Miêu Nữ Nam Cương - Chương 2
6.
Tô Xán vậy mà còn dám đến tìm ta để trách móc hỏi tội.
“A Man, Tĩnh An chẳng qua chỉ là hơi tùy hứng, sao nàng có thể dùng thuật cổ trùng để dọa muội ấy!”
Ta kinh ngạc nhìn hắn: “Vậy nên khi nàng ta sai ma ma đánh ta, ngươi vẫn muốn bênh vực nàng ta sao?”
Tô Xán nhíu mày, vẻ mặt ra vẻ hợp tình hợp lý: “Vẫn chưa làm hại đến nàng mà?”
“Tĩnh An xuất thân cao quý, tính khí đương nhiên sẽ có chút cao ngạo. Nàng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đó dọa muội ấy, muội ấy tối hôm đó về nhà đã phát sốt cao, đến cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng bị kinh động!”
“Tĩnh An được cưng chiều trong cung, nàng muốn sau này Hoàng thượng nhìn nhận Tô gia chúng ta thế nào?”
“Sao nàng không thể nhường nhịn muội ấy một chút chứ?”
“Tại sao ta phải nhường nàng ta?” Ta hỏi lại, “Tô Xán, khi ngươi ở Nam Cương, đâu có nói như vậy.”
Hồi đó, để thuyết phục ta theo hắn về kinh thành, Tô Xán đã thề với trời rằng sẽ đối tốt với ta suốt đời. Vậy mà chỉ mới bao lâu, hắn đã bắt đầu trách móc ta vì nữ nhân khác, chắc là vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
Có lẽ bị đánh trúng tim đen, Tô Xán sau một hồi cứng họng lại nổi giận.
“Quả nhiên là con gái Nam Man, không thể hiểu nổi!”
“Nàng cứ ở lại đây mà suy ngẫm cho kỹ đi!”
Nói xong, hắn đùng đùng bỏ đi, đóng sầm cửa lại.
Những ngày sau đó, đãi ngộ ở viện của ta xuống dốc không phanh, ba bữa ăn trở thành cháo nguội với chút đồ ăn kèm, rau cũng héo úa và vàng úa.
Lại thêm tin đồn cả người ta toàn là trùng độc lan tràn khắp nơi.
Các thị nữ và gia nhân đều tránh ta như rắn rết, sợ rằng chỉ cần đến gần sẽ bị ta đầu độc.
Sao vậy? Chắc chắn rằng ta theo hắn về kinh thành là phải ngoan ngoãn như nữ nhân Trung Nguyên, coi phu quân là trời à?
Đúng là mơ tưởng hão huyền.
Ta đang tính cách leo tường ra ngoài tìm chút gì để ăn, thì phát hiện ở góc tường không biết từ lúc nào xuất hiện một mâm cơm nóng hổi, thậm chí còn có món muối dưa mà ta quen ăn ở thôn cũ?
Ta cứ nghĩ là Tô Xán cho ta một đòn rồi lại cho một quả táo ngọt, liền thêm chút gia vị vào mâm cơm. Ngày hôm sau quả nhiên bắt được gia nhân mang cơm đến.
Hắn mũi méo mắt lệch, bị con rắn lớn quấn dưới đất dọa sợ run lẩy bẩy, thấy ta thì như gặp cứu tinh, nước mũi nước mắt tèm lem, không dám động đậy.
“Cô nương! Cầu xin cô nương tha cho ta!”
Ta còn chưa hỏi, hắn đã khai hết sạch.
“Là… là phò mã bảo tiểu nhân mang đến! Ngài nói nếu cô nương hỏi, cứ nói thật ra.”
Tô An Chi? Ta thả gia nhân ra, hắn lập tức bò lăn lộn ra xa , trên quần bốc ra mùi tanh hôi khó ngửi.
Thật bẩn thỉu!
“Bảo hắn đến gặp ta.”
Gia nhân còn đang do dự, một giọng nam đột nhiên vang lên.
“Không cần, ta đến rồi.”
Từ góc tường hoa, một bóng người chậm rãi bước ra, ta mới nhận ra, ông ta đi rất chậm. Hơn nữa còn khập khiễng.
Nhưng dù vậy, vẫn có thể thấy rõ gương mặt tuấn tú, phong thái phi thường, cử chỉ mang theo một sự tao nhã khó tả.
So với ông ta, Tô Xán trở thành một bản sao kém cỏi.
7.
“Ta tưởng rằng ông không muốn gặp ta.”
Tô An Chi nhìn ta thật sâu, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười như đang khóc.
“A Man.”
Ông ta vẫy tay ra lệnh: “Ra ngoài canh gác, không cho phép ai vào.”
Gia nhân lập tức lăn lộn chạy ra ngoài.
Từ nhỏ ta thường nghe mẹ nói về ông ta. Nói phụ thân ta thân thủ cực tốt, xưa kia có thể bắn trúng chim nhạn từ trăm trượng xa, một tay chặn được ngựa điên.
Sao bây giờ lại thành một kẻ đi khập khiễng rồi?
Ta nhìn chằm chằm vào chân ông ta: “Ông là một kẻ bị què?”
Những lần gặp trước, ông tahoặc đứng yên, hoặc đến rất muộn, ta thật sự không để ý đến điểm này.
Ông ta nghe vậy thì sững người, rồi nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Xương đầu gối của ta bị vỡ, không thể đứng lâu, A Man, ta có thể ngồi xuống nói chuyện với con không?”
Ta gật đầu, mới nhận ra chân ông ta đứng thẳng đang run rẩy nhẹ.
“A Man, xin lỗi, ta không biết mẫu thân con đã sinh ra con. Nếu biết, ta chắc chắn sẽ đến Nam Cương tìm con bằng mọi cách!”
Vừa ngồi xuống, Tô An Chi liền giải thích, giọng ông ta bình tĩnh nhưng lời nói vội vàng. Mắt ông ta hơi đỏ, tham lam nhìn vào mặt ta, như thể đang nhìn qua mặt ta để thấy một người khác.
Điều này làm ta thấy ghê tởm: “Vậy mẫu thân ta thì sao?” Ta nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Ông hứa với bà rằng trong vòng một năm sẽ trở về, vậy ông có trở về không?”
“Khi mẫu thân ta một mình lẩn trốn để sinh ra ta, ông ở đâu?”
“Khi Hoàng đế tấn công Nam Cương, ông ở đâu?”
Mỗi lần ta hỏi, sắc mặt Tô An Chi lại trắng thêm một phần. Cuối cùng ta hỏi ông ta: “Khi mẫu thân ta bị vạn cổ ăn sống, ta bị ném vào hang độc không có thức ăn, không có nước uống, cuối cùng phải ăn xác đồng bạn, ông ở đâu?”
Lâu sau, ông tamới cười đau khổ: “Ta có lỗi với mẫu thân con.”
Ông ta lại nói: “Nhưng, ta chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với nàng ấy.”
Buồn cười làm sao, Tô Xán trông giống ông ta như đúc.
Tô An Chi thật là một người thông minh, ông ta đoán được ta đang nghĩ gì, nói với ta: “Tô Xán không phải nhi tử của ta.”
Ta kinh ngạc nhìn ông ta. Tô An Chi nhìn ta thật kĩ.
“Khi ta rời Nam Cương, không biết mẫu thân con đã mang thai, ở kinh thành tổ phụ con gửi thư, nói tổ mẫu con bệnh nặng, bảo ta lập tức quay về.”
“Đường về kinh xa xôi, ta là trưởng tử trong nhà, chuẩn bị về sắp xếp ổn thỏa rồi mới quay lại Nam Cương.”
“Tổ phụ con là một văn nhân đương thời, nên đã trở thành thầy của Hoàng đế.”
Ông ta nhìn ta, lại giải thích: “Ta và Hoàng đế, Công chúa có thể nói là lớn lên cùng nhau.”
“Trước khi gặp mẫu thân con, ta không quan tâm mình sẽ cưới ai. Công chúa từ nhỏ đã yêu mến ta, nhưng nếu cưới nàng, ta không thể vào triều làm quan, nên ta luôn do dự.”
“Sau này nàng mắc bệnh nặng, thái y bó tay, ta nói với nàng rằng ta sẽ đến Nam Cương tìm thuốc, trở về chuyện này sẽ kết thúc.”
“Trước khi đưa mẫu thân con về kinh, ta đã gửi một bức thư cho gia đình, nói rằng đã tìm được người mình yêu.”
Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút: “Chính bức thư này đã mang đến tai họa cho ta và mẫu thân con.”
Tô An Chi cười khổ.
“Khi ta vừa vào cổng thành thì bị bắt, sau này mới biết, cả gia tộc Tô gia đã bị bắt vì tội mưu phản.”
“Hoàng đế hiện tại là người vô tình, hắn sợ tổ phụ con, luôn tìm cơ hội ra tay. Công chúa đến ngục thăm ta, đề nghị ta cưới nàng, từ đó không vào triều, nàng sẽ cầu xin Hoàng đế, cho phép tổ phụ con cáo lão hồi hương.”
“Ta thật sự không còn cách nào, đã đồng ý với điều kiện của nàng.” Ông ta im lặng rất lâu, rồi mới tiếp tục: “Thành thân được hai ngày, tổ phụ con được thả ra khỏi ngục, nhưng cả người bị tra tấn đến mức máu thịt bầm dập, gắng gượng được vài tháng rồi chết.”
“Lúc đó ta muốn trở về Nam Cương.”
Tô An Chi vỗ vỗ vào đầu gối mình: “Nhưng vừa ra khỏi cổng thành thì bị bắt lại, Công chúa cho người đập nát đầu gối của ta.”
“Để hoàn toàn dập tắt hy vọng của ta, Công chúa đã xúi giục Hoàng đế tấn công Nam Cương, khi đó ta muốn đi, nhưng không thể xuống giường.” Ông ta lại nhìn ta, cẩn thận dò hỏi.
“Sau đó ta lén trở về, nhưng không ai nói với ta rằng, A Tranh có con.”
“A Man, những năm qua, con sống có…” Mẫu thân ta chết thảm như vậy, ông ta có lẽ không hỏi được hai từ “tốt không”. Có thể đoán được, ta nhất định sống rất tồi tệ.
Ông ta thực sự không giấu diếm, mọi chỗ đều có thể giải thích được. Nhưng điều đó không có nghĩa là chuyện này cứ thế mà cho qua.
“Nhưng ông vẫn ở cùng nữ nhân đó.” Ta không chút thương tiếc nói thẳng ra: “Ông không trở về đúng hẹn, ông vì cứu phụ mẫu mình mà chọn cưới nữ nhân khác, sống trong vinh hoa phú quý ở kinh thành.”
“Nỗi đau của ông từ đầu đến cuối chỉ là mất đi cơ hội làm quan và hai khối xương đầu gối mà thôi.”
“Còn mẫu thân ta thì sao, bà ấy đã trả giá bằng cả mạng sống.”
“Ông đã nói rằng sẽ sống chết cùng bà ấy, đúng không?”
“Nhưng sao ông không chết?”
Ta ác ý hỏi: “Mẫu thân ta không phải đã hạ Hai Tâm cổ lên ông sao? Nhưng ông phản bội cưới nữ nhân khác lại không chết, mẫu thân ta lại chết, ông vẫn sống.”
“Tại sao trùng độc trong cơ thể ông không phát tác? Tô An Chi, ông đáng ra nên chết từ lâu rồi.”
Hai tâm cổ thực ra là loại cổ mà cổ nữ sợ tình lang xa nhà sẽ thay lòng mà hạ.
Chọn một con bọ cạp độc sinh vào tháng Năm, nuôi bằng máu tươi, sau đó cho vào bình, dùng bí thuật, sau một trăm ngày nghiền nát con sống sót cuối cùng thành bột, đó chính là Hai Tâm cổ.
Hai người cùng uống bột của hai tâm cổ, nếu có người thay lòng, bọ cạp sẽ bò ra từ tim người đó. Nhưng đồng thời, người kia cũng sẽ bị vỡ tim mà chết.
Mẫu thân ta là người kế vị cổ nữ, tài năng xuất chúng, người thường không thể phá được thuật cổ của bà.
Ta đã thắc mắc nhiều năm.
Tại sao phụ thân ta thay lòng cưới Công chúa mà bọ cạp không chui ra từ tim hắn? Tại sao mẫu thân ta chết mà ông ta vẫn sống?
Ta nghĩ rằng mình không buồn, tất cả đều là chuyện đã qua. Nhưng khi đối mặt với người đã gây ra bi kịch cuộc đời của mẫu thân, ta không thể kìm được mà mắt đỏ hoe.
Cũng không biết là ta hỏi cho mình hay cho mẫu thân.
“Ta chưa từng quên A Tranh một ngày nào.”
Ông ta như một bức tượng gỗ ngồi im tại chỗ: “Ta thà rằng nàng ấy thật sự đã hạ hai tâm cổ lên ta.”
“Khi ta đi, A Tranh nói rằng, nếu nam nhân muốn thay lòng, thì hạ hai tâm cổ cũng vô ích, ngược lại sẽ mất mạng.”
Ông ta cười khổ: “Nàng ấy chết, ta cũng đã nên chết từ lâu rồi. Ta sống đến giờ là để báo thù cho A Tranh.”
“Được.”
Ta lấy từ cổ ra một mảnh xương trắng nhỏ đưa cho ông ta: “Ông cầm lấy nó, thề trên xương của mẫu thân ta.”
“Đây là mảnh xương còn lại mà ta tìm được từ hang vạn cổ, đã hạ Đoạn Trường cổ lên đó, nếu ông nói dối, đeo nó sẽ bị ruột gan đứt đoạn mà chết.”
“Ông có dám không?”
Tô An Chi ngây người tại chỗ.
Ta nhìn cơ thể ông ta vốn rất vững vàng đột nhiên run rẩy, ông ta đưa tay ra rồi dừng lại, cứ bất động như vậy một lúc lâu, dường như đó là một thứ gì đó rất đáng sợ.
“Không dám sao?”
Ta làm động tác thu tay lại, ông ta liền hoảng hốt chống tay đứng dậy lao tới: “A Tranh! Ta thề!”
Ông ta nắm chặt lấy mảnh xương, nhưng toàn thân mất thăng bằng ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn rồi từ từ co mình lại.
Một nam nhân cao lớn từng chút một co mình thành hình dáng của một đứa trẻ, bảo vệ thứ gì đó trong lòng, như thể đó là thứ quý giá nhất trên đời.
Ta nhìn lại, mới thấy ông ta đang nắm chặt mảnh xương trong lòng bàn tay, bảo vệ nó ở trước ngực.
Ta chưa bao giờ nghe thấy âm thanh hít thở nào bi thương đến thế. Đứt quãng. Như một con sói mất đi bạn đời.