
Ta nhình ngắm người tuyết cao gần bằng mình, không suy nghĩ liền hỏi: “Vương gia, đây có phải là quà sinh nhật của thiếp không?”
Tứ Vương nhìn về phía ta, “Không phải.”
Ngài tiếp tục hỏi, “Có ai tặng quà cho nàng chưa?”
Ta lấy ra hộp gỗ mà Cửu hoàng Tử đã tặng cho ta cho Tứ Vương gia xem: “Dạ Tiêu đưa cho thiếp, ngài ấy nói cuối năm trong cung bận rộn, lo lắng không có thời gian ra ngoài nên đã tặng trước.”
Từ khi bị kéo vào “thuyền cướp” của Tứ Vương gia, ta và Cửu hoàng Tử ngày càng gần gũi hơn.
Dần dần, ta cũng không còn khách khí với cậu ấy.
Tứ Vương gia quan tâm đến hộp gỗ của ta, bảo ta mở ra xem.
Ta nghĩ không có gì đặc biệt, mở ra thì thấy một chiếc vòng đeo tay màu đỏ.
Tứ Vương gia im lặng, nhìn chăm chú vào chiếc vòng tay trong hộp.
Ta nói, “Ngài ấy còn hô hô hào hào trước khi ra khỏi cung, thiếp còn tưởng là một món quà đặc biệt gì.”
Ta đóng lại hộp gỗ và cười, “Thiếp nghĩ ngài ấy chỉ chọn một cái tương tự từ những món đồ nhỏ của Thập công chúa rồi tặng cho thiếp thôi. Theo tính cách của ngài ấy, không thể có lý do gì để ngài ấy tặng cho thiếp một món đồ bình thường như vậy được.”
Tứ Vương gia hỏi ta, “Vậy theo ý của nàng, tiểu Cửu sẽ tặng nàng cái gì?”
Ta nghiến răng nói, “Ít nhất cũng sẽ tặng thiếp một bức tranh vẽ khi thiếp ngã ngửa trên băng, ngài ấy vì chuyện này mà chế giễu thiếp suốt nhiều ngày.”
Tứ Vương gia nhìn ta, một ánh mắt hiếm khi thể hiện sự sâu sắc và khó đoán.
Sau một lúc dài, trời lại bắt đầu tuyết rơi.
Tứ Vương gia giúp ta khoác áo choàng và đội mũ, nói, “Chúng ta về thôi.”
Đêm đó, Tứ Vương ở lại với ta, ngài ấy vẫn ôm ta ngủ như mọi khi.
31.
Sinh nhật của ta vào ngày 27 tháng Chạp, lúc này mọi người đều bận rộn chuẩn bị lễ Tết, không ai nhớ đến sinh nhật của ta.
Ta không quan tâm, sinh nhật đối với ta không có ý nghĩa quan trọng lắm. Nếu có người nhớ thì đó là sinh nhật, không có ai nhớ thì ta vẫn vui vẻ chờ đến Tết Nguyên đán.
Vào ngày sinh nhật của ta, Tứ Vương gia nói sẽ đưa ta đi chơi. Thái Vân ở bên cạnh thì bồi hồi phấn khích, ta chế nhạo cô ấy lo lắng vớ vẩn.
Thái Vân phàn nàn với ta, “Công chúa quả thực là biết nói dối, người mau ngồi xuống đi, nô tỳ sẽ tạo kiểu tóc thật xinh cho công chúa.”
Ta ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt quét qua những hộp trang sức đầy màu sắc. Thái Vân vẽ lông mày cho ta.
Tứ vương gia bất ngờ đến.
Ta vội vã đứng dậy, Thái Vân lùi về một bên và cúi đầu.
Tứ Vương từ ngoài cửa bước vào, trên tay ngài ấy có một chiếc áo choàng màu xanh xám nhạt. Sau khi vào trong, ngài ấy bảo Thái Vân treo áo choàng lên, rồi khi ra ngoài giúp ta khoác lên.
Khi nhận được chiếc áo choàng, Thái Vân thầm kêu, đi ngang qua ta và lẩm bẩm: “Da chồn, công chúa, da chồn.”
Quả không hổ danh là Tứ vương gia.
Tứ vương gia lại nhìn ta và nói: “Ban đêm gió lớn, mặc ấm vào.”
Ta đáp lời: “Cảm ơn Vương gia.”
Tứ Vương gia tặng áo choàng xong không rời đi, ngược lại còn ngồi xuống.
Ta và Thái Vân nhìn nhau, không biết ngài ấy đang định làm gì.
Thái Vân tiếp tục trang điểm cho ta, trong gương có thể nhìn thấy Tứ Vương gia.
Ngài ấy thỉnh thoảng nhìn ta, thỉnh thoảng nhìn sang chỗ khác. “Công chúa, ngài ấy đang đợi người sao?”
Thái Vân thử cài trâm cho ta, nhỏ giọng hỏi bên tai ta.
Ta mấp máy môi: “Có thể là vậy.”
“Trang điểm xong thì ra tiền viện, chúng ta ra khỏi thành.”
Tứ Vương gia đứng dậy, nói: “Ta đi trước.”
Tứ Vương gia đang đợi ở cửa phủ, khi ta ra ngoài, ngài ấy đang vuốt ve bờm ngựa. Người hầu hành lễ với ta, ngài ấy mới biết ta đã đến.
Quay lại nhìn thấy ta, ngài ấy khựng lại một chút. Ta mỉm cười với ngài ấy. Nghĩ thầm rằng mình vẫn trang điểm hơi quá tay.
“Lên xe đi.”
Hạ nhân mang đến cho ta một chiếc ghế đẩu. Vừa mới ngồi lên, Tứ Vương gia cũng bước vào theo sau.
Ta dịch sang bên cạnh để nhường thêm chỗ cho ngài ấy, không ngờ Tứ vương gia bỗng dưng lên tiếng: “Đang tránh ta à?”
Ta vội vàng phủ nhận, ta đáp: “Không có.”
Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, ta liền hỏi: “vương gia, chúng ta ra ngoại thành để làm gì vậy?”
Tứ vương gia nhắm mắt, cất tiếng: “Đưa nàng đi mừng sinh nhật.”
Ta “à” một tiếng, thầm nghĩ đưa người ta ra ngoại thành để mừng sinh nhật, Tứ vương gia quả là độc nhất vô nhị.
Trên xe ấm áp, ban đầu ta chỉ định nghỉ một lát, nhưng không ngờ lại thật sự ngủ quên. Giọng của quản gia từ bên ngoài xe đánh thức ta, “Vương gia, Vương phi, đã đến rồi.”
Ta mở mắt thấy Tứ vương gia đã thức dậy, ngài ài nhìn thẳng vào ta rồi xuống xe, nhắc nhở: “Mang áo choàng.”
Ta kéo rèm của xe ngựa lên, bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp. Đó là một cánh đồng rộng lớn, được bao quanh bởi hàng rào cao, treo đầy đèn lồng, làm cho đêm tối trở nên mờ ảo và lung linh.
Tứ vương gia hỏi ta: “Thích không?”
Ta gật đầu, nói: “Chưa từng có ai tổ chức sinh nhật cho thiếp như thế này.”
Tứ vương gia dắt ta đến bên cạnh ngài ấy, nói với ta: “Nhìn lên trời.”
Ta nghe theo lời ngài ấy nhìn lên, trời đêm mùa đông cao và xa, dải Ngân Hà rạng rỡ và rộng lớn, ta tấm tắc khen: “đẹp quá.”
Ta nghe thấy Tứ vương gia nhẹ nhàng cười, sau đó ngài ấy nhấc tay lên và nói: “Bắt đầu đi.”
33.
Ta chưa kịp hiểu ý nghĩa của những gì ngài ấy nói, chỉ thấy từ xa trời cao bất ngờ rực sáng lên những chùm pháo hoa, từng bông một, tươi sáng và lấp lánh, cuối cùng hòa vào nhau thành một màn bắn pháo hoa rực rỡ, toàn bộ bầu trời như mở ra những dòng sao băng.
Âm thanh pháo hoa vang vọng làm tai ta rền vang, ta nhìn những pháo hoa đủ màu sắc và hình dáng khác nhau trên bầu trời, trái tim ta cũng rung động theo nhịp đập của âm thanh này, sắp chạy ra khỏi cổ họng. Trong mùa đông khô khan lạnh lẽo, ta có được một màn pháo hoa dành riêng cho mình.
Màn pháo hoa này không phải để chào đón năm mới, mà là để mừng sinh nhật của ta.
“Thích không?” Giọng của Tứ vương gia vang lên.
Ta quay đầu nhìn, nâng giọng hỏi: “Cái gì?”
Tứ vương gia cười nhẹ, sau đó cũng nâng giọng lớn hỏi: “Thích không”
Ta cứng nhắc gật đầu, tiếng pháo hoa nổ vang vọng khắp nơi, ta đáp lại lớn: “Rất thích! Rất rất thích!”
Sau khi nói xong, ta tiếp tục nhìn những pháo hoa chưa kết thúc. Ngay lúc này, tâm trí ta trở nên rất tỉnh táo, và cảm giác trong cơ thể dường như cũng được làm sạch bởi hơi thở lạnh lẽo. Ta biết rằng dù cho ngài ấy có thích ta, cũng chỉ đến với mức độ này thôi.
Ngài ấy tên là Dạ Viễn, Viễn như núi cao sông xa. Ta là Khương Vãn, Vãn như đến muộn. Khi ta rời xa quê nhà, đi xa hàng ngàn dặm đến Đại Liêu, ngài ấy là chỗ dựa dẫm duy nhất của ta.
Dù là vô tình hay cố ý, những lời nói và những hành động đó đều mang lại cho ta cảm giác ấm áp vô cùng. Ta muốn gần gũi hơn, muốn dựa dẫm nhiều hơn, ta muốn cùng ngài ấy trở thành một cặp phu thê hòa thuận như trong sách. Nhưng dần dần, ta nhận ra rằng, ta không thể hiểu và cũng không thể nhìn rõ được toàn bộ bức tranh mang tên Tứ vương gia.
Pháo hoa rồi cũng sẽ tàn, ta ngước nhìn bầu trời đêm trở lại bình yên, mắt ứ đọng, trong lòng nghĩ rằng đến đây thôi. Ta nhìn về phía Dạ Viễn, ngài ấy cũng nhìn ta, ánh mắt mờ dần trong nước mắt, ta cố nở một nụ cười, nói: “Cảm ơn.”
Ngài ấy không phải là ngôi sao của ta, ngài ấy rơi xuống vì một người khác, vô tình đi qua bầu trời của ta mà thôi.
34.
Sau năm mới, mọi người dường như đột nhiên bận rộn lên, thậm chí Cửu Hoàng tử, người lười biếng nhất, cũng ít đến thăm ta hơn.
Cậu ấy được Tứ vương gia cho gia nhập trại quân, bắt đầu từ vị trí thấp nhất là lính.
Trong khi đó, Tứ vương gia, đang bận rộn điều tra một vụ án mạng. Theo quy định thông thường, những vụ việc nhỏ như vậy không cần Tứ vương gia phải ra tay.
Nhưng không ngờ sau khi vụ án kết thúc, gia đình đó lại tiếp tục gây ồn ào, kêu gọi sự công bằng. Vụ việc cuối cùng đã bị một vị quan đưa ra trước triều, buộc Tứ vương gia phải nhận vụ án, tiến hành điều tra lại.
Sau khi điều tra trong nửa tháng, Tứ vương gia đã bí mật đến cung điện một lần và khi trở về, ngài ấy đã thu thập bằng chứng đã chuẩn bị sẵn và sau đó gửi vào cung điện.
Khi Hoàng đế nhìn thấy, người cực kỳ tức giận, ngay lúc đó ra lệnh bao vây cung Đông, kéo Thái tử đang ngủ ngon giữa đêm ra khỏi giường, tức giận nói rằng ngài ấy không xứng đáng làm Thái tử.
Ta nghe kể từ người lính canh đêm đó rằng, sau khi tỉnh lại, Thái tử nhìn thấy Tứ vương gia đứng sau Hoàng đế, giống như mơ màng, Thái tử chỉ vào mặt Tứ vương gia và lớn tiếng mắng mỏ, rồi quỳ gối khóc lóc, nói rằng bị oan.
Ta biết điều này không phải là bị oan, vì Thái tử mặc dù không đủ can đảm để làm những việc đó, nhưng dưới sự kích động của Hoàng hậu, một người thân vương vô tội đã bị giáng chức vì tham nhũng và hối lộ, cónhững người không có kinh nghiệm cầm kiếm cũng có thể học được cách giết người.
Ta vẫn tin rằng Hoàng đế thương Thái tử, và có lẽ Tứ vương gia cũng đã từng quý trọng những khoảnh khắc vui chơi học hành cùng Thái tử khi còn nhỏ.
Nhưng những điều này không đủ để làm rung chuyển họ. Họ thật sự đáng sợ. Ta cảm thấy sợ hãi trước hành động không do dự của Tứ vương gia và Hoàng đế.
Thái tử bị cấm túc, Thái tử phi cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Bây giờ, ta không thể nào vào được Đông cung nữa. Trong khi đó, Tứ vương gia cũng nhận được một nhiệm vụ quan trọng khác:
Nam hạ chinh phạt nước Tấn.
Khi thánh chỉ truyền đến phủ, cả sân chúng ta đều quỳ xuống. Lúc này trời đã ấm áp, quan truyền chỉ thậm chí còn cố ý chọn giờ sáng ấm áp để đến.
Dưới lòng bàn tay ta đè chặt một viên sỏi nhỏ, khiến tâm trí ta bồn chồn không yên. Thái Vân quỳ bên cạnh, cũng giống như ta, ngón tay run rẩy.
Thánh chỉ ghi rõ, Hoàng đế sẽ thân chinh dẫn quân đánh dẹp nước Tấn, Tứ vương gia sẽ theo quân ra trận. Quan thái giám dõng dạc đọc xong, nịnh hót lấy lòng: “Thưa vương gia, xin hãy tiếp nhận thánh chỉ.”
Ta và Thái Vân như hiểu ý nhau. Thái Vân lắp bắp, giọng run rẩy: “Công chúa…” Ta muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra lời. Run rẩy nắm lấy tay Thái Vân, ta cuối cùng cũng mở lời: “Đừng sợ, ta vẫn ở đây.”
Nước Tấn nằm giữa Đại Liêu và nước Thục. Tiên đế nước Tấn nhu nhược vô năng, e sợ kỵ binh Thiết Diệp của Đại Liêu, nên đã đầu hàng Đại Liêu.
Tuy nhiều lần giúp Đại Liêu tấn công nước Thục, nhưng ngầm dung túng, nước Thục mới không bị diệt vong, dẫn đến việc nước Tấn hoàn toàn bị bao vây bởi Đại Liêu.
Sau khi tân đế lên ngôi, ông ta đã nhiều lần xung đột với Đại Liêu, thậm chí còn công khai chống lại.
Mất đi nước Tấn, nước Thục như miếng thịt mỡ béo ngậy phơi bày trước miệng sói.
Nỗi run rẩy hiện rõ trong mắt ta khi nhìn Tứ vương gia. Liệu ngài ấy có buông tha cho đất nước của ta? Liệu ngài ấy có e dè vì trong phủ còn có một công chúa nước Thục?
Trước khi đại quân lên đường, Cửu hoàng tử đã đặc biệt đến gặp ta.