Minh Châu Ám Đầu - Chương 2
07
Diệp Tu và thê tử hắn nói liên tục không ngừng nghỉ, chỉ trong chốc lát đã sắp xếp xong thân phận của mẹ co ta một cách rõ ràng, đâu vào đấy.
Ta thử thăm dò chen vào: “Có thể… nó không phải con của ngươi đâu!”
Lời vừa dứt, sắc mặt Diệp Tu lập tức sa sầm. Hắn hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn ta một cái đầy khó chịu: “Lý Minh Châu, quý thiếp đã là sự ưu ái vì nể tình Viễn nhi. Ngươi đừng không biết điều.”
“Ngươi chỉ là con gái một thương gia, làm sao có thể nuôi dạy được một đứa con học thức xuất chúng như thế này? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Viễn nhi có được ngày hôm nay, đều là giống ta. Con ta sinh ra đã biết đọc sách.”
Diệp Tu lại bước tới, đi vòng quanh Lý Tư Viễn một lượt, thấy khí chất nó xuất chúng, ngũ quan tuấn tú, hắn càng thêm tự mãn, hớn hở ra mặt: “Viễn nhi, con và ta thật đúng là giống nhau như đúc!”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay vỗ vai Lý Tư Viễn. Lý Tư Viễn đã sớm thấy khó chịu, liền lập tức gạt phắt tay hắn ra: “Ngươi bị bệnh à!”
Lý Tư Viễn cau mày nhìn về phía Diệp Ngọc.
“Sớm biết cha mẹ ngươi có chứng cuồng loạn, ta đã không đến nhà ngươi làm gì. Tự dưng lại có người nhận bừa con trai, thật là xúi quẩy!”
Diệp Ngọc đỏ mặt tía tai. Với thân phận của hắn, làm sao dám mơ leo lên được Lý Tư Viễn. Cũng là tình cờ, hôm nay hai người họ gặp nhau ngoài cửa, hắn mới thử mời Lý Tư Viễn.
Không ngờ, Lý Tư Viễn nhìn chăm chú vào cỗ xe ngựa ngoài cổng một lúc, rồi đồng ý vào nhà hắn.
“Viễn huynh, đây, đây chắc là hiểu lầm thôi. Cha mẹ ta bình thường không như vậy đâu.”
Lý Tư Viễn không thèm để ý tới hắn, chỉ khoác tay lên cánh tay ta: “Mẹ, đi thôi. Người đến đây làm gì? Cả nhà bọn họ thật có vấn đề!”
Diệp Tu bị người ta mắng thẳng vào mặt, nhưng hắn không giận, vẫn tươi cười nhìn Lý Tư Viễn: “Con trai à, con không hiểu sự tình, ta không trách con. Năm nay con mười bảy tuổi rồi nhỉ!”
“Ta năm nay mười sáu tuổi!”
Lý Tư Viễn lạnh lùng ngắt lời hắn, Diệp Tu sững sờ, sắc mặt tái nhợt.
Ta chỉ đành nhún vai, nói: “Ta đã bảo nó không phải con ngươi, ngươi còn nhận rối rít làm gì.”
“Ngươi là đồ kỹ nữ, dám trèo tường hoa!”
Diệp Tu run rẩy đưa tay chỉ thẳng vào ta. Con trai ta sao có thể nhịn được, lập tức lao lên đấm thẳng vào mặt hắn: “Phì, dám bôi nhọ mẹ ta, đ//ánh chet ngươi, lão già đ//iên!”
07
Diệp Tu đứng một bên, con trai hắn nóng ruột đến mức nhảy dựng lên nhưng cũng không dám tiến lên can ngăn. Triệu Lan Nhược thì mặt mày tái nhợt, đứng bên cạnh chao đảo như sắp ngã.
“Gọi người tới đây, mau lên, kéo bọn họ ra!”
Lý Tư Viễn từ nhỏ đã theo ca ca học võ, bề ngoài trông thư sinh nho nhã, nhưng thực ra sức lực rất lớn, quyền cước cũng không tầm thường. Đợi đến khi đám gia nhân kéo hai người ra, Diệp Tu đã bị đ//ánh một trận ra trò.
Khuôn mặt trắng trẻo của hắn lộ rõ mấy dấu tay, sưng vù như cái bánh bao. Triệu Lan Nhược lao đến ôm chặt lấy hắn mà khóc nức nở, còn Diệp Tu thì thở hổn hển, ngực phập phồng.
“Lý Minh Châu! Ta sẽ tố cáo ngươi! Và cả ngươi nữa, cái thằng con hoang sinh ra không rõ lai lịch này, làm sao có thể làm Trạng Nguyên được chứ? Ta sẽ dâng tấu, bãi bỏ công danh của ngươi!”
Với tình hình ầm ĩ thế này, xem ra hôm nay ta không thể lấy được thư hòa ly rồi, ta cũng chẳng muốn ở lại đây lâu hơn.
“Vậy thì cứ việc đi tố cáo. Con trai, chúng ta đi thôi.”
Lời đe dọa của Diệp Tu, ta chẳng hề để vào tâm, vì thực ra Lý Tư Viễn là đứa con mà ta nhận nuôi, chính xác hơn là ta mua nó từ tay bọn buôn người.
Mười hai năm trước, khi Lý Tư Viễn mới bốn tuổi, ta dẫn con trai mình là Diệp Bình An đi dạo phố, tình cờ bắt gặp một cậu bé ăn mặc rách rưới, tay bưng cái bát, đi ăn xin dọc đường.
Tuy quần áo thằng bé tả tơi, nhưng ngũ quan lại vô cùng xuất chúng. Con trai ta thấy liền vui mừng vỗ tay reo lên: “Mẹ, đây là bạn mới của con, lần trước chúng con chơi với nhau rất vui!”
Cha ta nuông chiều Bình An, chiều chuộng nó đến mức khó bảo. Nó nghịch ngợm đến mức không ai quản nổi. Nhưng kỳ lạ thay, dạo gần đây, nó bỗng nhiên ngoan ngoãn hơn, còn chủ động học thuộc cả “Tam Tự Kinh” và bảo ta rằng do người bạn mới của nó dạy.
Thằng con nghịch ngợm bỗng dưng có tiến bộ, ta không khỏi tò mò về người bạn mới này. Không ngờ, lại là một thằng bé ăn xin.
Thằng bé cầm bát bước tới trước mặt ta, cúi đầu hành lễ rất cung kính. Ta nhìn nó chơi với Bình An, nói năng nhẹ nhàng, lễ độ, dường như lúc nào cũng chiều theo ý con ta, nhưng thật ra, Bình An luôn nghe lời nó răm rắp.
Hai đứa chơi với nhau một lúc, ta định đưa tiền cho thằng bé, nhưng nó lại nhìn ta đầy dò xét.
“Phu nhân, thiếu gia Bình An nhà ta cũng đã đến tuổi cần tìm một bạn học để đồng hành đọc sách rồi.”
Ta ngạc nhiên nhìn nó. Mới có bốn tuổi, mà trí tuệ và tâm tư đã vượt xa con trai ta không biết bao nhiêu lần.
Sau đó, Lý Tư Viễn dẫn ta đến thương lượng với đám buôn người phía sau, kỳ kèo ngã giá để tự bán mình cho ta. Ta mang nó về nhà, để nó ăn ở cùng con trai ta, Diệp Bình An. Qua một tháng, Lý Tư Viễn bỗng quỳ xuống trước mặt ta.
“Phu nhân, ta còn một muội muội ruột, xin phu nhân cứu muội ấy.”
08
Nguyên lai, Lý Tư Viễn và muội muội hắn là long phượng thai. Trong một lần ra ngoài du ngoạn, muội muội bị bọn buôn người bắt cóc, Lý Tư Viễn đuổi theo để cứu muội muội, cuối cùng chính nó cũng bị bắt. Trải qua nhiều gian nan, cả hai bị bán đến Giang Nam.
Nó đã ở nhà ta quan sát suốt một tháng, thấy nhà ta người ít, tính tình cũng đơn thuần, nên mới tiết lộ thân thế của mình và cầu xin ta cứu muội muội của nó. Ta đã tốn không ít công sức và thời gian để tìm ra tung tích của muội muội nó, sau đó đưa nàng về phủ, đổi tên thành Lý Khánh Nhiên.
Từ đó, hai huynh muội họ sống tại nhà ta. Thời gian trôi qua, ta thật lòng yêu thương hai đứa trẻ này, nên mới động lòng muốn nhận nuôi chúng.
Ta vốn có một huynh trưởng đã mất sớm, cha ta liền mở từ đường, ghi tên hai đứa vào sổ gia phả dưới danh nghĩa con huynh trưởng, coi như là nối dõi tông đường cho huynh ấy.
Vì vậy, trên danh nghĩa, ta thực ra là cô mẫu của hai đứa, nhưng vì chúng đã quen gọi ta là “mẹ” theo cách mà Bình An gọi, nên ta cũng lười sửa lại.
“Con trai, sao con lại đến Diệp phủ đúng lúc thế? Haizz, lần này gây chuyện ầm ĩ, Diệp Tu chắc chắn sẽ đến Bộ Hộ kiểm tra hộ tịch của con, đến lúc đó ngay cả thân phận của ca ca con cũng không giấu được. Với tính cách của hắn, nếu biết Diệp Bình An giờ đã thành đạt thế này, thì làm sao ta có thể lấy lại giấy hòa ly được đây?”
Từ nhỏ, Diệp Bình An vốn không có chí tiến thủ, suốt ngày chỉ biết vung gậy nói mình là tướng quân. Cha ta nhìn thấy, mừng rỡ không thôi.
“Hay lắm, Bình An quả thật giống ta ngày trước. Con không biết đâu, khi cha con còn ở quanh đây, cha nổi tiếng lắm, đánh nhau chẳng ai qua mặt được. Bình An, ngoan lắm, rất có phong thái của ông. Đây, cầm lấy mười lượng bạc mà đi mua kẹo hồ lô.”
Thấy Diệp Bình An ngày càng lún sâu vào con đường của kẻ vô lại, may thay trời ban cho ta một Lý Tư Viễn, đã dạy dỗ nó nên người.
Lý Tư Viễn bắt nó học sách, dạy nó binh thư, khuyến khích nó tòng quân. Năm nay, Diệp Bình An mười bảy tuổi, lập công lớn trong việc dẹp loạn ở Điền Nam, được phong làm Tuyên Vũ tướng quân, quan võ tòng tứ phẩm, cao hơn cha ruột của nó một bậc.
Với một đứa con trẻ tuổi và tài giỏi như vậy, ai mà nỡ buông tay cơ chứ?
Ta buồn rầu lo lắng, còn Lý Tư Viễn thì cười, vỗ nhẹ lên tay ta.
“Mọi việc cứ để con lo liệu, bảo đảm sẽ không để người ngoài chiếm chút lợi nào. Mẹ hãy an tâm.”
Khi trở về căn nhà mới, Diệp Bình An đang luyện võ trong sân. Nhìn khuôn mặt của nó giống y hệt cha nó thời trẻ, ta lại tức không chịu nổi.
“Bình An, lại đây!”
Thấy chúng ta trở về, Diệp Bình An vứt cây giáo trong tay xuống, lau mồ hôi rồi cười hớn hở bước lại gần.
“Mẹ.”
“Mẹ gì chứ! Ai cho phép con bước chân trái trước hả? Ta đ//ánh chet cái đồ nghịch tử này!”
Diệp Bình An: …
“Mẹ, sao vô duyên vô cớ lại đánh con?”
Diệp Bình An ôm đầu chạy trốn, nấp sau lưng Lý Tư Viễn, cầu xin đệ đệ cứu giúp. Lý Tư Viễn chỉ mím môi cười.
“Ca, trận đòn này huynh không oan đâu.”
09
Bên kia, sau khi bị đánh, Diệp Tu lập tức đến Hộ bộ để tra cứu Hoàng sách. Hộ tịch của Lý Tư Viễn được ghi rõ ràng, là con trai của huynh trưởng quá cố của Lý Minh Châu, được gia phả nhà họ Lý ghi danh chính thống.
Diệp Tu nhìn chằm chằm vào trang giấy, sắc mặt tái nhợt. Thật là đáng ghét, rõ ràng là cô mẫu, thế mà lại cố tình gọi là mẹ, khiến người ta hiểu lầm.
Hai người không hề có chút quan hệ máu mủ nào, thế mà đường đường là Trạng nguyên lại dám đánh quan lại triều đình, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, phải để Ngự sử can thiệp mới được.
“Ôi chao, Diệp đại nhân, chúc mừng, chúc mừng ngài!”
Một quan viên của Hộ bộ đứng bên cạnh, thấy Diệp Tu đang lật xem Hoàng sách, liền chủ động đưa qua một cuốn sổ mỏng.
“Tiểu nhân hôm nay mới biết, vị Tuyên Vũ Tướng quân vừa được phong từ phương Nam trở về, hóa ra chính là con trai của Diệp đại nhân! Đứa con xuất chúng như vậy, sao đại nhân lại không đề cập chút nào?”
Diệp Tu nhận lấy Hoàng sách, lật xem qua, cả người như hóa đá. Một võ quan tòng tứ phẩm, mười tám tuổi, lại là con trai của hắn?
Tòng tứ phẩm, quả thật còn xuất sắc hơn cả Trạng nguyên!
Trong khi đám quan viên Hộ bộ thi nhau khen ngợi, Diệp Tu lơ mơ trở về phủ, cười đến mức mắt không còn thấy đâu.
Khi nghe Diệp Tu kể lại mọi chuyện, Triệu Lan Nhược lạnh lùng cười khẩy, châm biếm rằng Diệp Tu tay trói gà không chặt, làm sao có thể sinh ra một võ tướng được.
Nàng ta lại nói Lý Minh Châu tuy ăn mặc giản dị, nhưng khuôn mặt lại được bảo dưỡng rất cẩn thận, không chừng đã có nam nhân khác từ lâu rồi. Lời nói đầy ẩn ý, ám chỉ rằng đứa con này cũng không phải của hắn.
“Phu quân ơi, đợi khi tên giả mạo này đứng vững ở kinh thành, thì chàng sẽ trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ!”
Nghe càng lâu, Diệp Tu càng thấy có lý, nghĩ đi nghĩ lại càng thấy tức giận, sáng hôm sau hắn mang theo vài quan viên của Binh bộ đến tìm tận cửa.
“Lý Minh Châu, ngươi là một kẻ lăng loàn, dám thông dâm sinh con, theo luật triều đình, ít nhất phải chịu tám mươi roi!”
“Hai vị đại nhân, vốn dĩ gia đình có chuyện không nên phơi bày ra ngoài, nhưng việc này liên quan đến thể diện của triều đình, ta thực sự không thể chịu đựng được. Các ngài xem, cái kẻ xưng là Tuyên Vũ Tướng quân này, có chỗ nào giống ta dù chỉ một chút hay không?”
“Nhà ta nhiều đời đều là người đọc sách, làm sao có thể sinh ra một kẻ võ phu thô kệch như vậy?”
Diệp Tu quay lưng về phía chúng ta, thao thao bất tuyệt với các quan viên đứng bên.
Những quan viên của Binh bộ bên cạnh nhìn thấy Diệp Bình An đang bước về phía họ, lập tức kinh ngạc há hốc miệng.