Minh Nguyệt Bất Quy - Chương 1
1.
“Bẩm, con nguyện ý gả đi ạ.”
Ta đứng ở phía sau giơ tay lên.
Phụ hoàng có rất nhiều công chúa, nhưng người được sủng ái nhất là trưởng công chúa Trường Ninh, con gái đầu tiên của người.
Còn ta là người vô giá trị nhất, phụ hoàng có lẽ đã quên rằng người còn có một đứa con gái là ta.
Triều ta yếu kém bị nước Liêu lớn mạnh xâm chiếm, chúng yêu cầu trưởng công chúa phải hòa thân.
Trưởng công chúa ôn nhu hiền thục, lại đoan trang, người đã thầm thương trộm nhớ thầy dạy cờ vây, Chu tiên sinh từ lâu.
Hai người tình sâu nghĩa nặng, nhưng nay lại phải chia ly vĩnh viễn.
Ta nấp sau cây cổ thụ trong ngự hoa viên, nhìn thấy Chu tiên sinh ôm chặt trưởng công chúa, trông hai người thật đáng thương.
Trưởng công chúa đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta không biết làm sao để đền đáp, chi bằng đi hòa thân thay cho tỷ ấy.
Dù sao, là một công chúa, cũng sẽ đến lúc phải đi hòa thân, nếu không phải là ta, thì cũng là một trong số những công chúa này.
Mọi người nhường đường, ta lo lắng nuốt nước bọt, nắm chặt tà váy bước đến trước mặt phụ hoàng.
“Ngươi là ai?” Phụ hoàng quả nhiên không nhận ra ta.
Hoàng hậu vội vàng lên tiếng: “Bệ hạ, đây là con gái út của người, do Khương thị sinh ra.
Phụ hoàng suy nghĩ một lúc rồi mới nhớ ra mẹ của ta, người lúng túng vỗ vai ta nói: “Đúng là con gái ngoan của trẫm, công chúa hiền đức của nước Thục ta.”
Mấy năm nay chiến tranh liên miên, lớn lên trong cung cũng được xem như là may mắn, không lo thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là thỉnh thoảng ta lén ra ngoài, sẽ thấy cảnh tượng người dân đói khát đến mức ăn cả rác, trẻ em thì khóc lóc vì đói, thực sự khiến lòng ta vô cùng khó chịu.
Công chúa Trường Ninh có ân tình rất lớn với ta. Sau khi mẹ ta qua đời, trong cung không có một vị nương nương nào chịu nuôi dưỡng ta, chính công chúa Trường Ninh đã cầu xin hoàng hậu, nói mình thiếu một người bạn để chơi cùng, nhờ vậy mà ta mới được nuôi dưỡng trong Trung cung.
Nước Liêu chỉ đích danh yêu cầu trưởng công chúa đi hòa thân, nhưng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện ta. Nước Liêu cũng không còn cách nào khác, vì dù sao ta cũng được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của hoàng hậu, cũng coi như là trưởng công chúa.
Ta không gả cho thái tử của nước Liêu. Triều đình nước ta suy yếu, nước Liêu binh mạnh mã thịnh, trong thư hòa thân của họ viết rằng ta sẽ gả cho Tứ vương gia của nước Liêu.
Ta biết vị Tứ vương gia này, chiến thần bất bại của nước Liêu, chính hắn đã chèn ép nước ta đến bước đường cùng, dẫn đến cảnh phải gả công chúa sang cầu hòa.
Ngày rời khỏi hoàng thành, phụ hoàng, hoàng hậu, các nương nương trong hậu cung, các công chúa mà ta hầu như chưa từng gặp, cùng các hoàng tử đều đến tiễn ta.
Hoàng hậu nương nương rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay ta nghẹn ngào nói: “Con ngoan, đến đó con không cần phải dè dặt mọi thứ, phụ hoàng và mẫu hậu đều ở đây.”
Các nương nương cũng đồng loạt phụ họa theo.
Ta nhất thời không biết phải làm sao, có nên bắt chước dáng vẻ hàng ngày của các tỷ tỷ, nhào vào lòng hoàng hậu nương nương khóc lóc nói rằng không muốn rời khỏi nhà hay không.
Hoàng hậu nương nương thấy ta không có phản ứng, nước mắt liền đọng lại trong mắt, người lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi, nói: “Đã gần đến giờ rồi, đừng để sứ giả Đại Liêu phải chờ.”
Công chúa Trường Ninh cũng đến, mắt nàng đỏ hoe, nhưng vẫn giữ dáng vẻ cao quý và dịu dàng như mọi ngày.
Ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn phải nói với tỷ ấy một câu. Ta bước đến bên tỷ ấy, khẽ nói: “Đại tỷ không cần phải áy náy, hồi nhỏ nếu không có tỷ lên tiếng đưa muội vào trung cung, có lẽ muội đã chết đói trong lãnh cung rồi.”
Công chúa Trường Ninh nắm lấy tay ta, mím chặt môi, cố nén nước mắt, tặng ta một nụ cười.
Ta đành nói tiếp: “Đại tỷ, tỷ với Chu tiên sinh rất xứng đôi. Sau khi muội xuất giá, tỷ sẽ có thời gian để tính toán kỹ lưỡng hơn.”
Ta vừa nói vừa nháy mắt với công chúa Trường Ninh, “Nếu khoảng thời gian mà muội tranh thủ được cho tỷ có thể giúp hai người kết thành phu thê, thì muội cũng mãn nguyện lắm rồi. Đến lúc đó mong tỷ hãy gửi một phần kẹo mừng cho muội nha.”
Công chúa Trường Ninh gật đầu, cuối cùng cũng nở một nụ cười thật tươi.
Tỷ ấy tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống và đeo vào tay ta. Ta nhận ra chiếc vòng ngọc này, đông ấm hè mát, là một trong những bảo vật mà phụ hoàng đã đặc biệt tìm kiếm cho lễ trưởng thành của tỷ tỷ.
“Muội muội, đến Đại Liêu mọi chuyện phải cẩn thận, đừng tranh cãi với người khác, nhưng cũng không được để bản thân chịu ủy khuất. Đại tỷ tuy sức mỏng, nhưng ở Đại Liêu cũng có vài người bạn quen biết, có việc gì cứ để họ nhắn lại cho tỷ.”
Ta gật đầu, nhưng trong lòng biết rằng ta sẽ không bao giờ tìm đến bạn của công chúa Trường Ninh. Ta gả đến Đại Liêu chỉ là kế hoãn binh, vài năm sau, có thể là năm năm, hoặc bảy năm, hai nước sớm muộn gì cũng sẽ lại chiến tranh.
2.
Lúc đó ta sẽ làm gì nhỉ? Cầu xin Tứ vương gia tha cho nước mình, hay là viết thư để phụ hoàng đầu hàng trước?
Làm sao biết được đây? Ta ngồi lên xe ngựa đi đến Đại Liêu, cung nữ đi theo khóc lóc ấm ức, cô ấy thấy ta không khóc, liền hỏi tại sao? Ta hỏi cô ấy còn lo lắng về chuyện gì hay sao?
Cung nữ khóc lóc nức nở, nói không nỡ rời xa cha mẹ, đệ đệ nhỏ, không nỡ xa tình lang, càng không nỡ xa đám tỷ muội trong cung.
Ta chỉ cười, nói: “Mẫu phi ta mất sớm, phụ hoàng cũng không nhớ tới ta, các công chúa khác trong cung không biết ta đã lớn lên như thế nào, đã bao nhiêu tuổi. Chẳng có ai trong cung quan tâm đến việc ta có thích ai hay muốn gả cho ai không. Thà đến Đại Liêu gả cho Tứ vương gia, làm một vương phi, còn hơn là sống trong cung một cách mờ nhạt, chờ đến tuổi cập kê rồi gả đại cho một nhà nào đó.”
Những cảnh quen thuộc dần dần biến mất, khi đến kinh thành Đại Liêu, ta kéo màn xe ngựa, bên ngoài là những con phố tấp nập, ồn ào.
Người dân, giọng nói cùng những con phố xa lạ, ngay từ khoảnh khắc này, ta bỗng nhận ra mình thực sự đã rời xa quê nhà, đến với mảnh đất khác.
Một mảnh đất không có chốn về.
Ta chưa từng gặp Tứ vương gia Đại Liêu, chỉ nghe nói ngài ấy cao lớn, một tay có thể vặn gãy cổ người, và là người thông thạo chiến thuật quân sự, bất bại trên chiến trường.
Ta nhìn vào đôi tay mỏng manh của mình, lòng không khỏi run sợ. Ta nghĩ rằng sau khi gả đi, ta nhất định phải giảm bớt sự tồn tại của mình, dù có phải chịu đựng một chút bất công cũng không sao.
Trang phục cưới của Đại Liêu khác với nước ta, trang sức ngọc trai lấp lánh treo lớp lớp, những chiếc khuyên tai kéo lệch tai ta đau tới chảy máu, ta ngồi trong kiệu, thở dài, hai tay nắm lấy chiếc khuyên tai, muốn rơi nước mắt.
Khi xuống kiệu, ta nắm chặt tay cung nữ, tay còn lại cẩn thận cầm váy, nỗi sợ hãi treo lơ lửng ở cổ họng.
Ta được dẫn vào đại sảnh, trong đó có tiếng cười đùa hò reo của nhiều nam nhân, nói rằng tân nương đến rồi, Tứ vương gia mau vén khăn che mặt.
Chúng hành động phóng túng, lúc đó ta chỉ có một suy nghĩ.
Ở nước Thục, khi gả con gái đi vào buổi hoàng hôn, cha mẹ buồn bã , đứa con gái cũng rơi lệ.
Trước khi đến nhà chồng, sẽ có pháo hoa chào đón. Sau khi thực hiện nghi lễ thờ đường của tổ tiên, tân lang sẽ dắt tân nương đi chúc rượu. Sau khi hoàn thành chuỗi nghi lễ này, lễ cưới được coi là hoàn tất.
Ta đi theo họ đến giữa đại sảnh.
Khi chiếc khăn trùm đầu rung rinh, ta nhìn thấy bên cạnh là đôi giày nam màu đỏ sậm. Ta lại nhìn giày cưới của mình, xác nhận rằng hoa văn trên chúng giống nhau.
Hoàng đế không đến, thay vào đó là Thái tử cùng với Thái tử phi.
Ta có biết một chút về vị Thái tử phi này, nàng ấy là một nữ tướng mà bất kỳ nữ nhân nào cũng ngưỡng mộ, đại tỷ cũng đã nhiều lần kể cho ta nghe về Thái tử phi.
Về nhan sắc, Thái tử phi không thua kém bất kỳ một tiểu thư quý tộc nào, nhưng khi nói đến tài năng lãnh đạo quân đội và chiến đấu, Thái tử phi luôn là người đứng đầu.
Đại tỷ đã đọc bài thơ của Thái tử phi cho ta nghe, tỷ ấy nói rằng nếu họ không sinh ra ở hai nước đối địch với nhau, tỷ ấy nhất định sẽ làm bạn với người này.
Một nữ nhân phi thường như vậy cuối cùng cũng thành thân với Thái tử, ta chỉ có một chút tiếc nuối, ngay cả nữ nhân như Thái tử phi cũng phải thành thân.