Minh Châu Ám Đầu - Chương 3
10
“Diệp Tu, ngươi ăn nói cho cẩn thận!”
Ta kéo con trai đứng phía sau Diệp Tu, sắc mặt tối sầm như đáy nồi, cố nén giận mà không tát thẳng vào mặt hắn.
Diệp Tu hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại.
“Lý Minh Châu, giờ ngươi còn kiêu ngạo, lát nữa sẽ có lúc ngươi phải khóc! Đây chính là cái tên tạp chủng đó sao? Chư vị đại nhân, các ngài nhìn xem, đôi mắt này, đôi mày này, có chỗ nào giống ta…”
Giọng nói của Diệp Tu ngày càng nhỏ, cuối cùng không nói tiếp được nữa. Hắn cứ duy trì tư thế há miệng, đồng tử mở lớn, chet đứng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diệp Bình An.
Diệp Bình An vừa tập luyện xong, mặc bộ y phục bó sát màu đen, trên khuôn mặt vẫn còn mồ hôi lấm tấm. Thiếu niên với dáng vẻ hiên ngang, cao lớn như cây tùng xanh thẳng tắp.
Nhưng điều đặc biệt là, những đường nét sáng sủa, tuấn tú trên khuôn mặt của nó lại giống hệt Diệp Tu, hầu như không khác biệt chút nào.
“Phì! Mẹ ta đã phải chịu khổ nuôi nấng ta lớn lên, ngươi dám xúc phạm bà sao!”
Diệp Bình An siết chặt nắm đ//ấm, liền giáng một cú thẳng vào mặt Diệp Tu. Lực tay của nó mạnh hơn nhiều so với Lý Tư Viễn, và ra tay hoàn toàn không nương tình. Diệp Tu hét thảm một tiếng, lùi mấy bước và ngã xuống đất, m//áu mũi chảy ròng ròng.
Mấy quan viên của Binh bộ lắc đầu thở dài.
“Thật là loại người gì thế này, cứ đâm đầu vào bôi tro trát trấu lên mặt mình!”
“Đúng vậy, ta chưa từng thấy ai có vẻ ngoài giống cha con đến thế này, Diệp đại nhân, ngài thật sự…”
“Đứa con xuất chúng thế này mà ngài không muốn nhận, thôi thì ta nhận nó làm con nuôi vậy!”
Trong tiếng trêu đùa của mọi người, Diệp Tu mặt đỏ bừng, lấy tay áo che mũi, cố gắng đứng lên. Hắn muốn bước tới nhận con nhưng lại sợ mất mặt hơn nữa trước mặt các quan viên, do dự một lúc, hắn đành cúi đầu chạy trốn trong nhục nhã.
Khi mấy vị quan viên rời đi, Diệp Bình An tức giận đá vào trụ cột gần cửa.
“Mẹ! Năm xưa mẹ bị mù hay sao mà lại chọn một kẻ như thế? Hắn còn dám dẫn người đến nhà tố cáo mẹ thông dâm! Nếu không phải con giống hắn, mẹ có giải thích thế nào cũng không thoát được cảnh vào ngục, còn phải chịu đòn roi. Hắn rõ ràng là muốn lấy m//ạng của mẹ!”
Ta xấu hổ cúi đầu.
Năm đó, tuổi còn trẻ, lại không hiểu chuyện, thực sự là có chút mê muội bồng bột rồi.
11
Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, cả hai đứa con trai của ta đều đã đ//ánh cho Diệp Tu hai trận đòn nhừ tử. Ta biết chắc hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Nhưng hiện tại ta chỉ có thể tính từng bước một, trước hết phải mở quán rượu ở kinh thành rồi tính tiếp.
Quán rượu mang tên “Văn Hương Lâu,” mọi việc đều do con gái ta, Khánh Nhi, lo liệu. Nhìn đôi huynh muội này, ta thường cảm thán không biết cha mẹ ruột của chúng là người thế nào mà lại sinh ra những đứa trẻ tài giỏi như vậy, khiến ta may mắn mà nhận được chúng vào nhà.
Khi vào kinh thành, ta mới biết được sự thật. Đúng vậy, chúng không phải là những đứa trẻ bình thường. Cha ruột của chúng chính là Cửu vương gia của triều đình.
Cửu vương gia nổi tiếng là phong lưu, nạp hết người thiếp này đến người thiếp khác, con cái trong phủ thì đông đúc. Phủ đệ của hắn đầy rẫy những âm mưu tranh đoạt.
Khi vương phi sinh hai đứa trẻ thì chẳng may khó sinh mà qua đời, nếu không có vương gia che chở, e rằng đôi huynh muội này đã không còn m//ạng. Nhưng đến khi hai đứa lên bốn tuổi, cuối cùng chúng vẫn gặp nạn.
Vương gia lơ là một chút, để bọn người hầu dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài và bị bọn buôn người bắt đi.
Lý Tư Viễn từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nghĩ sâu tính kỹ hơn người. Nó biết nếu quay lại vương phủ, bản thân sẽ lại phải đối diện với bao hiểm nguy, vì vậy nó dặn dò muội muội giấu kín thân phận thật của mình.
Sau khi vào kinh, vì Khánh Nhi có diện mạo giống hệt vương phi quá cố, tình cờ bị quản gia của vương phủ nhận ra. Hai huynh muội lợi dụng tình thế, để Khánh Nhi nhận lại Cửu vương gia, nhưng vẫn giấu đi thân phận của Lý Tư Viễn.
Hiện tại, Khánh Nhi đã là An Bình Quận chúa, một trong những nhân vật nổi bật của kinh thành, được Cửu vương gia yêu thương hết mực, coi nàng như báu vật, muốn gì được nấy.
“Người xem quán rượu này khí phách không? Con còn thiết kế một hệ thống danh thiếp, ngày mai khai trương, chỉ những gia đình quyền quý nhận được thiếp mời mới được vào. Đồ ăn trong quán, món rẻ nhất cũng phải hai lượng bạc! Càng như vậy, các quan lớn trong triều sẽ càng chen chân vào quán ta mà thôi. Người chỉ việc ngồi đó mà đếm tiền, ha ha ha ha ha!”
Khánh Nhi vừa cười lớn vừa nói, tay đặt hông một cách đầy đắc ý. Ta cười, đưa tay chọc vào trán nó: “Giỏi, giỏi thật. Quả không hổ danh là Khánh Nhi nhà chúng ta, làm ăn giỏi quá.”
Sáng hôm sau, ta dậy sớm đến Văn Hương Lâu.
Văn Hương Lâu nằm trên con phố phồn hoa nhất của kinh thành, đường Trường An. Quán có tám gian cửa lớn, phía sau còn có một khuôn viên rộng chiếm nửa phần sân, được chia thành nhiều gian phòng riêng biệt.
Mỗi gian phòng đều có cửa sổ hướng ra sân, sân được trồng đầy cây cối và hoa cỏ, mỗi cửa sổ là một cảnh đẹp thanh tịnh, tinh tế vô cùng.
“Thật là tuyệt vời.”
Được ta khen ngợi, Khánh Nhi hãnh diện ngẩng cao đầu: “Người cứ thong thả đi dạo một vòng, con đi ra phía trước bận chút việc.”
12
Ta một mình dạo bước trong sân, đi được vài bước thì chạm phải một nhóm phụ nhân ăn mặc hoa lệ.
“Ôi, đây là ai vậy? Trời ơi, sao ngươi lại vào đây được?” Một giọng nói the thé, cường điệu vang lên. Ta ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp khuôn mặt đầy ghen tị của Triệu Lan Nhược.
“Các vị xem, đây chính là người mà lão gia của ta nuôi ở quê nhà Dương Châu.” Triệu Lan Nhược giơ tay chỉ vào ta, giới thiệu với các phu nhân xung quanh.
“Một kẻ ngoại thất, không có danh phận gì, nhờ con trai có chút tiền đồ, giờ lại dám đến đây diễu võ dương oai. Tiện tỳ này, lão gia tốt bụng ban cho danh phận quý thiếp, vậy mà nàng ta còn không thèm để ý.”
“Cả quý thiếp còn không thèm để ý? Chẳng lẽ nàng ta muốn làm bình thê? Ha ha ha, không thể nào, Triệu tỷ tỷ, sao tỷ lại để nàng ta ngông cuồng như vậy?”
“Đúng thế, nghe nói Dương Châu là nơi nuôi dưỡng những cô gái thanh mảnh, nhìn bộ dạng của nàng ta thì biết chẳng phải hạng người đoan chính. Đường đường là một vị tướng quân như Tuyên Vũ, thế mà lại có một người mẹ như vậy, thật khiến người ta phải dị nghị.”
Một vị phụ nhân lớn tuổi hơn trong nhóm đứng bên cạnh, nghe thấy những lời đó thì không nhịn được mà tiến lên vài bước về phía ta, giọng nói lạnh lùng: “Người ta vẫn nói tấm lòng cha mẹ bao la, vậy mà ngươi, một nữ nhân, nếu thật sự nghĩ cho con trai mình, thì nên để Tuyên Vũ tướng quân được ghi vào danh sách dưới danh nghĩa của Triệu muội muội, để nàng làm đích mẫu. Sao có thể vì tư lợi mà hủy hoại danh tiếng của con trai mình?”
Mấy người đó mỗi người một lời, nói cả buổi trời, cuối cùng ta cũng hiểu rõ được câu chuyện mà Triệu Lan Nhược đã bịa đặt ra.
Thì ra trong thời gian ngắn, tin tức đã lan khắp kinh thành. Hóa ra ta bị đồn là ngoại thất của Diệp Tu ở Dương Châu, lén sinh ra một đứa con. Bây giờ khi con ta thành đạt, ta quay về đòi Diệp Tu bỏ Triệu Lan Nhược và lấy ta làm chính thê.
Triệu Lan Nhược thì được khen là người hiền lành, khuyên Diệp Tu nạp ta làm quý thiếp, thậm chí còn rộng lượng đề nghị ghi tên Diệp Bình An dưới danh nghĩa của nàng, cho nó một thân phận chính thống.
Từ đó về sau, cả nhà sống hòa thuận. Nhưng ta tham lam vô độ, không chịu đồng ý, còn bảo Diệp Bình An đ//ánh đ//ập cha ruột của mình.
Ta gần như bật cười vì tức giận. Triệu Lan Nhược này tính toán thật giỏi, ngay cả cha ta ở Dương Châu cũng có thể nghe thấy lời đồn đại rồi.
“Thiếp? Ý ngươi là ta phải tự ký giấy bán thân, tự đem mình bán cho ngươi, nuôi con trai đến lớn để nó kiếm danh tiếng cho ngươi? Hóa ra tất cả những điều tốt đẹp trên đời này đều để ngươi chiếm hết cả à? Mặt ngươi dày thật đấy!”
Ta không khách khí mà lật mắt khinh bỉ, những người xung quanh ngẩn người.
Triệu Lan Nhược tức giận đến mức mặt tím tái, nhưng lại phải giữ bộ mặt rộng lượng trước mọi người. Nàng ta nắm chặt khăn tay, nghiến răng nhìn ta: “Lý muội muội, triều đại này coi trọng đạo lý luân thường, Diệp Bình An là con riêng, sau này trên con đường làm quan sẽ khó mà tiến xa. Ngươi có hiểu hay không?”
13
Bên cạnh, một vị phu nhân vội vàng khuyên thêm: “Nàng ta là một thôn phụ hèn kém, thấy gia đình ngươi giàu sang tất nhiên chỉ muốn trèo cao, làm sao mà có tầm nhìn gì được?”
“Đúng thế, nữ nhân này vừa nhìn đã biết là kẻ ham mê hư vinh, không hiểu làm cách nào mà lại lẻn vào đây.”
“Đây là tửu lâu của An Bình Quận chúa, hôm nay vào được nơi này thì nhà nào chẳng là danh gia vọng tộc của kinh thành. Triệu muội muội, đừng chấp nhặt với loại người này, cứ bảo người đuổi nàng ta ra, tránh làm mất mặt mũi của chúng ta.”
Một nhóm người ríu rít nói xong, ra lệnh cho đám đầy tớ chuẩn bị đuổi ta ra ngoài. Ta đương nhiên không chịu, ra sức giằng co.
Đang lúc ồn ào, bỗng nhiên ta thấy Khánh Nhi mang theo người, nét mặt lo lắng, vội vã chạy về phía chúng ta.
“Chuyện gì đây? Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Bẩm Quận chúa, trong tửu lâu có một thôn phụ không biết điều lẻn vào.”
Triệu Lan Nhược cung kính hành lễ, cúi đầu lấy lòng nói với Khánh Nhi: “Người này dám xúc phạm Quận chúa, ta sẽ bảo người vả vào miệng nàng ta, sau đó đuổi đi.”
Khánh Nhi phất tay, ra hiệu cho hai tỳ nữ lực lưỡng bước lên, rồi liếc nhìn ta một cái, hỏi: “Đánh bao nhiêu cái?”
Ta chưa kịp mở lời, Triệu Lan Nhược đã nhanh chóng tiến lên, ánh mắt tràn đầy đắc ý nhìn ta.
“Đánh năm mươi, một trăm cái, một trăm cái.”
Ta gật đầu.
“Được, vậy thì một trăm cái.”
Lời vừa dứt, hai tỳ nữ lập tức tiến tới, một người giữ chặt vai của Triệu Lan Nhược, người kia giơ tay thật mạnh tát vào mặt nàng ta.
“Chát!”
Tiếng vang rõ ràng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Triệu Lan Nhược bị đánh ngớ người, ngơ ngác nhìn ta, rồi lại nhìn về phía Khánh Nhi, định nói vài lời giải thích, nhưng tỳ nữ không cho nàng ta cơ hội, tiếp tục vung tay “bốp bốp” mấy cái, khuôn mặt Triệu Lan Nhược lập tức sưng phồng như đầu lợn.
“Quận chúa, Quận chúa, có phải đã đánh nhầm người rồi không?”
Một phu nhân bên cạnh dũng cảm lên tiếng can ngăn. Khánh Nhi liếc mắt nhìn nàng ta, rồi tiến tới khoác tay ta.
“Dám xúc phạm mẹ ta, đánh nàng ta là đúng! Còn các ngươi nữa! Mỗi người lát nữa sẽ bị đánh mười cái vào miệng!”
Nói xong, Khánh Nhi quay sang nhìn ta cười:
“Hì hì, mẹ ơi, hôm nay cha con tới rồi, ông ấy muốn gặp mẹ.”