Miêu Nữ Nam Cương - Chương 1
1.
Khi Tô Xán đưa ta về Tô gia ở kinh thành , đúng vào ngày sinh nhật của Công chúa.
Ai mà không biết Công chúa có mệnh tốt, là muội muội được Thiên tử cưng chiều nhất, quà tặng nhiều đến mức chất đầy nửa con phố, xe ngựa của các quan chức, quý nhân đến chúc thọ cũng làm tắc nghẽn nửa con phố.
Hơn nữa, còn có một phu quân yêu nàng như thế.
Vì nàng mà thậm chí không ngại mạo hiểm đến Nam Cương đầy rẫy trùng độc tìm thuốc. Các cô nương trên khắp thiên hạ đều ngưỡng mộ nàng.
Nhưng Tô Xán không đưa ta đi qua cửa chính.
Hắn nói cửa chính bị tắc, xe ngựa không vào được, đành phải để ta chịu ấm ức đi qua cửa bên.
Khi nói những lời này, ta chỉ mặc một bộ trang phục cũ của dân tộc Miêu bình thường ở Nam Cương, trên con phố đông đúc của kinh thành, ai đi qua cũng phải liếc nhìn ta.
Không vào được cửa là giả, đổi quần áo mới là thật.
Ai mà không biết, khi đánh chiếm Nam Cương năm đó, Công chúa đã đóng góp công sức to lớn.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, thắc mắc hỏi: “Ta đã cứu mạng ngươi, tại sao không thể đi cửa chính?”
Tô Xán không nói nên lời, quay đầu lại dỗ dành ta: “A Man, sao ta có thể đối xử với nàng như vậy được.”
“Cửa chính phải đợi rất lâu, nàng đã đi đường lâu như vậy rồi, ta muốn đưa nàng vào nghỉ ngơi trước, tắm rửa sửa soạn xong, mới gặp phụ mẫu ta.”
Vẻ mặt hắn thành khẩn như vậy, chắc hẳn năm đó khi phụ thân ta cầu xin mẫu thân cũng làm như vậy.
Mẫu thân ơi, người nhìn xem. Những công tử kinh thành này chỉ biết nói lời đường mật. Trong lòng họ, chúng ta mãi mãi chỉ là đồ chơi.
Mẫu thân vì một nam nhân như vậy mà chết không toàn thây. Thật không đáng.
Vừa đến cửa bên, đã thấy người hầu kéo một thi thể được bọc trong chiếu lau sậy ra. Máu tươi theo khe chiếu nhỏ giọt xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Tô Xán lập tức cau mày hỏi.
Thấy máu trong ngày sinh nhật rất xui xẻo.
Người hầu nhìn thấy hắn lập tức hoảng sợ, vội vàng hành lễ, họ liếc nhìn ta, lại nhìn Tô Xán, rõ ràng là đang do dự.
Tô Xán gật đầu, họ mới báo cáo.
“Thiếu gia không biết cái này, con tiện tỳ này là nha hoàn hạng hai trong phòng của phò mã, lại dám có ý nghĩ không nên có…”
Những con trùng độc trong người ta bất giác sôi động. Nữ nhân đó vẫn chưa chết.
Ta nhúc nhích ngón tay, con trùng vàng nhỏ chui ra từ trong tay áo ta, chui thẳng vào cơ thể nàng ta.
Họ vẫn đang nói chuyện, chỉ nghe trong chiếu lau sậy đột nhiên phát ra một tiếng hít thở mạnh.
Nàng ta như cá sống nhảy lên, mấy người cũng không thể giữ được, mặt ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi.
“Ả ta không phải đã chết rồi sao?”
Khi rơi xuống đất, tứ chi nàng ta quay ngược lại, bò ngược như nhện ra đường phố.
Toàn thân nàng ta đầy vết roi, mắt bị khoét, chỉ còn lại hai hốc mắt đen to vẫn đang chảy máu.
Nàng ta cười khúc khích.
“Công chúa trộm ngoại tình, bị ta nhìn thấy.”
“Vì thế nàng muốn giết ta.”
“Ngoại tình… haha… Công chúa ngoại tình…”
Trên phố toàn người, nhìn thấy nàng ta ai cũng lộ vẻ kinh hãi.
“Quái vật! Quái vật!”
Trước cửa phủ Công chúa người ngựa hỗn loạn. Những nữ tử đi đường vừa hét lên kinh hoàng, vừa thì thầm chỉ trỏ.
Cuối cùng vẫn là thị vệ đến, một đao chém đầu nữ thi, mới chấm dứt được hỗn loạn.
Công chúa và Tô An Chi cũng nghe tin cũng nhanh chóng chạy đến cửa. Khi nhìn thấy ta, sắc mặt phụ thân ta lập tức thay đổi.
Ông ta gần như theo phản xạ gọi lớn.
“A Tranh!”
Sắc mặt Công chúa ngay lập tức trở nên vô cùng đáng sợ.
2.
Xảy ra chuyện như này, yến tiệc sinh nhật của Công chúa bỗng chốc không còn náo nhiệt nữa, cuối cùng chỉ có thể kết thúc qua loa.
Chỉ sợ rằng điều đáng sợ vẫn còn tiếp diễn trong thời gian dài sắp tới.
Vào ngày sinh nhật của Công chúa, thị nữ bị chết thảm biến thành xác sống trên phố, tin tức Công chúa ngoại tình lan truyền khắp kinh thành.
Tối hôm đó, Công chúa cuối cùng đã triệu kiến ta.
“Chính ngươi đã cứu Xán nhi?” Bà ta nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt nhìn ta đầy sự đánh giá.
Ta nhìn thẳng vào bà ta, quả thật là một gương mặt hô phong hoán vũ muốn gì được nấy, chưa từng chịu một chút thiệt thòi nào.
Mẫu thân ta đã thua một nữ nhân như thế này sao?
“Đúng vậy.”
Có lẽ ánh mắt đánh giá của ta quá rõ ràng, Công chúa tỏ ra không vui, nhưng bà ta còn có việc cần đến ta nên đành tạm thời nhẫn nhịn, giữ nụ cười hòa nhã.
“Ngươi là Miêu nữ?”
Ta vẫn phải giả vờ không biết thế sự, tỏ ra yêu Tô Xán tha thiết.
Ta đã thấy các thị nữ bên cạnh và tộc nhân yêu nhau, suốt ngày mặt mày cứ như thể đầu óc bị côn trùng gặm nhấm.
“Đúng vậy, ta là Bạch Miêu.”
“Xán nhi nói ngươi có thể giải độc, thật không?”
“Không dễ nói đâu.” Ta cười ngọt ngào: “Mỗi người luyện độc đều có cách riêng, ví dụ như thánh nữ Hắc Miêu tiền nhiệm, thuật độc của bà ấy đạt đến mức xuất thần nhập hóa.”
Quả nhiên, khi nhắc đến mẫu thân ta, Công chúa không kìm được hỏi, nhưng trong mắt đầy vẻ đắc thắng của kẻ chiến thắng.
“Bà ta không phải đã chết rồi sao? Nghe nói chết không toàn thây?”
Ta nhìn bà ta, từng chữ từng câu nói rõ ràng.
“Đúng vậy, bà ấy bị lừa uống thuốc, còn bị lừa mất trinh tiết, nên bị ném vào động vạn độc, bị vạn độc cắn xé mà chết, chết không toàn thây.”
“Vì vậy tộc nhân đều nói, đừng tin vào đàn ông Hán tộc.”
“Ngài có biết người đàn ông Hán tộc đó không?”
Lửa giận bừng bừng, chuông trên cổ chân kêu lên vài tiếng theo động tác của ta. Đè nén những con côn trùng độc đang nhộn nhạo trong người ta.
Có trời mới biết bây giờ ta muốn làm cho nữ nhân trước mặt này toàn thân mục rữa, chết không toàn thây đến mức nào.
Nhưng như vậy thì quá dễ dàng cho bà ta rồi.
“Bỏ qua chuyện đó đi.” Công chúa cười dịu dàng, bà ta thậm chí còn tự tay nắm lấy tay ta: “Chỉ cần ngươi có thể giải độc, ngươi chính là ân nhân của phủ Công chúa.”
“Muốn gì cũng được.”
Ta theo bản năng rút tay lại, tránh xa đôi tay được chăm sóc rất tốt kia. Thật ghê tởm!
Còn ghê tởm hơn cả rắn độc mà ta nuôi.
“Ta nuôi độc, toàn thân đều là độc, tốt nhất người không nên tiếp xúc với ta thì hơn.”
Quả nhiên, Công chúa nhanh chóng thu tay lại, vẻ ghê tởm trên mặt suýt nữa không giấu nổi.
“Thanh Thanh.” Tiếng của Tô An Chi vang lên từ ngoài cửa.
Lúc này ta mới để ý thấy, Công chúa quay đầu nhìn người mới đến, sự kiêu ngạo như băng tuyết tan chảy.
Ta nghe thấy bà ta gọi ông ta một cách ngọt ngào.
“An Chi.”
“Sao chàng lại đến đây?”
Thời tiết tháng mười không lạnh lắm, nhưng Tô An Chi lại ngồi trên ghế, trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng.
Hắn đối xử với Công chúa không mấy nhiệt tình, thậm chí có chút lạnh nhạt.
Ta nhìn với vẻ thích thú.
Không phải nói công chúa và phò mã tình cảm thắm thiết, ai cũng biết sao? Không biết ông ta đã nghe tin mẫu thân ta chết thảm thế nào chưa?
Ngón út của ta khẽ co trong tay áo, cố gắng kích hoạt côn trùng độc. Nhưng không có chút động tĩnh nào.
Lạ thật, mẫu thânta không phải đã đặt hai con côn trùng trong người ông ta sao?
Tại sao mẫu thân ta chết rồi mà ông ta vẫn còn sống?
3.
Ngày thứ hai, ta đang chuẩn bị đi phối thuốc thì bị một cô nương chặn cửa.
“Ngươi chính là Miêu nữ mà Xán ca ca đem về từ Nam Cương?” Nàng ta hùng hổ chặn ta lại, từ trên xuống dưới đầy vẻ khinh ghét.
“Đừng mơ nữa, ngươi không thể nào gả cho huynh ấy được đâu! Ta mới là vị hôn thê của huynh ấy!”
“Ngươi là ai?” Ta từ tốn hỏi nàng ta.
Cô nương kia ngẩn người, rồi kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Ta là Quận chúa Tĩnh An, được chỉ hôn với Tô Xán ca ca từ nhỏ.”
“Ngươi, loại nữ nhân hạ tiện này, cả đời cũng không thể bước chân vào cửa Tô gia đâu.”
“Nhưng chàng ấy đã đưa cái này cho ta.” Ta đưa ngọc bội đeo ở thắt lưng cho nàng ta xem.
Nàng ta vừa nhìn thấy ngọc bội, sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận hét lên: “Tôn ma ma , bắt lấy ả! Ta muốn cào nát mặt ả!”
“Đồ đê tiện! Đồ đê tiện!”
“Ngươi đã dùng cách gì để dụ dỗ Xán ca ca !”
Trong móng tay dài của nàng ta có thứ gì đó, nếu không có gì bất ngờ, khi cào rách mặt ta sẽ gây nhiễm trùng.
Mấy bà vú to lớn đến bắt ta, Quận chúa Tĩnh An đắc ý cười, nhưng nụ cười của nàng ta bỗng nhiên cứng lại.
Bởi vì những bà vú đó đột nhiên phát điên, lăn lộn trên đất, ra sức cào mặt mình, kêu cứu thảm thiết, chẳng mấy chốc đã cào đến máu thịt lẫn lộn.
Ta nhìn nàng ta, cười khúc khích.
“Ngươi không biết thân thể Miêu nữ chúng ta toàn là độc sao?”
“Nếu còn làm phiền ta, lần này chỉ là ngứa, lần sau sẽ là toàn thân mục nát, cuối cùng thịt thối sẽ rơi từng mảng…”
Quận chúa Tĩnh An sợ đến tái mặt, giậm chân tức giận bỏ đi. Ta nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, trong lòng khẽ cười lạnh.
Ồ, hóa ra hắn cũng có vị hôn thê à. Giống như phụ thân ta.
Nam nhân Hán tộc các người đều như vậy sao?
4.
Khi mẫu thân ta chết, ta chỉ mới ba tuổi. Bà từng là nữ nhân đẹp nhất Nam Cương lại bị cưỡng ép ném vào hang sâu vạn cổ trùng.
Người trong tộc ép ta quỳ gối bên miệng hang, họ nguyền rủa ta với lời lẽ độc ác và răn đe: “Đây là cái kết của việc cấu kết với người ngoại tộc!”
Nhưng dù bị côn trùng cắn xé, bà vẫn ngẩng cao đầu. “A Man, mẫu thân không hối hận!”
Sau khi mẫu thân chết, người trong tộc nói ta thừa hưởng tài năng của bà và là ứng cử viên cho vị trí thánh nữ kế nhiệm.
Ta cùng với hơn mười cô nương khác bị ném vào hang độc, bịt kín lối ra. Không có thức ăn, không có nước. Họ buộc chúng ta phải tàn sát lẫn nhau.
Ban đầu là ăn côn trùng. Cuối cùng là ăn người.
Ăn những đồng bạn bị côn trùng cắn chết.
Khi người chết đã hết, thì ăn đến người sống. Sau một trăm ngày, từ hang độc bước ra. Chỉ có ta.
5.
Khi gặp Tô Xán, ta đang tắm trong suối lạnh. Không may trượt chân, ta mới quẫy đạp hai lần chưa kịp đứng vững thì nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống nước, ngay sau đó, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo ta từ phía sau.
“Cô nương, cẩn thận!”
Cơ thể nóng bỏng của nam nhân làm con rắn vàng cuộn trên cánh tay ta ngay lập tức ngóc đầu lên.
Ta nhẹ nhàng nắm miệng con vật nhỏ, đẩy nó vào trong, sau đó ngẩng đầu nhìn cnam nhân trước mắt với vẻ mặt ngây thơ, vô tội hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam nhân kia vừa nhìn thấy khuôn mặt ta thì lập tức đỏ mặt, nói năng lắp bắp: “Cô, cô nương, cô không sao chứ?”
Hắn lồm cồm bò lên b, cởi áo ngoài đưa cho ta, mặt đỏ bừng như thiêu đốt: “Là ta mạo phạm cô nương!”
Hắn chưa kịp nói thêm một chữ nào thì con mãng xà nâu dài đã lao đến, cuốn lấy hắn, mặt hắn biến sắc trắng bệch như bức tượng.
Ta tự mặc quần áo, rồi mới đá nhẹ vào bắp chân lộ ra của hắn: “Hỏi ngươi đấy, ngươi là ai?”
Bị con mãng xà khổng lồ quấn chặt, người bình thường đều hoảng sợ đến chết khiếp, nhưng hấn tuy mặt trắng bệch nhưng mắt lại sáng lên hy vọng: “Ta tên là A Xán, người Giang Nam, đến Nam Cương để tìm thuốc linh.”
“Xin cô nương giúp ta!” Hắn nói dối. Ta nhìn chằm chằm vào ngọc bội trên thắt lưng hắn. Hổ chồm lên hoa mẫu đơn.
Đó là gia huy của Tô gia ở kinh thành. Là chữ Tô trong tên phụ thân ta.